Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 15

Tác giả: Tần Hoài Châu

Edit: Mia
__________

Sao lại tức giận?

Lâm Tri Dạng yên lặng đợi câu trả lời. Trong lúc nghiêm túc suy nghĩ, tổ chức ngôn ngữ thì Lâm Tri Dạng lại ôm Úc Triệt vào lòng. Chân hai người hướng về hai hướng, nhưng tai cùng thái dương dán chặt vào nhau.

Úc Triệt ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên tóc và quần áo Lâm Tri Dạng. Lâm Tri Dạng hiếm khi xịt nước hoa, Úc Triệt thích mùi thơm cơ thể của Lâm Tri Dạng. Nó khiến người ta thấy tin thần an yên, đồng thời, tim cũng đập bang bang.

Lâm Tri Dạng cúi đầu nhìn rõ từng biểu cảm của Úc Triệt, chắc chắn Úc Triệt không nháo nhào đòi đi. Lâm Tri Dạng làm cái bẹp vang dội lên trán cùng nửa mắt.

Úc Triệt vô thức nhắm mắt.

Da thân da, thịt cận thịt, Lâm Tri Dạng mãn nguyện. Khi cặp mắt hoa đào dịu dàng cong lên, cây cối cũng nở đầy hoa vào cuối thu.

Úc Triệt có chút sợ hãi khi Lâm Tri Dạng không cười. Cô sợ, cô bất an, suýt nữa là mất đi.

Cô quay mặt đi, muốn đưa tay chạm vào làn da được hôn nhưng sợ bị chê cười, cố gắng hết sức đè nén suy nghĩ này xuống.

Hơi thở Lâm Tri Dạng phả vào vành tai, cô hô hấp không ổn định, cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh.

Nhìn thấy mình và Lâm Tri Dạng mặc quần áo nằm trên giường hồi lâu, bệnh sạch sẽ Úc Triệt tái phát, chịu hết nổi: "Muốn đổi ga giường trước khi ngủ."

Lâm Tri Dạng lay lay, dỗ Úc Triệt như em bé, khẽ cắn vào tai: "Thật sự ngủ sao? Em sợ chị muốn đổi hai lần."

Trên chọc lộ liễu làm Úc Triệt đỏ mặt, trong đầu nghĩ đến một số cảnh tượng không đứng đắn. Tuy Lâm Tri Dạng không nói nhiều thêm một câu, nhưng nhiệt độ cơ thể lại dần tăng, xấu hổ xua đi cái lạnh như băng vừa rồi.

Vui hơn vì Lâm Tri Dạng chịu đùa cô, đây không phải dấu hiệu của sự tức giận.

Đôi tai sắp đỏ như máu khiến Lâm Tri Dạng hài lòng, cô ôm chặt người trong lòng: "Lạc đề rồi, nói em nghe mấy hôm nay chị giận gì."

Úc Triệt liếc liền, rất thành thật: "Người ở bên nhà em làm tôi khó chịu."

Mạnh Dữ Ca? Lâm Tri Dạng hoang mang nhưng không biểu hiện ra ngoài, vẻ mặt nghiêm túc khuyến khích Úc Triệt nói nhiều thêm.

Úc Triệt bổ sung: "Tôi thấy trên vòng bạn bè, em cùng người ta còn có nhà." Còn tự mình viết thư pháp chào người ta về nhà. Bút pháp em như được trau chuốt, em có bao giờ đưa cô xem đâu.

Mà hai người chỉ gặp nhau ở đây, cho dù cô gieo gió gặt bão đi nhưng dày vò trong lòng cũng không thuyên giảm.

Giọng điệu Úc Triệt làm Lâm Tri Dạng thấy mình oan. Thế nên cô thử tự giải thích, Úc Triệt không thích cô ở với người khác, không thoải mái.

"Nhưng cậu ấy mới về nước, chưa tìm được chỗ ở vừa lòng. Em là người cậu ấy thân nhất ở Hoài Thành. Tụi em lớn lên với nhau, quan hệ tốt lắm, chị không chấp nhận được sao?"

"Thân nhất", "quan hệ tốt", ôi, chói tai quá.

Lâm Tri Dạng chưa bao giờ nói về chuyện tình cảm trong nhật ký, luôn bí mật thể hiện. Cho dù Úc Triệt trì độn nhưng vẫn có thể cảm nhận em từng có một đoạn tình cảm rất đẹp.

Đối phương xinh đẹp, cá tính mạnh mẽ lại rất yêu Lâm Tri Dạng. Người ta thích sưu tập túi cùng nước hoa bản giới hạn, mùi vị khác nhau. Nến thơm vừa được thắp trong nhà nghỉ chỉ có mùi gỗ đàn hương cùng tuyết tùng, trung tín, vừa bước vào cửa là Úc Triệt ngửi thấy ngay.

Nguyên nhân khiến cảm xúc mất khống chế là Lâm Tri Dạng và đối phương cùng thích một mùi.

Cô không muốn cãi nhau với Lâm Tri Dạng nữa, nhưng cô cũng không thực sự tiếp thu được nữa. Úc Triệt cắn môi, làm sao cô có thể coi chuyện này là hiển nhiên?

"Còn người ta thì sao? Nếu người ta biết tôi tồn tại thì sẽ chấp nhận việc em cùng tôi như vậy sao?"

"Cậu ấy biết chị. Mặc dù không muốn hai chúng ta như vậy nhưng chị yên tâm, cậu ấy không biết chị là ai, cũng sẽ không can thiệp." Lâm Tri Dạng muốn an ủi nhưng Mạnh Dữ Ca không đồng ý, lo lắng cô sẽ bị tổn thương, chỉ thế thôi.

Sắc mặt Úc Triệt lại trắng bệch, nhiệt độ cơ thể trở lại lạnh lẽo, mồ hôi lạnh đầy lòng bàn tay. Cô nhìn Lâm Tri Dạng bằng con ngươi trầm lặng như nước: "Nếu tôi và người ta không chấp nhận thì em lựa chọn thế nào?"

"Hai người, em khó xử quá có đúng không?"

Lâm Tri Dạng cười nhạo lời ngu ngốc của Úc Triệt, cọ mũi vào cổ: "Em đâu cần chọn, bạn là bạn, chị là chị."

Úc Triệt không kiềm chế nổi, cô mỉa mai: "Vậy người yêu cũ có thể làm bạn không?"

"......" Lâm Tri Dạng hỏi: "Người yêu cũ ở đâu ra?"

Úc Triệt không kiên nhẫn: "Người ở nhà em."

Sau nửa phút kinh ngạc không nói nên lời, Lâm Tri Dạng làm ra vẻ hoảng sợ: "Mạnh Dữ Ca? Người yêu cũ em?"

!!!

Đôi mắt sâu kín của Úc Triệt làm cô bình tĩnh. Hình như không đúng chỗ nào? Chỉ là bạn bè ở chung nhà sao Úc Triệt phản ứng dữ dội vậy? Nhất thời vui mừng lại đồng thời suy sụp: "Vậy là vì chuyện này sao?"

"Ừ." Úc Triệt gật đầu.

Lâm Tri Dạng vớt cô từ trên đùi, quyết định phải nói chuyện thật tốt với cô về cách đối nhân xử thế.

Mái tóc búi của Úc Triệt đã rối từ lâu, vài sợi xoã xuống thật quyến rũ, nhưng Lâm Tri Dạng chỉ muốn đấm chị giáo sư một cái.

"Giáo sư Úc, chị nghĩ em vô tâm hay ngu ngốc? Người bình thường sẽ cho người yêu cũ vào nhà sao? Ở chung thì quên đi, còn đăng lên vòng bạn bè cho người yêu hiện tại xem? Cậu ấy vừa về là em bỏ nhà đi hẹn hò!? Em không phải đồ cặn bã, nếu em cặn bã thì đã có cách làm chị không hay không biết, chị có cơ hội hành hạ em sao?"

"...." Rất có lý.

"Cậu ấy về nước là ý kiến của em, quen biết cũng hơn mười năm, dù yêu thương cũng không phải loại kia. Nếu có cũng đỡ, em thương cậu ấy không hết sao lại chạy đi làm loạn với chị. Chị...làm loạn được không?" Lâm Tri Dạng không giận, Lâm Tri Dạng bất lực.

Thật sự muốn biết trừ dạy giỏi, đọc nhiều sách, mấy phán đoán khác của giáo sư Úc là dựa vào đâu vậy?

Vì lo được lo mất nên nhạy cảm, khó chịu. Sau khi Lâm Tri Dạng giải thích, Úc Triệt cũng thấy mình ngu.

Cô thật dễ dàng tin tưởng Lâm Tri Dạng.

Tự nhận bản rất chung thuỷ, dù cho từng qua một mối nhưng Úc Triệt là mà cô thích từ cái nhìn đầu tiên, lại còn chủ động theo đuổi. Bị hiểu lầm như vậy, Lâm Tri Dạng cảm thấy có chút thất bại.

"Hơn nữa em cũng đâu mạnh như vậy, em không có sức sớm ba chiều bốn, chạy tứ lung tung." Gặp phải ánh mắt thăm dò của Úc Triệt, cô lắc đầu thở dài: "Lần nào tay cũng đau."

Nếu cô là đồ tra nữ mang bạn gái cũ về nhà, có lẽ tối qua sẽ không không làm gì.

Đêm nay còn hứng thú bừng bừng chạy qua với Úc Triệt sao?

Đang nói chuyện quan trọng, Úc Triệt không nghĩ cô không đứng đắn, mở miệng đánh gãy: "Lâm Tri Dạng."

Không định câm mồm, Lâm Tri Dạng bình tĩnh trình bày sự thật: "Chị quá chậm nhiệt, còn lâu, còn rất lâu chị mới..."

Mặt Úc Triệt nóng bừng bừng, lao tới bịt miệng Lâm Tri Dạng: "Câm miệng! Em ồn ào quá."

Lâm Tri Dạng thuận thế kéo cô xuống giường, nâng cằm lên, cắn ngón tay Úc Triệt. Cảm xúc tê dại từ đầu ngón tay hướng về tim, Úc Triệt vội rút tay.

"Sao lại nghĩ cậu ấy là bạn gái cũ của em?"

Cô luôn muốn nói họ là bạn bè. Làm sao Úc Triệt lại hiểu lầm thành người yêu cũ? Nghĩ ra mấy chuyện buồn cười như vậy?

Đợi một chút, cô nói: "Úc Triệt, chị đừng lặng im."

Không phải cô im mà là vô pháp thành thật. Cô đã nói dối, nói rằng chưa từng đọc những quyển sách trước đây của Lâm Tri Dạng.

Vì cô biết bạn gái cũ sau khi chia tay ra nước ngoài nên mới nghĩ người bạn mới về là đối phương, nhưng cô thật sự không thể nói.

Úc Triệt yếu ớt: "Vì...không biết bên cạnh em có người bạn quan trọng như vậy nên mới hiểu lầm."

"Lỗi của em." Lâm Tri Dạng không so đo lý do vụng về, chỉ muốn giải thích hiểu lầm, dỗ dành cô: "Cậu ấy ra nước ngoài vì tổn thương trong tình cảm, mấy năm cũng không về. Vất vả lắm mới thuyết phục được nên bảo đến nhà em ở. Vì không có cơ hội nói đến nên em không nói với chị."

Số lần gặp Úc Triệt ít đến đáng thương. Mỗi lần gặp sẽ bắt tay nhanh vào việc chính hoặc kể mấy chuyện sinh hoạt gần nhất, làm gì có thời gian nhắc đến Mạnh Dữ Ca.

"Thất tình sao?" Chẳng trách Lâm Tri Dạng viết vào nhật ký, hỏi rằng mỗi lần chữa lành đều phải trốn ra nước ngoài?

"Ừm, bạn gái bốn năm kết hôn do áp lực từ gia đình."

Vì đang dán mặt vào Úc Triệt nên Lâm Tri Dạng không biết cô cứng đờ, mất tự nhiên.

"Em nghĩ như thế nào về bạn gái cũ người ta?"

"Em hiểu, nhưng không tha thứ." Lâm Tri Dạng nói: "Lúc đó bà nội cô ấy bệnh nặng, dù bà biết cháu gái mình thích một cô gái khác nhưng lại dùng bản thân bức cô ấy đi coi mắt, nghĩ rằng chỉ cần kết hôn thì cháu mình sẽ tỉnh ngộ. Áp lực như thế ai cũng gánh không nổi, nhưng từ góc độ bạn bè em thấy đau lòng Mạnh Dữ Ca, đáng lẽ cậu ấy không nên gặp loại chuyện này."

"Hiểu, nhưng không chấp nhận." Úc Triệt lặp lại. Đúng vậy, hiểu nhưng không tiếp thu là chuyện đương nhiên.

"Không nói về cô ấy nữa, sau này từ từ kể với chị. Bây giờ em muốn chị hứa với em một chuyện." Lâm Tri Dạng nằm bên cạnh cô, vuốt ve khuôn mặt lạnh lùng của cô, "Đừng lo, nếu liên quan đến chị em sẽ không làm khó chị."

"Nói đi."

"Sau này có gì cũng phải tìm em hỏi rõ ngay. Đây là chuyện hai người ở chung, không có gì phải xấu hổ, chỉ có nói rõ mới có thể bớt lo. Nếu chị không cho em cơ hội giải thích, cứ phán tử hình em thì em quá vô tội. Vậy nên, chị đừng suy nghĩ miên man một mình nữa, có được không?"

Úc Triệt cẩn thận nhìn khuôn mặt gần trong gang tất: "Được."

"Ví dụ chuyện lần này đi, em nói đi đón bạn thì chị có thể hỏi bạn đó là ai. Em đăng bài trên vòng bạn bè chị cũng có thể hỏi em với người ta quan hệ ra sao. Chị có thể nói em nghe chị không thoải mái ở đâu, hoặc những chuyện chị không thể chấp nhận được."

Sau khi được dạy dỗ chuyện này đến chuyện khác, Úc Triệt cảm thấy Lâm Tri Dạng thích hợp làm giáo viên hơn, nhẹ giọng đồng ý: "Đã hiểu."

Mổ lên môi một phát, Lâm Tri Dạng vươn ngón út, ấu trĩ: "Móc ngoéo."

Úc Triệt nghiêm túc duỗi ngón út ra.

Ngoan quá đi à.

Lâm Tri Dạng cười: "Giải quyết xong, lần sau không như vậy nữa."

Nhìn thấy phản ứng của Úc Triệt, cô hỏi suy nghĩ trong lòng bấy lâu: "Nhìn em giống tra nữ lắm sao? Mới biết chị đã kéo lên giường, cho nên chị luôn hoài nghi em?"

Ánh mắt Úc Triệt trốn tránh, nhẹ nhàng "Ừm".

Lâm Tri Dạng ngượng ngùng: "Lúc đó thử chị thôi, ai ngờ chị dễ nói chuyện thế. Mà sao chị lại đồng ý với em."

Dựa trên những điều cô biết về Úc Triệt, Úc Triệt là người kiêu ngạo, máu lạnh còn bệnh sạch sẽ. Cô không phải là người tuỳ tiện, phóng đãng, tuyệt đối sẽ không vì tịch mịch mà coi thường bản thân.

Úc Triệt nhìn cô, rủ xuống đôi con ngươi: "Vì em đẹp."

Chung chăn chung gối, hình như cô cũng không lỗ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net