Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 8

Tác giả: Tần Hoài Châu

Edit: Mia
__________

Sau giữa trưa quán cà phê cũng vắng vẻ. Lâm Tri Dạng thích ngồi cạnh cửa sổ, ngày mưa càng tốt hơn, góc phía Tây Nam vừa yên tĩnh, vừa ấm áp.

Úc Triệt thì ngược lại, chẳng thèm bước thêm mấy bước, ngồi thẳng xuống cái bàn gần cửa nhất, như thể có thể đi bất cứ lúc nào.

Thế nên cũng không thấy Lâm Tri Dạng.

Từ góc nhìn của Lâm Tri Dạng chỉ có thể thấy sườn mặt bên trái của đối phương. Dường như do lịch sự nên cũng không mấy lạnh nhạt, song, khóe miệng lại không có chút độ cong.

Nhưng nét mặt xa cách của Úc Triệt thật sự rất đẹp. Tuy chỉ lạnh lùng ngồi đó nhưng cũng xinh đẹp tựa tranh.

Có lẽ đã về nhà thay quần áo, khoác áo màu đen, bên trong là áo bó sát màu trắng nhạt, trên ngực phối thêm dây chuyền cùng phong cách.

Ánh mắt Lâm Tri Dạng rơi vào chiếc cổ của Úc Triệt, như muốn nhìn xuyên nơi đó, bên trong là những vết đỏ nhàn nhạt.

Chắc phải một hai ngày mới giảm bớt. Hôm xem phim cô đã kéo Úc Triệt vào lòng, lưu lại mấy vết.

Lúc đó Úc Triệt dung túng, xong việc lại cau mày, không hài lòng: "Em muốn làm tôi mất mặt sao?"

Lâm Tri Dạng cũng xấu hổ, nhưng giờ lại không nghĩ thế. Sớm biết đi xem mắt đã cắn thêm mấy vết trên mặt, càng làm mất mặt càng tốt.

Mãi ngồi đó nghĩ xấu, đến khi Kỳ Uý bước vào mới thôi nhìn Úc Triệt.

Hoài Thành không lớn, mấy năm nay Lâm Tri Dạng cũng gặp Kỳ Úy vài lần nhưng lần nào cũng giả vờ không nhìn thấy. Hai người đều rõ nhưng không nói ra.

Đã lâu mới ngồi xuống nói chuyện.

Mái tóc dài ngang lưng đã cắt đến vai, ngũ quan vẫn nhu hoà như nước. Tuy mỉm cười nhưng buồn bực giữa lông mày không phai, khoé mắt cũng đã có mấy nếp nhăn.

"Cậu đến lâu chưa? Xin lỗi."

"Không đến trễ thì xin lỗi làm gì." Lâm Tri Dạng thôi đánh giá, "Cậu muốn uống gì?"

Kỳ Uý giống Lâm Tri Dạng, cũng không muốn đến nhà hàng, nhưng cũng không thật sự muốn uống cà phê, nhẹ nhàng cười: "Gì cũng được, cậu chọn đi."

Lâm Tri Dạng gọi hai cốc latte, dựa lưng vào ghế: "Tìm tôi có việc gì?"

Nụ cười vẫn trên môi nhưng Kỳ Uý không trả lời, im lặng cụp mí mắt. Lâm Tri Dạng cũng không vội, lẳng lặng chờ.

Cà phê được bưng ra, Kỳ Uý nhẹ giọng hỏi cô: "Tôi biết cậu ghét tôi, không muốn gặp tôi, làm khó cậu rồi."

"Tôi không ghét." Lâm Tri Dạng lơ đãng khuấy cà phê, tiếp tục kiên nhẫn: "Có chuyện quan trọng nên mới tìm tôi, cứ nói đi."

Nghe vậy, Kỳ Uý lấy hết can đảm, âm thanh từ run rẩy chuyển sang kiên quyết: "Tri Dạng, tôi mới ly hôn vào tháng trước."

Tay cô ngừng lại, ban đầu ngạc nhiên nhưng rất nhanh biến sang phẫn uất. Lâm Tri Dạng thong thả ngẩng đầu: "Vậy thì sao?"

Ba chữ gần như được thốt ra từ kẽ răng.

Ly hôn thì sao? Lúc trước chọn kết hôn có bao giờ nghĩ đến Mạnh Dữ Ca chưa? Bây giờ có ý nghĩa gì?

Nghĩ đến đây, Lâm Tri Dạng vô thức nhìn Úc Triệt.

Năm đó Kỳ Uý yêu đến oanh oanh liệt liệt, còn Úc Triệt?

Úc Triệt đang nghiêm túc lắng nghe người đàn ông đối diện, thỉnh thoảng gật đầu. Người đàn ông kia cũng phong độ và cư xử đúng mực.

Lâm Tri Dạng nghĩ, có thể Úc Triệt thích như vậy.

"Tôi biết mình hèn nhát, ích kỷ, biết bây giờ có làm gì cũng quá muộn. Đã đi sai đường làm sao có thể quay lại?" Kỳ Uý bỗng nghẹn ngào, lúc sau mới áp hết cảm xúc xuống, nở nụ cười chua chát: "Nhưng tôi tự do rồi, coi là tự cứu chính mình đi."

Lâm Tri Dạng nghe xong sắc mặt không thay đổi, trong lòng cũng không dễ chịu. Biết rõ Kỳ Uý không đáng được thông cảm nhưng cô cũng cảm giác được mấy năm qua Kỳ Uý thật sự không tốt.

Trước đây, Kỳ Uý được mệnh danh là nữ thần. Đôi mắt luôn ngập tràn ánh sáng dịu dàng cùng ấm áp, ai nhìn vào cũng thấy nhẹ nhàng. Nhưng giờ mắt đối phương ửng đỏ, tuy dịu dàng nhưng ánh sáng đã không còn.

"Thấy vui thì làm gì cũng được, nói với tôi làm gì?" Lâm Tri Dạng không muốn nghe.

Kỳ Uý giật mình, tự phân tích: "Không biết, có lẽ muốn tiêu tan đi cảm giác chột dạ mỗi lần nhìn thấy cậu trong mấy năm nay đi."

Mỗi lần nhìn Lâm Tri Dạng sẽ nhớ đến Mạnh Dữ Ca vội vàng rời đi, nỗi đau từ tim tràn đến toàn thân. Không một giây nào Kỳ Uý không nhớ lại tội nghiệt của mình.

Lắc đầu, giọng điệu Lâm Tri Dạng ôn hòa nhưng lạnh lùng: "Người cần xin lỗi cũng không phải tôi, không cần áy náy làm gì."

Hai người uống cà phê, trong lúc Lâm Tri Dạng trả lời mấy cái tin nhắn công việc, Kỳ Uý lặng lẽ ngồi đối diện.

Năm phút sau, Lâm Tri Dạng hỏi: "Còn việc gì nữa không?"

"Dữ Ca...về nước phải không?" Giãy giụa hồi lâu, Kỳ Uý thận trọng hỏi.

Sắc mặt Lâm Tri Dạng trở nên khó coi, cô nhìn đối phương: "Sao cậu biết?"

Năm đó Mạnh Dữ Ca suýt chút đã không đi ra, giờ vất vả lắm mới chịu về nước. Không biết trong lòng đối phương nghĩ gì nhưng cô không nghĩ sẽ để Kỳ Uý tuỳ tiện quấy rầy.

Kỳ Uý thấy cô không vui, cũng hiểu sự tham lam của mình có bao nhiêu ghê tởm, nhỏ giọng nói: "Tôi nghe người ta nói."

"Cậu ấy có về nước hay không cũng không quay lại được, ba năm rồi, thay đổi hết rồi." Lâm Tri Dạng cố gắng bình tĩnh, nhưng lời cô nói với Kỳ Uý lại quá mức tàn nhẫn: "Về nước vì đã buông bỏ được người cậu ấy nhớ thương. Cô cũng buông đi, đừng dây dưa chuyện quá khứ nữa."

Sắc mặt trắng bệch, nụ cười biến mất. Kỳ Uý gật gật đầu như muốn đáp lại lời Lâm Tri Dạng, nhưng nước mắt lại không kiềm được mà rơi.

"Nói buông được là buông thì tốt bao nhiêu...Tôi cũng không cần..." Đến đây cũng không nói được nữa, chỉ có thể chôn mặt vào lòng bàn tay.

Trong lúc nhất thời khóc thành tiếng, mọi cảm xúc đều vỡ oà.

Nếu nhẹ nhàng buông thì mấy năm nay đã không sống như người không ra người, ma không ra ma.

Tiếng khóc bị che bởi tiếng dương cầm trong quán cà phê. Rõ ràng thống khổ không bày ra nhưng Lâm Tri Dạng có thể thấy sự tê tâm liệt phế.

Cô rút khăn giấy đưa qua, chỉ có thể nói câu "Xin lỗi."

Kỳ Uý lắc đầu, nhưng dường như càng thêm bi thương.

Trong mắt Kỳ Uý, Lâm Tri Dạng đại diện cho Mạnh Dữ Ca. Nếu Lâm Tri Dạng yêu cầu mình buông tay cũng có nghĩa Mạnh Dữ Ca thật sự buông.

Lâm Tri Dạng nói đúng, Mạnh Dữ Ca về nước vì đã bước ra khỏi bùn lầy. Mà Kỳ Uý - người đầy bùn, làm sao đủ tư cách đến gần Mạnh Dữ Ca.

Kỳ Uý hiểu, nhưng lúc bị vạch trần mới nhận ra tuyệt vọng cỡ nào, căm ghét bản thân đến nhường nào.

Kỳ Uý khóc thảm thiết, mấy nhân viên phục vụ chú ý, trộm quá sát tình hình nơi này.

Lâm Tri Dạng không khuyên được nhưng cũng không thể ngồi yên. Cô cầm khăn giấy đến bên cạnh Kỳ Uý, chắn những ánh mắt tò mò sau lưng, thở dài: "Đừng khóc nữa, người ta cho rằng tôi bắt nạt cô thì làm thế nào."

Nếu Mạnh Dữ Ca biết cô làm Kỳ Uý tức đến khóc chắc sẽ tự trách mất. Suy cho cùng người đó dù ở trong đoạn thời gian khó khăn nhất cũng không đành lòng nói nặng một câu với Kỳ Uý.

...

Úc Triệt xem đồng hồ, bốn mươi lăm phút, thời gian một tiết học cũng được tính là tôn trọng đối phương.

"Tôi phải đi làm, trong trường còn việc cần giải quyết."

Người đàn ông chưa đã thèm nhưng rất thức thời, ân cần nói: "Được rồi, công việc quan trọng, lần sau có thời gian sẽ mời giáo sư Úc uống cà phê."

Úc Triệt không quan tâm, đứng dậy, khoác áo lên khuỷu tay chuẩn bị đi, nhưng tầm mắt lại ngừng ở góc Tây Nam.

Lâm Tri Dạng đang ngồi xổm trước mặt người phụ nữ, đưa khăn giấy cho người ta, mặt mày có chút bất đắc dĩ.

Không biết đang nói gì, tâm tình của người kia cũng dần ổn định lại, hình như hỏi gì đó mà Lâm Tri Dạng còn nghiêm túc gật đầu.

Người đàn ông thấy cô chăm chú nhìn khách bên bàn kia, "Em quen họ sao?"

Thu hồi ánh mắt, Úc Triệt phủ nhận: "Không quen."

Người đàn ông mỉm cười: "Chắc bạn bè cãi nhau, dỗ chút là được."

Anh ta có tiến có lùi, từ đầu đến cuối đều gãi đúng chỗ ngứa, nhưng Úc Triệt nghe anh ta nói "dỗ" lại thấy chói tai. Ồn ào.

Cô quay người, bước ra khỏi quán cà phê.

Không biết ngồi đó bao lâu, quà cà phê cũng không có nhiều người. Nếu Lâm Tri Dạng ngồi đối diện người kia chắc cũng sớm phát hiện ra cô.

Nhịn không được nên kiểm tra điện thoại, Lâm Tri Dạng không gửi tin nhắn gì.

Lâm Tri Dạng rất bận.

Đêm qua không mấy vui vẻ, sáng sớm Lâm Tri Dạng còn thức sớm hơn cô, nhanh chóng rời đi.

Úc Triệt đến tháng, không thoải mái nên ngủ thêm. Lúc mở mắt ra lần nữa thì Lâm Tri Dạng đã về.

"Em mua bữa sáng, chị ăn xong lại ngủ tiếp. Em còn mua túi chườm nóng, chút nữa nấu nước sôi đổ vào làm ấm bụng."

Cô vừa nói vừa rồi, Úc Triệt kinh ngạc nhìn cô, một lúc cũng không trả lời, quay người hỏi: "Chị sao vậy?"

"Không sao." Úc Triệt vội che giấu cảm xúc khó hiểu trong lòng, nhấc chăn xuống giường: "Tôi đi đánh răng rửa mặt trước."

Ăn xong nằm ngủ, Lâm Tri Dạng nói lời tạm biệt, xách rác xuống lầu nhưng không quay lại.

Khoảnh khắc nghe tiếng cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại. Úc Triệt mơ màng nghĩ việc gặp nhau mỗi tuần một lần dường như quá ít.

Còn bảy ngày mới đến thứ Tư tuần sau.

Không nghĩ mới mấy tiếng đã gặp lại Lâm Tri Dạng.

Chỉ tiếc, Lâm Tri Dạng chắc sẽ không vui khi thấy cô.

Chính cô cũng không vui.

Có lẽ người kia chỉ là một trong những người bạn của Lâm Tri Dạng. Nhưng cô thấy không thoải mái, thật kỳ lạ.

Trong trường học tất nhiên không có việc gì, trên đường lái xe về nhà, Úc Triệt mãi nghĩ về lý do vì sao tâm trạng mình không tốt.

Mặc dù cảnh tượng kia thật sự kỳ quái, sao người kia lại khóc như thế ở nơi công cộng? Khóc đến nổi Lâm Tri Dạng không thể ngồi yên, phải bước đến đưa khăn.

Thật cũng chẳng có gì, bạn bè vui buồn, như thế cũng bình thường.

Người kia là bạn Lâm Tri Dạng thật sao?

Vẻ mặt Lâm Tri Dạng lúc đó cũng không thân thiết, không tự nhiên.

Nhưng vì không tự nhiên nên cô miên man suy nghĩ?

Lúc về đến nhà, cô mở điện thoại nhưng vẫn trống rỗng.

Bụng lại bắt đầu thấy khó chịu.

Cô uống xong cốc nước ấm, nhắn cho Lâm Tri Dạng: "Lúc nãy thấy em."

Năm phút sau, có phản hồi: [Tới tháng, cố gắng đừng uống cà phê.]

Quả nhiên, đã thấy.

[Được.]

Ngoài ra, Úc Triệt cũng không biết phải nói gì. Cô đợi Lâm Tri Dạng mở miệng hỏi nhưng Lâm Tri Dạng không trả lời.

Một lúc sau, Úc Hân gọi đến. Lông mày Úc Triệt lộ vẻ không vui nhưng vẫn nghe máy.

Úc Hân hỏi: "Hôm nay gặp Tiểu Trần, cảm giác thế nào rồi?"

"Không có cảm giác."

"Mới gặp không có cảm giác là chuyện bình thường, sau này hoà hợp là được."

"Chị." Úc Triệt bình tĩnh, nói từng chữ một: "Em với người kia, không có sau này."

Gặp một lần là được.

Một trong những nguyên nhân Úc Triệt không muốn về là vì cô khó từ chối được "ý tốt" của người nhà.

Cô không thích náo nhiệt, không thường về nhà ăn cơm. Mỗi lần liên quan là ba và chị đều phàn nàn cùng bất lực.

Không biết từ khi nào mấy buổi coi mắt mù quáng lại trở thành cách để cô báo hiếu với gia đình.

Làm bạn không được, cũng không muốn làm mất mặt họ.

Lần xem mắt mù quáng này là với anh họ của anh rể. Úc Triệt tránh không được nên phải đi gặp một lần.

Hai năm nay vẫn luôn mù quáng đi hẹn nhưng may mắn ai cũng trưởng thành. Việc cô bị ép đều viết hết lên trên mặt, người ta mới thấy là hiểu hết ý của cô nên hiếm khi day dưa.

Người trưởng ở thành tuổi này, buổi hẹn hò nào cũng có mục đích, không ai có nhiệt huyết để lãng phí.

Người duy nhất sẵn sàng lãng phí hết nhiệt huyết chỉ có Lâm Tri Dạng.

Chỉ Lâm Tri Dạng mới chịu được tính cô.

Buổi tối tuỳ ý ăn chút gì đó, Úc Triệt định lên giường nhưng khoảng 8 giờ Lâm Tri Dạng lại gọi đến.

Úc Triệt nhanh chóng bắt máy, chờ đối phương lên tiếng.

Chờ cả nửa ngày không ai nói chuyện, cô khó hiểu lên tiếng: "Alo?"

Bên kia truyền đến tiếng cười, Lâm Tri Dạng trêu cô: "Úc lão sư không biết tiếp điện thoại phải nói "alo" ngay hay sao?"

Nghe Lâm Tri Dạng gọi mình như vậy, Úc Triệt đoán được có lẽ tâm tình cô không tệ, chợt cảm thấy chính mình cũng thoải mái hơn nhiều.

Lâm Tri Dạng hỏi: "Chị còn thấy không thoải mái không?"

"Tốt hơn nhiều."

"Giữ ấm."

"Được."

Giọng bỗng không đứng đắn: "Mấy vết trên cổ mất hết rồi sao?"

"..."

Lâm Tri Dạng ép: "Nói chuyện đi chứ."

Úc Triệt từ chối: "Không muốn trả lời."

Người này thật xấu tính, rõ ràng là cố ý ức hiếp cô.

"Ngày mai chị vẫn mặc áo cao cổ hỏ?"

Tuy hỏi về quần áo, nhưng Úc Triệt lại không nghĩ được ý nghĩa sâu xa, nói cách khác, cô vẫn đang đợi.

"Lâm Trị Dạng, em không vui sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net