Bắt Cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đi tàu lượn "xấu hổ" xong , cả đám vệ sĩ đều thất thần. Tất cả bọn họ đều được đào tạo để giết người, máu lạnh, dũng cảm sẵn sàng xông pha vào nguy hiểm thế nhưng lại bị bắt đi tàu lượn dành cho trẻ con, đã vậy còn có vài người chơi ác, quay hẳn lại một clip. Cô nói đi? Nếu như để clip của họ phát tán lên mạng, để cho quản lý và các đối thủ của họ thấy được thì sau này bọn họ biết sống làm sao?

Thế là cả đám người vệ sĩ cả người to con, đem đi ngồi một chỗ, khuôn mặt như mấy ngày chưa được ăn cơm.

"Thôi thôi, vứt cái danh dự đó đi và đừng có trẻ con như vậy nữa.."

Bảo Hân thấy vẻ mặt của đám vệ sĩ cứ buồn thiu như mất tiền, liền lên tiếng an ủi bọn họ. Yến Nhi thấy bọn họ an ủi không được nên chắc đành mua đồ cho bọn họ vậy.

"Chị Hân hay là chị ở lại đây để em đi mua đồ cho chúng ta, dù gì cũng đi chơi mệt rồi.."

"Có được không? Nếu lỡ em bị lạc thì sao? Nếu có kẻ xấu dụ dỗ em thì sao? Nếu lỡ em mua đồ tầm bậy tầm bạ thì sao? Nếu ..."

"Chị à, em không trẻ con..và cũng không ngốc đến nỗi đi mua đồ tầm bậy đâu, chị cứ ở lại đây em sẽ trở lại nhanh thôi"

Nói xong cô chạy đi tìm chỗ, xem xung quanh có đồ gì không, chạy đi nãy giờ mà lại chẳng biết rằng có một xe màu đen đang theo dõi cô và chờ đợi thời cơ. Đi tìm mãi, vẫn chả thấy chỗ nào có bán, có chỗ nhưng đông người, có chỗ nhưng lại mất vệ sinh, hại cô chạy qua chạy về làm cô mệt muốn chết, cố gắng tìm chút nữa thì đụng phải một người đàn ông.

"A..thật xin lỗi, tôi không cố ý"

"Không sao không sao! A cô bé, trông cô như đang vội vã thì phải
... hay là thế này đi! Để đền bù, cô hãy tới chỗ tôi đi, chỗ đó có bán nước giải khát và đồ ăn, cô có thể ghé qua đó được không? Tôi sẽ giảm giá cho cô."

Người đàn ông trung niên vừa cười thân thiện vừa nói.

"Nhưng mà.."

"Xin cô đấy, dù gì sáng nãy giờ tôi chẳng bán được gì..nếu cứ thế này chắc tôi không có tiền nuôi con mất"

"Tôi..tôi..." Cô cũng rất muốn đi nhưng nếu lỡ đi lung tung thì Bảo Hân sẽ lo lắng cho cô nhưng nếu không đi thì hơi khó xử...

"Thôi đành vậy vậy" Chỉ đi một lúc thôi,chỉ đi một lúc thôi chắc không sao đâu.

"A haha cảm ơn cô rất nhiều! Đây đây, ở đây! Đi theo tôi nào.." Người đàn ông mừng rỡ, tay mời chào cô đi về phía trước.

Ông ta dẫn cô đi tới một nơi vắng vẻ, đây là nơi để đồ cũ ở sau công viên, Yến Nhi bắt đầu cảm thấy bất an muốn chạy đi nhưng tay ông ta vẫn giữ lưng cô làm cô không thể xoay người chạy được. Cả người căng thẳng, khuôn mặt biến sắc, hai tay nắm chặt tà váy trắng.

"Ở đây.. chả có gì hết" Cô cố gắng bình tĩnh.

"Tiểu thư, thứ lỗi cho tôi.." Người đàn ông cung kính cúi đầu xuống nói

Sau đó ông ta lấy một chiếc khăn tẩm thuốc mê ở túi quần ra, một tay giữ gáy của cô tay kia lấy chiếc khăn bịt miệng cô lại. Quá bất ngờ, cô dùng hết sức để cựa quậy mà thoát ra nhưng thuốc đã bắt đầu ngấm vào người, tầm mắt của cô bắt đầu mơ hồ, choáng váng, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện đám người mặc đồ đen có hai người đi tới đỡ cô để không bị ngã còn lại thì tách ra hai hàng nhường ra lối đi cho chủ nhân của bọn họ. Mắt cô vẫn mơ mơ hồ hồ, đầu đau ong ong, nhưng cô vẫn cố gắng tỉnh táo để xem là ai, có một người con trai mặc vét đen đi tới trước mặt cô giơ tay sờ lên khuôn mặt mềm mại của cô. Không thể chịu nổi nữa, cô bắt đầu nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ cô nghe được vài giọng nói :

"Cậu chủ đừng lo, thuốc đang phát huy tác dụng nên chắc cỡ vài phút nữa tiểu thư mới tỉnh dậy được.."

"Về phần cô Bảo Hân thì chúng tôi đã lo liệu hết cả rồi, tôi đã sai người giả làm vệ sĩ của cô ấy để dễ đối phó hơn.."

"Chúng tôi xin lui phép"

"...."

Ngang đến đây thì cô chẳng nghe được gì nữa, mọi thứ dường như im lặng hẳn đi mặc dù vậy nhưng cô lại có cảm giác có ai đó đang lặng lẽ nhìn mình.

"Yến Nhi..Yến Nhi.."

Có một giọng nói khàn đục ở bên tai cô, người đó đang kêu tên cô, chắc là thiếu niên có lẽ là một trong hai anh của cô, đúng rồi, nhất định là vậy. Cô vừa suy nghĩ trong đầu vừa phân tích giống như một trò chơi giết thời gian vậy, cô cứ như thế ,chìm vào giấc say không muốn để ý những thứ khác nữa.

~~~~~~~

Trong mơ, cô thấy mình đang ngồi trên một thảm cỏ non xanh, phía trên bầu trời cao ngát, trong xanh. Cô đang ngịch ngợm những bông hoa, cả hai anh cô đang ngồi bên cạnh cô, anh hai cô thì vụng về cố gắng làm cho cô cái vòng hoa, anh ba cô thì đang ngồi sau lưng cô đan bím tóc cho cô. Trong lòng cô chỉ muốn như thế này mãi,không có gì bị ép buộc, không có sự ghen nghét và cũng không có ai trừ ba người.

Khi anh hai cô làm xong vòng hoa đội lên đầu cô, anh ba cô cũng vừa đan xong bím tóc đặt lên hai vai cô, bây giờ nhìn cô giống như một nàng tiên thuần khiết, xinh đẹp. Cô mỉm cười với hai người anh thân iu của mình, tay nắm lấy hai bàn tay ấm áp của bọn họ, ngước nhìn lên bầu trời xanh.

Đột nhiên bầu trời trở nên tối sầm lại, thảm cỏ xanh bắt đầu biến thành màu đỏ, vòng hoa ở trên đầu cô biến thành một cái dây cây gai nó như một con rắn, uốn lấy cả người cô rồi lôi cô đi. Cô sợ hãi kêu cứu các anh cô nhưng bọn họ chỉ biết ngồi đó nhìn cô, không làm gì hết, dù cho cô hét hết cỡ bọn họ cũng ngồi yên đấy dùng hai con mắt xa lạ nhìn cô.

Mọi thứ trong mắt cô giống trở nên đen xì, chả thấy gì hết. Cô cũng chả muốn xem thứ gì khác nữa chỉ muốn được ở một mình nhưng đột nhiên vùng bụng của cô rất đau giống như có ai đó đang ôm chặt lấy. Cơn đau làm cô tỉnh táo hẳn ra, cố gắng mở mắt.

Cô thấy mình đang ngồi trên đùi của một người con trai , hai tay của hắn ta đang ôm chặt lấy cô. Cô mới nhớ ra là có một người đàn ông tẩm thuốc mê cô, cảm giác có phần nguy hiểm cô bắt đầu vùng vẫy, muốn xoay người lại xem là ai thì hắn ta ôm chặt cô lại kéo cô sát vào lồng ngực, thở hơi thở nóng bỏng vào tai.

"Đừng ồn.."

Nói xong hắn cắn vành tai mẫn cảm của cô làm cô đỏ mặt.

"Anh Bảo?..anh.." Giọng nói cô biết, hành động cô vẫn nhớ chỉ là cô thắc mắc tại sao cậu lại ở đây?

"Anh Bảo thả em ra đi.. khó chịu quá" Từ khi tỉnh lại cho tới giờ, thì cậu vẫn còn ôm chặt lấy cô làm bụng cô rất đau.

Cậu coi như không nghe thấy gì, tiếp tục cắn vành tai của cô, hai tay thả lỏng ra. Sau khi vành tai của cô đã đỏ lên như trái cà chua cậu mới bắt đầu di chuyển tới mái tóc thơm tho của cô, vùi đầu vào đó mà hít ngửi như thể mái tóc cô là một bông hoa thơm tươi đẹp.

Từng đợt thở của cậu vào mái tóc cô làm cô cứ rùng mình.

"Anh Bảo, tại sao anh lại ở đây..? Chị Hân đâu ạ?" Nãy giờ cô vẫn cứ thắc mắc về câu hỏi này nhưng cậu lúc nào cũng không trả lời cô, giống như cậu coi cô là một con búp bê vô tri vô giác biết nói vậy.

Cuối cùng không thể chịu nổi được nữa, cô bắt đầu cựa quậy .

"Đủ rồi! Đủ rồi! Em muốn về nhà! Em muốn về! Anh Bảo, cho em về đi mà..." Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi lồng ngực của cậu.

Có vẻ như lời nói của cô đã có tác dụng,hành động của cậu dừng lại, nhân cơ hội này cô cố gắng đẩy vòng tay đang ôm lấy mình ra nhưng khổ nỗi là vòng tay của cậu giống như đá, cứng ngắc không thể di chuyển. Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, cô dùng sức cố gắng đẩy ra, dây áo cô do vậy mà cũng tuột xuống để lộ một mảng thịt trắng hồng .

Vẫn đang kiên trì đẩy ra thì đột nhiên cậu thả hai tay ra làm cho cô bất ngờ bị ngã xuống nền xe, cô xoay đầu xem mặt cậu, do cửa kính xe được làm ra để tránh ánh nắng mặt trời và tầm nhìn bên ngoài nên cô không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt cậu nhưng cô vẫn biết là cậu đang nhìn chằm vào cô. Cô theo bản năng lùi lại phía sau.

"Vẫn chưa nhận được quà mà đã muốn về rồi.." Cậu vừa nói vừa ngồi xổm xuống, tay nâng cằm cô lên nở một nụ cười nham hiểm.

Cô còn chưa hiểu được cái gì thì xe dừng lại, vệ sĩ mở cửa xe tiếp đó không nói không rằng cậu kéo cô xuống xe lôi vào khách sạn, cậu nắm chặt tay cô đi rất nhanh, còn cô bất lực để mặc cậu kéo cô đi. Vào khách sạn, cô để ý ở đây chả có ai hết chỉ có đám vệ sĩ, có vẻ như cả tòa khách sạn này đã được cậu bao toàn bộ như không muốn có ai làm phiền, nghĩ đến đây đột nhiên cô lo lắng, cậu sẽ không làm gì cô chứ?

"Anh Bảo, thả em ra đi! Thả em ra!"

Cậu vẫn kéo cô đi mặc cho cô la hét, vào thang máy cô lo toan sợ hãi tiếng thang may cứ kêu lên những con số bắt đầu tăng lên, cô len lén nhìn cậu đột nhiên cậu liếc mắt nhìn cô làm cho cô hoảng hốt xoay đầu đi.

"Ting.."

Cửa thang máy mở ra, ở phía trước có hai hàng vệ sĩ dài vô tận cung kính đón tiếp, cậu không để ý đến họ kéo cô vào phòng vip, vứt cô xuống giường khóa cửa lại, Yến Nhi thấy cậu làm vậy càng sợ hơn.

"Anh Bảo..cho em về đi mà"

Cậu chả nói gì tiến tới chỗ cô, chống hai tay bên eo cô đặt lên trán một nụ hôn

"Muốn biết quà gì không? "

"Quà..quà gì?" Cô lo sợ là cậu sẽ làm những gì mà cô nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net