Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Nhi cả người ớn lạnh, khuôn mặt tái nhợt. Người bảo vệ liền chạy tới hỏi thăm.

"Tiểu thư. Cô bị sao vậy? Có cần gọi bác sĩ không tiểu thư? Tiểu thư?"

"À không. Không có gì đâu"

Yến Nhi cố điều chỉnh lại hô hấp, người cô bây giờ lạnh quá. Hai tay thì không ngừng run rẩy, nắm chặt lấy thành ghế.

Người bảo vệ ngu ngốc, đâu hiểu được gì, cứ nghĩ là khi cô nghe được tin Gia Bảo trở về là lập tức cảm thấy sốc do vui mừng quá độ. Liền vui vẻ nói.

"Tiểu thư đang nghĩ đến ngài ấy ạ? Tiểu thư đừng lo về ngài ấy làm gì"

"Sao cơ?"

"Tiểu thư biết tôi đang nói về ai mà. Haha, tôi còn nghe nói ở bên trại, ngài ấy đã moi tim của một viên Hạ Sĩ Quan trẻ, do không nghe lời của ngài ấy."

Người bảo vệ nói, đôi mắt không khỏi ngưỡng mộ. Đường gia chính là như vậy, khi một kẻ trở thành một tên sát nhân thì Đường gia bọn họ sẽ coi việc ấy là bình thường. Bởi vì.. toàn bộ bọn họ.. đều là những kẻ sát nhân máu lạnh. Không khác gì những tên sát nhân ngoài kia.

Yến Nhi mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng cùng tràn ngập nỗi sợ hãi. Cô vội bỏ đi, người bảo vệ nhất thời không hiểu gì.

Đi vào trong nhà, bây giờ thời tiết không còn sáng rạn, ấm áp như vừa rồi nữa, mà thay vào đó là một kiểu thời tiết âm u, bầu trời đầy mây đen, cứ kêu ùng ùng. Làm cô nhớ đến kiểu thời tiết khi mà cậu vẫn luôn xuất hiện tại đây. Cô vội chạy lên lầu. Cả căn biệt thự vang vọng tiếng bước chân của cô, nghe như đang sợ hãi, tuyệt vọng.

Vào trong phòng, cô đi qua đi lại. Lòng hoảng hốt không biết nên làm gì. Chạy trốn? Không biết làm như vậy có được hay không. Nhưng tốt nhất vẫn nên thử?

"Aizz. Không được rồi. Không được rồi. Phải làm sao đây. Phải làm sao đây"

Yến Nhi suy nghĩ một lúc liền thấy không có biện pháp nào hợp lý hết, cô vò đầu bức óc than thở.

Làm sao đây, làm sao đây.

Nếu cô chạy trốn, thì chắc chắn sẽ không thành công.

Thứ nhất là vì cô chưa bao giờ rời khỏi căn biệt thự này, cho dù có ra cũng rất hiếm. Nếu bây giờ đi ra ngoài rất có thể bị lạc, hoặc bị kẻ xấu hãm hại.

Thứ hai, nếu cô nhờ ai đó giúp thì cũng sẽ rất nhanh chóng cũng bị bắt lại cho mà coi. Cả gia tộc này ai mà chẳng biết mặt cô, cũng không có ai không biết đến tên cậu, ngu gì không mách lẻo với cậu chứ.

Thứ ba, nếu như chạy trốn mà bị bắt lại thì hậu quả có lẽ sẽ rất tệ... có lẽ sẽ bị chặt mất đôi chân, hoặc bị giam lại, hoặc bị lấy đi đôi mắt, hoặc có thể.. cô sẽ bị thăng.

(C: =  X= không cần nghiêm trọng hóa vấn đề lên đâu em)

Đúng rồi. Tại sao cô không nhờ Bảo Hân nhỉ? Cô có thể trốn sau lưng Bảo Hân mà không bị gì hết. Đúng rồi!

Yến Nhi lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Bảo Hân nhưng chưa kịp gọi thì lại nhớ tới một thứ.

Đúng rồi.. cô quên mất, Bảo Hân là một người rất dễ dụ, cho dù có trốn sau lưng Bảo Hân vẫn không thể thoát khỏi móng vuốt của con ác ma. Ngay cả khi đang ở chỗ của Đường Lão bà cậu vẫn ngang nhiên lộng hành lộng quyền đấy chứ.

Yến Nhi buồn não ruột, cả người sụp đổ xuống giường. Hai con mắt thẫn thờ.

"Chẳng lẽ ngồi yên.. chờ chết hay sao? Ông trời ơi.." Yến Nhi thở dài, than một tiếng liền mặt nằm úp xuống gối.

Cuộc đời cô thật bế tắc. Cô trông rất giống những cô công chúa trong truyện cổ tích, bị nhốt trong tòa lâu đài, bị một con rồng canh giữ, rồi cuối cùng được một chàng hiệp sĩ mặc giáp trắng tới giải cứu. Nhưng đời không như là mơ, cũng không như phim ảnh, hay truyện cổ tích, hay bất cứ truyện ngôn tình  nào trên wattpad.

Đời cô luôn luôn ở một chỗ, và trong thâm tâm cô chính là công chúa, và chàng hiệp sĩ... là cậu. Nhưng cậu sẽ không cứu cô, mà cũng sẽ giống như con rồng độc ác giam giữ cô tại tòa lâu đài.

Yến Nhi nằm im trên giường, không động tĩnh. Bất chợt cô ngồi dậy, người uể oải.

"Đành đi ra ngoài cho khuây khỏa vậy"

~~~

Trên phố..

Người đi qua đường đi qua đi lại nhìn cô gái ngồi trên ghế đá. Ánh mắt của họ làm cô cực kỳ khó chịu vô cùng, đó cũng là lý do cô không thích ra ngoài cho lắm.

Bầu trời thì cứ âm u, làm lòng cô không thể tốt hơn được chút nào hết.

Cô đành đứng dậy, đi dạo trên phố. Ngước nhìn quang cảnh xung quanh, trông giống như cô đang quan sát mọi thứ trước khi bị tận thế vậy.

Ánh mắt thê lương, bờ vai cô đơn yếu đuối làm người ta đau lòng.

Cô thất thần đi qua một tòa nhà to lớn. Chợt dừng bước. Ngước nhìn tòa nhà.

"Đẹp phải không ?"

"Hả?"

Một giọng nói ấm áp vô thức vang lên bên tai cô. Yến Nhi nhìn sang, thấy một chàng trai cao lớn, nở một nụ cười nhẹ với cô. Trên người anh ta là một bộ màu trắng, áo thun và quần jean.

Cô nhìn anh ta, cười nhạt. Khuôn mặt anh ta cũng đẹp đấy chứ.

"Ừ" Cô đáp.

"Kiến trúc rất kiên cố. Lại do một kỹ sư người Pháp xây dựng. Quả là một thành quả đáng giá nhỉ?"

"Ừ"

"Haha cô thật có khiếu khôi hài"

"Ừ"

"Nè cô gái. Cô bị kiệm lời hả? Nè" chàng trai nghiêng mình hỏi. Từ nãy đến giờ anh chỉ thấy cô trả lời mấy câu ngắn vô cùng.

Yến Nhi giật mình, nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt mình. Bất giác hoảng loạn.

"Anh.. anh làm cái gì vậy?"

"Thì tôi thấy cô nãy giờ cứ im lặng nên xem thử thế nào? Mà cô đang suy nghĩ tới thứ gì à? Hả? Nói cho tôi biết đi. Tôi sẽ cho lời khuyên"

Anh ta cười híp mắt. Tỏ vẻ thông thái.

Yến Nhi phì cười một tiếng.

"Đúng rồi. "

Cô xoay người định đi, anh chàng kia cũng đi theo. Miệng không ngừng nói.

"Thật đấy, tôi có thể bói tay nếu như cô muốn. Mà cô có muốn ăn tối không? Không phải hẹn hò đâu. Chỉ đơn thuần mời ăn cơm thôi. Được không? "

"Ừ" cô mỉm cười.

"Mà cô tên gì vậy? Tôi tên Khả Niệm. Tôi nhà gần đây thôi. Cô có muốn tới không. Không à? Vậy đi ăn vậy"

Yến Nhi đi trên phố, bên cạnh là một anh chàng đẹp trai nói không ngừng nghỉ.

~~~~

Buổi tối.

Trong nhà hàng.

Cả hai gọi một dĩa mì Ý. Nhưng Yến Nhi không muốn ăn chung, nên đành gọi hai dĩa riêng.

Trong lúc ăn cô không nói gì hết. Khả Niệm cũng không bỏ cuộc. Luôn luôn tìm mọi chuyện phiếm để nói. Chợt TV phát ra tin tức làm cô chú ý đến.

".. theo như nguồn tin cho biết, mới vừa ngày 20 tháng 12 tại sân bay quốc tế XX, Tổng Lãnh Quân Sự Đường Quân Ông đang đi cùng một nhóm người lạ mặt, sau sự kiện Triều Tiên bắn tên lửa tại Hàn Quốc. Đã làm phía bên Hàn Quốc không mấy hài lòng, nhưng vừa mới đây, trên mạng lại bắt đầu lan truyền một loại video.. nội dung video khábạo lực. cho ta thấy.. àm.. một chàng trai trong bộ đồ màu đen kín mít, đang bẻ đầu.. của một người lính Hàn.."

TV chiếu lên đoạn video, ai cũng ngước nhìn, đến khi bẻ gãy đầu, không biết sao khách ăn đều nôn mửa. Khả Niệm cũng vậy. Riêng cô thì trắng bệch. Vóc dáng của người kia cực kỳ quen thuộc.. đầu cô từ từ chảy mồ hôi lạnh. Vội quay đi, không dám coi nữa.

"À vâng.. theo như thông báo của Youtube cho biết họ sẽ nhanh chóng gỡ bỏ video nói trên để người dùng thể an tâm hơn. Và bên phía Hàn Liên cực kỳ không mấy hài lòng về đoạn video cả vụ mất tích ẩn của viên hạquan trẻ Liên nên đã triệu tập ngài Đường Quân Ông nhằm giải thích những sự việc nói trên. phần tiếp theo... Các nhà khoa học đã phát hiện ra rằng   Thành phần Vitamin C thành phần đầy đủ chất dinh dưỡng nhất trong bốn thành phần A, B, C, D..."

(B: *cầm dao* thằng C kia chạy đi đâu rồi. 😊

A: *Ôm chân B* thôi cho em can, cho em can!

D: *Ôm chân B* 💦 )

"Đúng là quái vật mà. Nghĩ sao có thể dùng tay không mà bẻ được chứ? Ủa? Nè cô gái, cô không sao chứ? Trông cô không được khỏe cho lắm."

Khả Niệm nhìn cô. Trông cô cực kỳ trắng bệch vô cùng.

"Không sao. Tôi chỉ hơi mệt. Chúng ta đi ra khỏi đây đi."

"Được"

~~~~

Yến Nhi cùng Khả Niệm đi bộ trên con đường mòn. Vì Yến Nhi không thích ô tô hay bất cứ loại phương tiện nào nên cả hai đi bộ cùng nhau, tuy đi bộ nhưng cả hai không nói chuyện gì hết.

Tới trước khu rừng. Khả Niệm sờ gáy. Giọng ấp úng.

"Vậy.. chúng ta, sẽ còn gặp lại nhau chứ?"

"Tùy thôi"

Cô nhún vai. Cô không tin vào duyên số cho lắm. Đi vào khu rừng chợt Khả Niệm vội gọi lại.

"Khoan đã! Tôi.. tôi vẫn chưa biết tên cô"

Yến Nhi quay đầu, nhìn chàng trai đáng thương. Cô mỉm cười.

"Tôi họ Đường, tên Yến Nhi"

"Ồ.. vậy chúc cô ngủ ngon. Cô Yến Nhi"

"Chúc anh ngủ ngon" nói xong liền đi vào trong rừng.

Khả Niệm đợi cô đi xong, cả người liền lập tức nhún nhảy lên. Vui vẻ lạ thường.

"Hú hú!"

~~~~

Yến Nhi đi vào biệt thự. Bây giờ căn biệt thự vô cùng tối tăm nhưng vẫn không làm cô để tâm đến. Cô từng bước từng bước đi lên câu thang.

Hành lang quen thuộc nhưng thiếu vắng bóng người. Đi vào trong phòng. Cô mò công tắc, đột nhiên có một giọng cực kỳ lạnh băng vang lên.

"Chào buổi tối. Thưa tiểu thư Yến Nhi"

"Ai? Ai đang ở đó?"

Yến Nhi hoảng hốt, cô nhìn trong bóng tối. Thấy có một người đàn ông đang ngồi chéo chân trên giường cô.

"Ông.. ông là ai?"

"Tôi là người của ngài Darrius. Thưa cô, tôi mang thông điệp của ngài tới cho cô."

"Thông điệp gì?"

"Ngài ấy nói rằng có lẽ hai ba ngày nữa ngài ấy mới trở về"

"Còn gì nữa không?"

"Ngài ấy còn nói là đã đích thân chuẩn bị món quà cho cô, nó sẽ được gửi đi ngày mai. Tôi nói đến đây thôi. Chúc ngủ ngon thưa cô"

Người đàn ông vừa nói, vừa đi tới chỗ cửa sổ leo xuống.

"Ngài ấy còn nói rằng.."

Trước khi leo xuống dưới ông ta còn nói một giọng điệu cực kỳ rùng rợn làm cô sợ điếng người.

".. 'Chúc mừng sinh nhật, Yến Nhi' "

Xong, ông ta cũng biến mất. Yến Nhi thấy vậy, hơi sững sờ nhưng chợt như vừa nhớ tới một thứ gì đó vội chạy tới cửa sổ, hét to.

"Cẩn thận.."

"Aa__!"

".. ở dưới có xương rồng"

Yến Nhi thấy tội nghiệp người đàn ông kia, ông ta bây giờ đang cố lết cái mông đầy gai của mình đi.

Cô ngồi xuống trên giường, ngẩn ngơ về ngày mai.

______

Có ai biết món quà ấy là gì không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net