Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

+ Em có biết?

Đa số con gái đều có tố chất về Sắc và Hủ. Có nghĩa là.. bọn họ đều rất dâm và dê. Nhưng bọn họ cũng rất đáng yêu và cực kỳ dễ thương ở cái chất dâm và dê ấy.
                      _???_

~~~

Những ngón tay đâm vào nơi mềm mại ẩm ướt ấy. Một ngón rồi đến hai ngón. Yến Nhi cảm thấy đau đớn vô cùng.

Cuối cùng khi cậu chạm được thứ mình cần tìm liền rút hai ngón tay thon dài của mình ra. Chất dịch dính lên những đầu ngón tay, óng ánh một cách lạ thường. Cậu đưa lên liếm những đầu ngón tay. Nhìn người con gái dưới thân, khuôn mặt vẫn hững hờ như xưa. Cô khép hai chân lại, cảm thấy nhục nhã vô cùng. Cô xoay mặt sang một bên, môi mím chặt. Cổ tay sớm đã ửng đỏ do cọ xát nhiều lần.

Gia Bảo liền không nói gì, trực tiếp xé váy cô ra. Thời cơ đã chín mùi, cậu không thể chờ đợi thêm một lần nào nữa. Yến Nhi nhắm chặt mắt, như một cô gái chịu trận. Cô cầu mong những việc này sẽ nhanh chóng qua mau.

Màu da trắng trẻo của cô như thể đang phát ra một thứ ánh sáng tinh khiết và mềm mại vô cùng, làm người ta chỉ muốn ôm chặt lấy.

Cậu cũng không chần chờ gì, lấy tay xé rách nốt chiếc áo ngực, vứt nó sang một bên cùng với chiếc váy. Bây giờ cô trần trụi như nhộng, hai chân vẫn không ngừng khép chặt lại.

Tuy không thể thấy gì nhưng cô cảm giác được những ngón tay lạnh lẽo kia đang trơn trượt trên cơ thể cô, từ bắp đùi đến nơi cao nhất của cô. Dừng lại ngang điểm hồng phấn kia. Lúc này, cô cảm thấy vừa run rẩy vừa nhột nhạt. Nụ hoa vì vậy mà cương cứng lên. Đầu ngón tay thon dài của cậu vuốt ve nụ hoa, đôi mắt sắc lạnh nhìn xuống khuôn mặt đang chịu đựng của cô. Cuối cùng cậu bóp mạnh lên một bên ngực của cô, xoa nắn.

"Ưm.."

Cô thà chết chứ không mở miệng. Cậu nhìn thấy cảnh như vậy, liền tức giận, kéo hai chân cô dễ dàng bỏ lên vai, sau đó bất ngờ đi vào.

"Á_________!" Yến Nhi hét lên. Khóe mắt sớm đã bắt đầu tích tụ nhiều giọt nước mắt.

Cả tòa lâu đài vang lên tiếng hét thê thảm của người con gái. Người trong lâu đài đang làm việc liền ngừng lại một chút sau đó lại vô cảm tiếp tục làm việc. Bọn họ sớm đã quen với những tiếng hét đáng sợ đó rồi.

Đau quá. Đau quá.

Yến Nhi khóc nức nở, nước mắt cứ thế lăn dài ra. Cô quay mặt sang một bên, để mặc cậu liên hồi dùng gốc rễ của sự sống mà đâm vào tận sau tử cung của cô.

"A... a.... a.." tiếng hét trong miệng cũng dần biến thành những tiếng nức nở.

Cô có thể nhận thấy được là có thứ gì đó đang chảy ra khỏi người cô. Nhưng cậu thì chả mặc tâm đến, gần như điên cuồng mà ra vào. Chiếc giường một hồi rung lên dữ dội. Như những hồi trống trong sự tra tấn đến tận cùng. Cô bất lực nhìn lên trần nhà, khuôn mặt trắng đẹp thấm đẵm nước mắt cùng bi thương.

Nhưng mọi thứ như không hài lòng với cô, toàn bộ nó đều trốn trong bóng tối, không chịu cứu cô, để mặc chịu bi thương cùng đau khổ.

Cuối cùng cũng kết thúc cùng với tiếng gầm của người con trai và cả thứ ấm áp bắn vào trong người cô.

Cậu buông cô ra, ngồi xuống trước người cô, Yến Nhi vội khép chặt chân lại có thể, những lọn tóc lộn xộn dính bệt chặt vào khuôn mặt đẫm lệ của cô, trông rất đáng thương.

Trong bóng tối, cô thấy cậu đang nghiêng đầu nhìn mình. Tay vẫn còn vuốt ve chân cô. Thật khó để nhìn thấy được mặt cậu sau hai năm trời. Nhưng đâu có quan trọng cơ chứ? Ngày đầu tiên sinh nhật cô, cậu tặng một món quà phải nói là cô sẽ không bao giờ quên được. Một cái xác người, bị chặt nhiều mảnh, sau đó thì cảnh cáo cô bằng một tờ giấy có gạch ngang bằng máu.

Cuối cùng thì là gì chứ..?

"Anh Bảo... thả em ra đi.... thả em ra đi mà..."

Cô khóc lóc van xin. Cô bây giờ đau quá, rất đau. Cô không biết đau chỗ nào, thân dưới? Hay cổ tay? Hay trái tim? Cô chỉ biết cô vừa mới được 16 tuổi. 16 tuổi ngọt ngào. Nhưng nó không hề ngọt ngào như cô tưởng tượng.

Lúc này, Gia Bảo cuối cùng cũng chịu cởi trói cho cô. Khi cô vừa mới ngồi dậy thì cậu đã ôm chặt lấy cô. Khuôn mặt kề sát lấy cô. Trong bóng tối, hơi thở lạnh lẽo cùng mùi bạc hà phả ra trên mặt cô. Sát thêm chút nữa, đôi môi cậu phút chốc đã bao phủ môi cô. Hai lưỡi chạm nhau, chiếc lưỡi mạnh mẽ kia như vừa tìm được thứ mình thích liền quấn chặt lấy, không chịu buông tha.

Cô vội quay đầu cự tuyệt, liền bị cậu bóp chặt lấy cằm mà tiếp tục. Cứ như thế mà ép buộc cô, dù cô có đáp trả lại hay không cậu vẫn dây dưa nhiệt tình. Tay lần xuống, cầm nắn nụ hoa. Tay còn lại thì lần vào mái tóc của cô.

Hơi thở càng dồn dập. Cậu vẫn càng ngày càng cuốn lấy cô nhiều hơn. Kết thúc, cậu luyến tiếc mút lấy môi dưới của cô. Nhưng vẫn di chuyển xuống cổ cô, những nụ hôn vụn vặt từ cổ đến vùng xương quai. Di chuyển xuống bầu ngực tròn trịa, trắng trẻo ấy. Cậu ngậm nụ hoa hồng phấn làm nó từ mềm nhũn đến cương cứng lên. Tay cũng không quên xoa nắn bên còn lại.

Tiếng rên cất trong miệng, không muốn phát ra, nhưng cũng phải phát ra chỉ vì hành động của cậu.

"A.."

Cậu cắn nụ hoa, sau đó dùng lưỡi xoa quanh nó. Cảm giác mẫm cảm nhưng không thể lấn át được cảm giác đau như bị xé rách của cô bây giờ.

"Gia Bảo... dừng lại đi. Em không muốn."

Yến Nhi vội đẩy cậu ra nhưng không ngờ cậu lại xoay người cô lại, bắt cô nằm sấp. Mông chểnh lên.

"Không muốn?! Vậy tôi sẽ bắt em muốn mới thôi!"

Cuối cùng cậu đưa thứ cương cứng ấy đi vào. Dùng tư thế nguyên thủy để xâm nhập vào.

"Á!"

Cô bỗng thấy nhục nhã vô cùng, nước mắt vẫn cứ rơi lã chã. Cô vùi đầu vào gối, kìm nén tiếng khóc.

Cứ như vậy, cậu lặp lại bao nhiêu động tác, bao nhiêu tư thế những vẫn không thể thõa mãn được cậu. Yến Nhi chỉ muốn ngất đi, không muốn đối diện chuyện này. Nhưng cậu sẽ lại kéo cô dậy, và tiếp tục làm, làm cho đến khi cậu vui rồi mới thôi.

Những nơi cậu bóp chặt lấy trên cơ thể cô đều bầm tím. Môi bị cắn đến sưng mọng. Đôi mắt cũng trở nên vô hồn nhiều hơn.

Cứ nhìn thẳng vào một thứ gì đó, một cách tuyệt vọng.

~~~~

Sáng hôm sau.

Trong phòng mùi hoan ai vẫn cứ nồng nặc không chịu dứt. Cậu ngồi trên giường, xoay lưng với cô. Yến Nhi mắt mơ màng , toàn thân đau đớn không thể nhúc nhích được. Bấm tím ở khắp mọi nơi cùng với dấu ửng đỏ trên làn da trắng mịn. Nhìn thật chói mắt làm sao.

Cậu nghiêng cổ vài cái. Tiếng rắc rắc vang lên. Đứng dậy, cô thấy rõ cậu nhìn có vẻ rất lực lưỡng, cơ bắp nhìn săn chắc. Nhưng bóng lưng lại thấy nguy hiểm và.. cô đơn.

Cô cố gắng gượng dậy. Cậu xoay đầu nhìn cô, khó có thể thấy được biểu cảm. Cậu vươn tay bế cô vào lòng. Khuôn mặt kề sát vào mặt cô.

"Nặng quá"

"...."

Cô bỗng chết lặng.

Chẳng lẽ cô nặng lắm hả? Nặng, nhưng ít nhất không nặng bằng cậu.

Dù vậy, mặt cô cũng xấu hổ mà đỏ lên. Cô khẽ phồng má.

Cả hai đi vào phòng tắm. Trong phòng tắm cũng không bật đèn, nhưng cũng nhờ có ánh sáng nhàn nhạt từ bên ngoài mới thấy được. Trời sáng rồi ư? Bây giờ chắc cũng đã được 5 giờ hoặc 6 giờ sáng. Ai biết được chứ.

Yến Nhi trầm ngâm suy nghĩ. Cậu đưa cô vào bồn tắm, nhưng vẫn để cô nằm vào lòng mình, để cằm dựa vai cậu. Sau đó cậu lấy sữa tắm xoa nhẹ lên lưng cô. Cô y hệt như một đứa bé vậy.

Không khí trầm mặc.

Không ai nói với ai. Cho đến khi..

"Có muốn biết một bí mật không?"

Cô không trả lời, nhíu mày suy nghĩ. Bí mật? bí mật gì nhỉ?

Xoa được một lúc, cậu để cô đối diện mình. Yến Nhi khép hờ mắt, không muốn nhìn thẳng vào mắt cậu. Đúng lúc này, cậu lấy tay cô, để trên mái tóc của mình. Yến Nhi ngạc nhiên.

Mái tóc trước của cậu lúc nào cũng dài ngang nửa con mắt. Mà bây giờ tay đè lên tóc cậu làm nó che luôn cả đôi mắt.

Cô chưa biết nói gì. Thì cậu đã dùng tay cô, vuốt mái tóc lên.

Yến Nhi trợn mắt.

Mái tóc trước được vuốt lên, bây giờ cô có thể thấy rõ được khuôn mặt của cậu.

Nhìn cực kỳ đẹp, đẹp nhưng vẫn cảm thấy hờ hững. Bởi vì bình thường, cô thường thấy cậu rất nguy hiểm và đáng sợ. Nhưng lúc này đây, lại cảm thấy nó.. cực kỳ đẹp. Mặc dù hơi thờ ơ, nhưng nó vẫn không khỏi làm cô phải đập thình thịch cả lên.

"Biết vì sao tôi không vuốt tóc lên không?"

Cậu lấy tay cô xuống hôn lên nó. Đôi mắt vô cảm nhìn nó.

"Bởi vì tôi không muốn lộ ra cảm xúc thật của mình."

Nói xong, cậu gục đầu. Như không muốn cô thấy được thứ đang biểu lộ rõ trên mặt mình.

Cô im lặng.

Chợt hiểu ra.

Con người cũng có vài lúc yếu đuối đấy chứ.

Cô không biết tại sao cậu lại làm vậy nhưng trong vô thức. Cô thấy cậu rất cô đơn, và đáng thương vô cùng.

Cô quỳ thẳng người lên, hơi ngần ngại sau đó vòng tay ra sau cổ rồi nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. Như đang an ủi cậu.

Gia Bảo hơi sững người nhưng cũng rất nhanh liền ôm chặt lấy cô.

Hai con người trong một hoàn cảnh. Cô đơn, lẻ loi. Không thể làm gì khác ngoài việc ôm chặt lấy đối phương.

Sau chuyện này, cô mới biết hóa ra mọi thứ không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó. Cũng giống như cách cậu che đậy cảm xúc của mình vậy. Hồi nhỏ, cậu đã mất gia đình, không bạn bè. Bước đi trên con đường không ai kề bên, không ai tin tưởng. Cậu chỉ có một mình cũng giống như cô vậy..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net