Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Nhi chạy quanh trong tòa lâu đài. Trông rất giống một đứa con nít lên bốn vậy. Những người hầu nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục công việc của mình. Chạy qua những bộ giáp sáng bóng của những hiệp sĩ. Chạy qua những bức tranh đáng sợ. Tay lần lượt chạm vào những món đồ quý như ngọc bội, viên ngọc trai to bằng nắm tay, hay viên lục bích được gắn trên một cái đầu lâu. Cô vừa ngắm vừa tự nhủ "Cậu có vẻ rất thích sưu tầm những món đồ quý hiếm".

Những người con trai ở Đường gia rất khác biệt so với những người con trai khác. Họ trẻ tuổi... nhưng sở thích rất già. Họ không ăn chơi, đua đòi, ăn mặc thời trang. Họ giống kiểu những quý tộc thời xưa hơn. Ăn uống, nói chuyện, đi đứng tất cả phải sao cho hợp lý, nghiêm chỉnh, đúng lễ nghi. Rõ có thể thấy con trai Đường gia luôn bị đối xử rất nghiêm khắc so với con gái - chỉ cần phải học cách ăn mặc, giữ kín miệng. Bởi những người con trai của Đường_Dương gia không thích những người con gái "to mồm, lắm miệng". Càng không thích những người thông minh, tỏ vẻ ta đây, luôn luôn kiêu ngạo tự phụ, thông minh nhưng lại đần độn. Chẳng khác gì một đứa con gái chướng mắt, chướng gai vô cùng, chỉ muốn bóp nát cho chết mà thôi.

Vì thế những người con gái của gia tộc đều rất vâng lời, ngoan ngoãn. Có vài người con gái cực kỳ thông minh nhưng lại càng giỏi hơn khi giấu sự thông minh ấy vào trong lòng, vì lẽ đó người ta mới gọi những người con gái của Đường gia là một con dao hai lưỡi, sắc bén vô cùng. Tuy có thể nói bọn họ rất nhu nhược, yếu đuối, nhưng trái lại bọn họ lại càng mỏng manh, trong khiết, y như một bức tượng pha lê sáng chói và cực kỳ mỏng manh, dễ vỡ vậy.

Đường gia luôn biết cách dạy cháu, dạy con. Họ làm vậy để sau này bọn chúng có thể kết đôi với nhau, cùng sinh những đứa bé dễ thương. Tuy loạn luân, nhưng bọn họ thà loạn luân còn hơn cho con cháu của mình kết hôn với những kẻ tầm phàm, đáng nghét.
Kết hôn tuy hạnh phúc nhưng nó lại rất đau đớn, bởi vì có vài cô dâu tuổi nhỏ chỉ 6,7 tuổi trở lên đều bị đem đi kết hôn. Nhưng thú vị nhất là ở đây, người của Đường_Dương gia không thể bị già đi, có thể nói bọn họ bị miễn dịch với thời gian. Nên chú rể có thể kiên nhẫn đợi cô dâu tới tuổi thích hợp rồi hẳn nói.

Yến Nhi nhìn ngắm những món đồ đến phát chán rồi mới bỏ đi. Cô tới một gian phòng khác, ở đây có một chiếc ghế sofa màu đỏ, xung quanh là cửa sổ, có lò sưởi, trên lò sưởi là vài bức tượng của các cựu tổng thống người Anh, ở giữa gian phòng là chiếc sofa . Có vẻ nơi này là phòng nghỉ ngơi của Gia Bảo. Cô nhìn xung quanh, ở đây có vẻ rất thoải mái, cô ngồi trên sofa. Ở phía trước có một cái đồng hồ treo tường.

Yến Nhi nhìn xung quanh, cơn buồn ngủ bắt đầu ập tới. Khẽ ngáp vài cái liền nằm xuống, cô nhắm mắt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Thường khi ngủ, cô thường hay mơ về những việc kỳ lạ và quái dị, như về một người đàn ông tạt một bình rượu đỏ vào mặt của người đàn ông khác, hay mơ về những kẻ mặt áo bule đang chém đầu một người, vài kẻ khác  thì ghi chép lại, hay về nữ tử có màu đỏ máu, đeo chiếc nhẫn hồng bảo đang xoay đầu nhìn cô cười. Nhưng không phải chỉ riêng việc đó, cô không chỉ "thấy" , cô còn "nghe" được chúng nữa. Có vài lần cô nghe thấy những tiếng thì thầm, nào là "giết chúng đi, giết chúng đi" , "thiêu đốt chúng", "có một người đang lơ lửng!", "Chúng chỉ là những đứa bé!", "Sau lưng cậu... có ai đó", "Đường Bảo Hân không phải là Đường Bảo Hân", "Tiểu Mạn!", "Đường gia muôn năm!"...

Những giọng nói đó, những lời thầm thì... chúng làm cô đau đầu và sợ hãi vô cùng. Trong quá trình xảy ra, cô còn nghe thấy những tiếng thét, những tiếng... như có ai đó đang đâm liên tục vào một thứ gì đó, rồi còn cả những ngôn ngữ, những thứ không phải do con người, hay động vật làm, nó giống như ma quỷ, hay một thứ gì đang nói chuyện vậy...

Mỗi khi như vậy, cô liền tỉnh dậy, cố gắng thoát khỏi những cơn ác mộng...  nhưng có một lần, lần đó là khi cô 15 tuổi, trước lúc Gia Bảo trở về, cô đã mơ thấy cô đang bỏ chạy trong bóng tối, bịt chặt tai lại, cố gắng chạy khỏi những giấc mơ đáng sợ kia. Bất chợt , không biết sao trước mặt xuất hiện một luồng sáng, chói mắt vô cùng , cô theo bản năng liền che mắt lại, không ngờ lúc mở mắt ra quang cảnh tối tăm đã biến mất từ lúc nào thay vào đó là một nơi khác, xa lạ nhưng có chút thân quen. Yến Nhi rất ngạc nhiên khi thấy có một cô gái có khuôn mặt rất giống mình, chỉ là y phục trông như thời xa xưa vậy. Màu đỏ tươi. Nữ tử ấy ngồi trên xích đu, những cánh hoa anh đào cứ bay ngang qua, bầu trời thoáng đãng, xanh ngát, thảm cỏ non xanh mát. Nữ tử ấy nhìn cô cười, rồi cô thấy cô đang nằm lên chân của nàng , nàng ta nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng nói :

"Không sao đâu. Không sao đâu . sẽ nhanh qua thôi. Sẽ nhanh qua. Tựa như một giấc vậy."

Không biết sao, khi nghe những lời nói ấy cô lại có thể tỉnh lại một cách dễ dàng vô cùng. Bình thường, cô phải cắn lưỡi, hay cấu tay, làm đau mình bằng mọi giá để có thể tỉnh lại. Không ngờ, lần này lại vô cùng dễ như vậy, cô cũng để ý đầu cũng không còn đau mỗi khi gặp ác mộng nữa, mà là cảm thấy trong đầu mình rất nhẹ, như được xua tan mọi âu lo, phiền muội, những thứ làm đầu cô nặng nề... những thứ ấy tựa như được một thứ gì đó quét sạch, làm cô cảm thấy thoải mái vô cùng. Nhưng cô vẫn cảm thấy sự dịu dàng, nhè nhẹ của nữ tử kia khi xoa đầu cô, rất thoải mái.

Kể từ đó cô cũng ít khi gặp lại ác mộng nữa. Chỉ gặp vài lúc sau đó liền rất nhanh biến mất. Cô rất vui mừng. Nhưng lần này, cô không biết sao trong lòng có dự cảm không tốt, rốt cuộc là gì vậy chứ?

Bây giờ cô đang  đi trong bóng tối, tiếng bước chân vang vọng khắp mọi nơi. Trống rỗng.

Cô rất muốn gặp lại nữ tử kia. Cô rất muốn hỏi nàng vài câu. Đúng lúc này cô thấy phía trước có chỗ sáng liền chạy nhanh tới chỗ đó.

Khi vừa chạy vào, Yến Nhi nhìn xung quanh, cảm thấy nơi này khá quen. Đúng rồi , nơi mà cô đang ngủ. Tại sao cô lại ở đây? Câu hỏi vừa mới dứt thì quang cảnh đã biến mất thay vài đó xuất thêm vài người ở trong phòng , chiếc ghế sofa ở giữa phòng đã biến thành một chiếc quan tài trong suốt. Có hai người phụ nữ, một người đang ngồi, người dựa vào tường, ở phía trên đầu là cửa sổ, bụng cô ta rất to, hình như đang mang bầu. Còn người còn lại thì đứng đối diện người phụ nữ có bầu kia, đứng phía dưới quan tài. Cô ta đang cầm một cây dao sắc nhọn, trên đó còn có dính máu, chĩa thẳng nó vào người phụ nữ đang mang bầu kia. Lúc này cô không để ý đến mặt của hai người phụ nữ, bởi mặt họ rất mờ, cô căn bản không thể thấy được. Cô lại đứng sau lưng người phụ nữ cầm dao kia. Cô liếc sang nhìn người ở trong quan tài kia, cô có thể thấy rõ là một chàng trai, ăn mặc quý tộc, tay đeo chiếc nhẫn màu lục đen rất to, mắt nhắm nghiền, mái tóc được vuốt ra đằng sau, làn da trắng nhưng hoàn mỹ.

Yến Nhi lúc này mới sững sờ... người trong quan tài kia, không phải là cậu đó hay sao?! Tại sao cậu lại ở trong đó? Tại sao cậu lại không mở mắt? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy??

Cô định đi tới chỗ cậu, nhưng chợt nhận ra. Dưới chân cô không biết từ đâu và khi nào đã xuất hiện thêm một đống xi măng, và nó đang bao bọc lấy chân cô, làm cô không thể di chuyển được. Trong lúc cô đang vùng vẫy, cố thoát ra, thì chợt nghe thấy một trận cười độc ác phát ra từ người phụ nữ trước mặt cô :

"Hahaha! Giờ mày không thoát được đâu!! Mày chết chắc rồi! Hahaha!!"

Người phụ nữ ở trước mặt cô không ngừng cười điên loạn. Cô chưa kịp hiểu ra điều gì thì chợt thấy một màu đỏ tươi làm cô liền chú ý đến. Người phụ nữ mang bầu kia đã tắt thở từ khi nào, tay vẫn còn ôm lấy bụng. Lúc này đây, sự mờ nhạt trong mắt cô đã không còn, cô bây giờ có thể thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ mang bầu kia.

"Không..."

Yến Nhi như rơi vào một cái hố đen của sự tuyệt vọng cùng nỗi sợ hãi. Cô quỳ rạp xuống đất, ánh mắt run rẩy nhìn người phụ nữ mang bầu kia. Bởi không phải là ai khác, mà chính là cô. Người phụ nữ mang bầu kia chính là cô! Cô đang mang bầu, và ở dưới chân cô... từ trong váy, chảy ra rất nhiều máu... máu chảy rất nhiều. Mùi tanh xộc vào mũi cô.

Trán, lưng cô toát đẫm mồ hôi, lưng ớn lạnh. Cô chưa bao giờ, có thể mơ thấy được cơn ác mộng khủng khiếp như thế này . Cô khiếp sợ nhìn khuôn mặt của "cô". Khuôn mặt trắng bệch, mắt nửa nhắm nửa mở. Đó là một cái chết không nhắm mắt.

Cô chết... nhưng không được nhắm mắt!

~~~

Xin lỗi vì đã cắt ngang.

Xin chào các bạn! Là tôi, B đây. Xin lỗi vì đã vắng mặt trong thời gian vừa qua, tôi cũng đã đền bù bằng cách hoàn thành bộ truyện kia. Nhưng tôi cũng muốn thông báo vài việc cho các bạn :

Như các bạn đã biết người onl acc và trả lời cmt hiện này là C. Nhưng vì lý do nào đó, cậu ta không chịu onl acc, và một mực nói là "Họ không thích tao, họ muốn A." . A thì trước đây cũng từng làm onl acc, nói chuyện trao đổi với các độc giả, nhưng cũng rất nhanh bị chê là "quá tẻ nhạt so với C". Còn C thì lại bị nói "A hiền hơn so với C".

Một đứa buồn đâm ra ở trong nhà, hết thì đi siêu thị mua đồ, rồi làm việc nhà. Một đứa giận thì như "chó điên" chơi game, tức thì chửi, tập tạ là điên cuồng, vứt luôn mấy cục tạ vào tường, vứt đến khi nào nó thủng thì thôi. Việc này làm tôi cực kỳ đau đầu. D thì đã qua Mỹ từ lâu, không biết khi nào về. Tôi thì không có thời gian hay nói chuyện với các bạn. Nếu nói chắc cũng sẽ bị chê "nói như cái máy ấy".

Vì vậy tôi đã nghĩ ra một biện pháp...

Tôi đã nhận một người... tên Zin, nhưng ở đây cậu ta sẽ được gọi là E, bạn thích bạn có thể gọi cậu ấy là Zin, nhưng cậu ta sẽ không đáp lại câu hỏi của bạn đâu. Cậu ta khá đáng sợ, mặc dù D và cậu ấy hơi giống nhau, nhưng D sẽ không đáng sợ đến mức ấy đâu. Bạn có thể thấy ở hình đại diện của cậu ta. Nhưng tôi nghĩ việc đó sẽ không ảnh hưởng gì đâu, bạn vẫn có thể nêu ý kiến của mình ở cmt và chúng tôi sẽ bổ sung. Còn bây giờ, đợi đến khi nào C hoặc A hết giận, hết buồn lúc đó hẳn nói.
Bây giờ xin cảm ơn và thành thật xin lỗi vì đã làm mất hứng truyện của bạn. Chúc các bạn có một sức khỏe dồi dào và có một ngày tốt lành.
             _B_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net