Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Nhi cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh, cơn đau đầu trước kia bất chợt ập tới.

"A__!"

Yến Nhi nằm xụi lơ xuống sàn. Cơn đau còn đau hơn trước kia. Khóe mắt của cô ướt đẫm, ngước nhìn "cô". Cô đột nhiên muốn với tay tới chỗ "cô" kia.

Cô bò dậy trên sàn, hai chân do bị xi măng làm cho đông cứng quá lâu nên khi đống xi măng biến mất chân cô cũng hoàn toàn bị tê liệt, gần như không thể đứng lên được nữa. Cộng thêm việc đau đầu bất ngờ ập tới, nên chỉ cần đứng lên cô sẽ nhanh chóng bị chóng mặt và choáng váng.

Những thứ xung quanh bắt đầu bị rạn nứt, cỗ quan tài và người phụ nữ độc ác kia bất chợt biến thành khói bụi mà biến mất. Giờ chỉ còn cô và "cô".

Yến Nhi nén đau đớn, cố bò tới chỗ người trước mặt. Nước mắt vẫn cứ rơi xuống lã chã. Trông rất đau khổ. Càng tới gần, mùi máu càng nồng hơn.

Cuối cùng khi tới chỗ "cô", cô vội cầm lấy tay "cô", cố gắng nhìn thật kỹ. Đôi mắt nửa nhắm nửa mở làm Yến Nhi có thể thấy rằng... đôi mắt của "cô" bây giờ thật vô hồn, không còn sức sống. Cả người lạnh lẽo, trắng bệch,  máu dính lên toàn bộ chiếc váy. Cô khóc lóc, lay lay người kia.

"Tỉnh dậy! Tỉnh dậy đi mà... tỉnh dậy..."

Cô nghẹn ngào, nước mắt rơi cành lúc càng nhiều, khuôn mặt chỗ hồng chỗ trắng, trông rất thê lương.

Xung quanh càng lúc càng nứt nẻ nhiều hơn, bây giờ căn phòng như đang ở trong không gian tối đen nào đó, nên khi những mảng tường bị nứt ra rơi xuống, cô chỉ có thể một màu đen ở bên ngoài căn phòng. Cô không biết nên làm sao... nên làm thế nào để... thoát khỏi cơn ác mộng này.

Yến Nhi ngồi cạnh "cô", mắt vẫn cứ nhìn những mảng tường đang dần biến mất, chỉ chốc nữa thôi, chỗ này sẽ toàn là màu đen. Thi thể bên cạnh thì đột nhiên mảng tường sau lưng bị nứt ra thành ra "cô" bị ngã ra sau rồi rớt xuống nơi màu đen không đáy kia.

Yến Nhi cũng không quan tâm, đầu trống rỗng, ngoài tiếng "rắc.. rắc" kia, cô chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Tưởng chừng đã từ bỏ, đã tuyệt vọng... đúng lúc này, cô mơ hồ nghe thấy một giọng nói...

"Yến Nhi! Yến Nhi!"

Giọng nói này nhè nhẹ làm sao, tựa như một tiên nữ đang hát vậy. Thật êm tai vô cùng...

"Yến Nhi! Tỉnh lại đi! Yến Nhi!!"

Giọng nói này... cô nghe rất quen. Tựa như ở đâu đó, trong ký ức của cô vậy. Một nơi nào đó rất xa, và cổ xưa... Yến Nhi mệt mỏi mở mắt ra, đầu ong ong, mắt cô lúc này mơ hồ quá... nhưng cô vẫn nghe rõ... có ai đang gọi cô, đằng sau cánh cửa màu trắng ở phía đối diện, có người đang gọi. Chân cô lúc này nhúc nhích. Hơi thở nặng nề, gấp gáp. Cô mệt quá... cô rất muốn bỏ cuộc. Nhưng giọng nói vẫn cứ vang lên.

"Yến Nhi! Tỉnh dậy! Đó chỉ giấc . Một giấc không thật!! chỉ toàn ảo ảnh. Yến Nhi! Nhanh chóng tỉnh dậy! Nhanh chóng tỉnh dậy! Yến Nhi!!"

Như được tiếp thêm năng lượng. Cô hít một hơi, mím chặt môi rồi đứng dậy. Loạng choạng đi tới chỗ cánh cửa màu trắng. Bây giờ các mảng tường đã biến mất, chỉ còn riêng cánh cửa màu trắng kia và sàn nhà vẫn còn. Sau vài bước đi khó khắn, cô mở cửa ra.

Ở bên ngòai cửa là một màu đen xì, trống rỗng. Bất chợt một thân ảnh màu đỏ ở dưới chân cô làm cô chú ý đến.

Là nữ tử có khuôn mặt giống cô!

Nàng ta bây giờ đang lơ lửng ở phía dưới, tay bám chặt lấy sàn nhà, thân dưới thì lơ lửng trong bóng tối. Thân ảnh màu đỏ cực kỳ rất bắt mắt khi ở cái không gian màu đen này.

Yến Nhi vội quỳ xuống, một tay bám khung cửa, một tay cầm lấy tay của nàng. Cố sức kéo lên.

Nữ tử vừa cầm lấy tay Yến Nhi thì chỗ mặt sàn nơi mà nàng ta đang bám  đột nhiên nứt ra, làm cho Yến Nhi không kịp trở tay, chỉ có thể lấy tay đang bám khung cửa kia, cầm chặt lấy cổ tay của nàng. Hai tay dùng sức kéo lên.

"Bám chặt vào!"

Nữ tử nhìn xuống vực đen kia, biết không thể thoát được liền lắc đầu nói :

"Yến Nhi, không được đâu. Nghe ta, em không thể thay đổi thời gian hay tương lai. Nhưng người khác thể! Yến Nhi. Hãy tìm người cổ tay phát ra ba thứ ánh sáng màu đỏ, màu xanh dương xanh lục. Đó người sẽ cứu em! Hãy tin ta"

"Nhưng tôi biết tìm người ấy ở đâu chứ? Cả thế giới rộng lớn. Tôi không thể!"

"Không! Yến Nhi, em thể. Em nhất định sẽ làm được!"

"Sao người có thể biết được chứ? Người còn chẳng tồn tại!"

Yến Nhi hét lên, nước mắt vẫn cứ rơi xuống. Giọng nói trông rất tuyệt vọng.

Nữ tử ở dưới nhìn cô, khuôn mặt kiên định. Dịu dàng nói với cô.

"Có, ta tồn tại. Ta tồn tại trong tim em! Trong lòng em, trong các giấc em từng tới, trong các ức em đã từng trải qua. Yến Nhi, ta em, em ta. Chúng ta là một. Chúng ta có cùng khuôn mặt, cùng một nỗi khổ, cùng một giấc . Nhưng số phận sẽ không giống. Bởi, trong kiếp này, em nhất định sẽ sống. Em bạn , rất nhiều người bên cạnh, không giống ta, chỉHắc Hắc phụ thân. vậy, ta tin.. lần này, nhất định em sẽ sống!"

Đôi mắt xinh đẹp của nàng, long lanh nhìn cô. Môi mỉm cười. Yến Nhi không biết phải làm sao để nàng hiểu, cô thật chất không phải như vậy, cô... cô...

Trong đầu cô đột nhiên không biết sao tung ra rất nhiều hình ảnh khác nhau, mỗi một hình ảnh là một người cô quen, toàn là những người mà cô quen biết. Từ hai người anh trai, đến gần nửa những người ở Đường gia. Cô không ngờ mình có thể quen nhiều người đến như vậy, Huệ Phi nói đúng. Cô không bao giờ ở một mình. Cô còn có bạn bè, người thân... và tất nhiên là cậu.

"Rắc.. rắc!"

Sau lưng Yến Nhi đột nhiên vang lên tiếng nứt nẻ, mặt sàn sau lưng cô bây giờ đang nứt ra. Yến Nhi dùng hết sức mình kéo Huệ Phi lên. Nhưng không có chỗ bám, nàng cơ bản không thể lên được. Dựa vào sức cô càng không được. Huệ Phi nhìn người đang cố gắng kéo mình lên, mới nói :

"Yến Nhi, về người cổ tay phát ra thứ ánh sáng ba màu kia, đó một vị thần tiên cổ xưa. Vị thần tiên ấy trong hình dạng của một con người... còn về việc làm thế nào để ngài ấy chịu ra mặt thì ta không thể biết chắc được , nhưng ta chắc chắn ngài ấy sẽ xuất hiện, sẽ cứu sống em cả ngườiem yêu nữa. Yến Nhi, ta đã bỏ lỡ rất nhiều thứ. Nhưng ta tin lần này em sẽ không giống như ta, hãy cố xây dựng những điều em muốn, tận hưởng cả cuộc đời trước mắt ... Yến Nhi, hãy bảo trọng!"

Nói xong, Huệ Phi kéo tay của mình ra. Yến Nhi phát hiện sự bất thường, nhưng vừa phát hiện ra thì nữ tử thân màu đỏ kia đã rơi xuống vực đen không đáy kia mất rồi. Dù cho cô có hai tay nhưng vẫn không thể giữ được nàng, cô hét lên :

"Huệ Phi!!"

Thân ảnh màu đỏ dần dần chìm trong bóng tối, nhưng giọng của nàng vẫn vọng lên :

"Hãy tìm vị thần tiên ấy! Hãy tìm vị thần tiên ấy!"

Nói xong, không gian bỗng yên tĩnh trở lại, Yến Nhi lúc này đã có thể đứng lên được. Cô sững người một chút, mắt nhìn xuống vực đen kia. Cô thật không biết phải tìm vị thần tiên ấy như thế nào. Nhưng vì Huệ Phi đã kỳ vọng ở cô, cô nhất định không thể làm người thất vọng được. Huệ Phi, hãy chờ tôi, tôi nhất định sẽ làm được.

"Rắc... rầm!"

Đột nhiên mặt sàn cô đang đứng bị nghiêng đi, làm cô không đứng vững liền ngã rầm xuống, những mảnh vỡ lăn xuống. Yến Nhi cố bám lại nhưng mặt sàn cực kỳ trơn cuối cùng cô rơi xuống vực đen không đáy.

"Á!"

"Rầm"

Yến Nhi vô thức tỉnh dậy nhìn mặt sàn ở trước mặt mình. Hóa ra trong lúc cô nằm ngủ đã bị lăn xuống khỏi ghế sofa. Hèn gì cảm giác chân thật đến vậy.

Cô đứng lên, hai chân không ngừng run rẩy, chắc do giấc mơ vừa rồi nên bây giờ cô có cảm giác mặt sàn có thể nghiêng bất cứ lúc nào.

Cô ngồi xuống ghế , mồ hôi nhễ nhại dính lên vùng xương quai xanh làm nó bóng lên. Trông đẹp vô cùng.

Yến Nhi cứ ngồi như vậy, mặt ngẩng lên nhìn chằm chằm vào trần nhà. Không biết trong đầu cô đang suy nghĩ gì, thẩn thơ ngồi vậy.

~~~

Lúc Gia Bảo trở về đã là buổi chiều rồi.

Mỗi khi trở về, cậu đều theo thói quen tới phòng thay quần áo, lúc nào cậu cũng ưu tiên việc này, nhưng không biết sao khi về nhà, cậu lại tìm kiếm bóng dáng kia.  Cô đâu rồi?

Cậu đi qua mọi căn phòng, mặc dù phòng nào cũng đóng cửa nhưng cậu biết chắc trong đó không có cô. Tới một căn phòng khác, căn phòng đó cửa hé mở, ánh nắng chiều hắt ra từ chỗ đó. Cậu đẩy cửa vào, thấy cô ngồi bên cửa sổ, ôm đầu gối, co ro dựa vào khung cửa sổ mà nhìn mặt trời lặn. Ánh nắng chiếu vào tóc cô, đồng tử màu đen nhưng khi ánh nắng chiếu vào nó lại khác lạ vô cùng. Khuôn mặt cứ vô thần nhìn ra ngoài.

Cậu tới bên cạnh cô, bế cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình. Miệng khẽ hôn lên cổ cô.

Sau đó không ai nói với ai, bọn họ cứ ngồi trước cửa sổ mà nhìn hoàng hôn xuống. Trong đầu bọn họ đều có những suy nghĩ khác nhau.

'Làm sao đây, làm sao để thoát khỏi cơn ác mộng kia cũng như việc nó trở thành sự thật đây. Tôi phải làm sao bây giờ...'

'Yến Nhi, em đang nghĩ gì vậy?'

~~~

Xin chào, chúng ta chơi một trò chơi nha?

"Vị thần tiên cổ xưa mà Huệ Phi nhắc tới là một người có thể thay đổi số phận của Yến Nhi". Bạn nghĩ đó là ai?

"Vị thần tiên có cổ tay phát ra ba thứ ánh sáng, ở trong hình dạng của một con người".

Gợi ý nhé :

1. Rikku (Nữ tử có chiếc nhẫn ngọc bích - người thừa kế của Dương gia) xuất hiện ở phần 12

2. Rikka (Nữ tử có chiếc nhẫn hồng bảo - chị của Rikku) xuất hiện ở phần 17

3. Đường Tử Thu ( Hầu cận của Đường Gia Bảo )

4. Đường Tử Đông ( Hầu cận của Đường Bảo Hân )

5. Hắc Vô Diện ( Hầu cận của Đường Huệ Phi )

6. Đường Bảo Hân ( Người thừa kế của Đường gia )

7. Một trong các victor frankenstein

8. Dương Thái Bà.

9. Dương Thượng Ông.

10. Đường Lệ Mỹ ( Pháp sư - vợ của ma vương )

11. Một người lạ mặt nào đó đến từ Dương gia.

12. Vệ Thần ( Là những vị thần cổ xưa đã bảo vệ cho Đường_Dương gia. Vệ Thần cuối cùng đã hoàn toàn bị biến mất vào năm GB được sinh ra)

0. Một trong 4 tác giả A_B_C_D?? (C: *mặt troll* , A: a haha)

Hãy cmt để tham gia. Cuối truyện, người nào đúng sẽ được hỏi hoặc yêu cầu bất cứ điều gì cũng được. Nhớ, chỉ có thể đoán được một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net