Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau.

Yến Nhi mở mắt ra, tối hôm qua cô đã khóc rồi thiếp đi. Đến bây giờ cô vẫn mơ mơ màng màng về chuyện hôm qua. Cô ngồi dậy, chợt thấy cả người ê ẩm, cô nhớ ra... hôm qua cả hai người làm chuyện kia tại phòng đọc sách, đến giờ nó vẫn chưa tan đi cái cơn đau.

Cô ngồi dựa vào tường, mắt hơi thẫn thờ. Nếu như cô đoán không nhầm tối qua cậu không về phòng. Cô khẽ thở dài. Nhìn về phía cánh màu đen kia. Cô cảm thấy ảo não đến mức khó chịu vô cùng. Cô chỉ muốn đi ra khỏi đây, chạy lên một bãi cỏ xanh nào đó, hét lên thật to rồi nằm lăn xuống thảm cỏ non ấy, nhìn ngắm lên bầu trời xanh. Như vậy thì không có gì bằng. Được giải tỏa cơn áp bức trong người cũng là một điều tốt. Nhưng bây giờ không phải là lúc để cô làm điều đấy. Cô không có đủ thời gian. Cô phải nhanh chóng tìm ra vị ân nhân tương lai của mình. Bằng không... con của cô và cô sẽ chết, Gia Bảo cũng vậy.

Và mọi chuyện sẽ có thể tệ hơn. Gia Bảo là một trong người thừa kế của gia tộc, nếu như cậu chết, Đường gia sẽ hỗn loạn gây chiến. Đến lúc đó, ai còn ai mất sẽ chỉ là vấn đề của thời gian.

Vì vậy, vì tương lai của gia tộc vì tương lai của cô, cô nhất định phải đứng lên chiến đấu.

Yến Nhi sờ lên bụng mình, mặc dù cô chỉ vừa mới ở với cậu hai ngày, nhưng cả hai không hề dùng biện pháp gì hết. Cậu lần nào cũng ép buộc, dù cô có muốn cũng vậy. Điều này cũng dễ hiểu, cậu muốn cô có thai, cậu muốn cô có con, con của hai người. Và cô chắc chắn rằng, nếu cô dám cả gan lén đi uống thuốc chống có thai thì chắc chắn cậu sẽ bóp cổ cô.

Vì vậy thà chung sống hòa bình với nhau như bây giờ còn hơn là chịu cảnh địa ngục.

Cô gượng người dậy, xoa xoa vài chỗ đau trên thân thể. Rồi vịn tường đi vào trong phòng tắm.

~~~

Sáng nay Gia Bảo rời khỏi nhà rất sớm, cậu gần như không chạy bộ buổi sáng như thói quen cũng không ở trên giường ôm chặt lấy cô. Cậu dường như đang rất nóng vội, bước đi rất nhanh, những kẻ mặc áo blue đi sau thấy cậu bất thường như vậy liền nghĩ trong đầu, chắc có lẽ đã xảy ra một chuyện gì đó, một chuyện cực kỳ nghiêm trọng mới có thể khiến cậu nóng vội đến như vậy.

Cậu đi tới chỗ công trình của ngày hôm qua. Hôm qua dự án "nhà người" của cậu đã được hoàn thành, bây giờ nó đang được được thực hành. "Nhà người" được dùng như một thứ dùng để tra tấn tù nhân để lấy những thông tin giá trị có ích. Mặc dù nghe qua trông có vẻ như một cái nhà không có mái ngói, chỉ có bốn bức tường đơn giản, không hề đáng sợ cho lắm, nhưng thật chất nó lại có thể gây ám ảnh đối với người xem. "Nhà người" này khác với những dụng cụ tra tấn dã man kia, cái này chủ yếu là đánh vào tâm lý con người, khiến bọn họ sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào những khuôn mặt đáng sợ trong "Nhà người".

(A: Giống như hai bộ phim kinh dị, một phim ma ám một phim xác sống, đều cùng một thể loại nhưng hình thức lại khác nhau. Một bên là dễ gây ám ảnh tâm lý, một bên là bạo lực, máu me, đáng sợ.

C: 😭  đừng có kể nữa, đừng có kể nữa. ( TДT) móa ơi! )

Những tù nhân khi bị lôi vào đây, sẽ phải chứng kiến toàn bộ những khuôn mặt của những chiếc đầu bị chặt được gắn trên "tường". Mùi máu lẫn mùi thối rữa sẽ đan xen lẫn nhau làm tù nhân kia phải nôn mửa. Vì vậy dù cho tên tù nhân kia không bị những hình ảnh đáng sợ kia ảnh hưởng  thì nhất định cũng  sẽ bị những mùi hôi thối kia tra tấn cho đến khi nào hắn khai thì thôi.

Gia Bảo nhìn quanh như đang tìm kiếm người nào đó. Quả nhiên cách không xa "Nhà người" có một người đàn ông có khuôn mặt điềm đạm, mái tóc chỉnh tề. Cảm giác có người nhìn mình, người đàn ông nhìn cậu, vừa mới nhìn vào mắt cậu liền biết cậu đang có ý kêu mình tới gần.

Người đàn ông nhanh chóng tới trước mặt cậu, kính cẩn cúi người :

"Chủ nhân."

"Đường Vĩnh. Theo ta tới đền Trung Gian. Ta có việc cần phải làm."

Gia Bảo nói xong, xoay người rời đi , Đường Vĩnh chợt cảm thấy lạ nhưng vẫn cúi đầu nghe theo.

"Vâng!"

~~~

Tại thư phòng.

Yến Nhi ngồi trên ghế, mắt nhìn vào chiếc laptop, trước khi vào đây cô đã kiểm tra cẩn thận xung quanh rồi mới dám đi vào, bởi đây là thư phòng của Gia Bảo, bất cứ ai cũng không được vào đây. Người hầu cũng rất kiêng kỵ khi vào đây dọn dẹp. Yến Nhi sau khi ăn sáng xong mới trốn đám người hầu kia chạy lên đây, cô còn đặc biệt khóa cửa lại đề phòng không có ai vào được.

Đối diện về chiếc laptop màu hồng tím mới tinh. Yến Nhi khởi động nó, sau một hồi tìm kiếm rốt cuộc chả có gì hết, cô không thu được gì từ cái laptop này. Nó hầu như trống trơn.

Cô bực mình đặt nó xuống. Khi chiếc laptop đụng mạnh vào mặt bàn đột nhiên vang lên một âm thanh rất lạ, nghe như sau lớp mặt bàn này phía trong còn có thứ gì đó. Yến Nhi gõ thử vài cái, quả nhiên âm thanh không đặc mà lại rỗng .

Cô đặt chiếc máy tính sang một bên, nhìn thật kỹ mặt bàn. Không hề có bất cứ thứ gì khả nghi. Yến Nhi đứng một lúc lâu mới nhớ lại. Hồi khi cậu và cô ở trong nhà Lão bà, cô có nhớ cậu thường hay để chân lên cái thanh gỗ để chân dưới bàn. Mà chiếc bàn này cũng có.

Cô cúi người xuống, dùng tay mò mò bên trong. Sờ lên thanh gỗ, hình như có một thứ gì đó nhỏ nhắn, hình tròn lạnh lạnh. Cô ra sức nhấn thử cái.

Không hiểu từ đâu lại vang lên tiếng "Ting". Sau đó lại trên mặt bàn bị tách ra hai phần ở trong bàn xuất hiện chiếc máy tính bàn kiểu cũ nổi lên.

Chiếc máy tính này cô có thấy nó rất cũ, màn hình lồi, dày đặc. Lại có bụi bám vào.

Người như Gia Bảo tại sao lại có thứ cũ kỹ như thế này trong thư phòng cơ chứ? Chẳng lẽ trong đây có giấu thứ gì sao?

Yến Nhi tìm kiếm nút khởi động. Sau khi khởi động xong, cô ngồi xuống dùng chuột tìm kiếm các tệp lưu trữ. Nhưng chỉ toàn mấy cái cô không hiểu, còn có vài bức ảnh kinh dị nữa.

Cô tìm hết cả ba ổ đĩa còn ổ đĩa cuối cùng là một ứng dụng Google Chat. Biểu tượng của ứng dụng này là chữ G in hoa, màu âm bản. Còn có vài nét màu xanh lá cây ở chữ G ấy.

Kích vào biểu tượng đó. Nó hiện lên khung cửa sổ bình thường. Xuất hiện một trang tìm kiếm. Cái thứ này lại hiện ra rất nhiều thứ, mặc dù cô không hề thấy có chữ nào trên thanh tìm kiếm nhưng lại hiện ra những thứ kỳ quái. Ví dụ như "Xem cận cảnh 'dương lê' cầy cáy 😂". Hình ảnh là một đoạn Video trong đó là toàn xác máu của mấy con chuột bị lột da nằm chất đống.

"Đáng sợ quá."

Yến Nhi thầm nói.

Cái thứ hai là "Nghĩa địa Đường gia tại Phương Bắc Đông" lại là một video, hình ảnh của video này là một khu nghĩa địa tập thể, có sương mù âm u. Nhưng điều đáng sợ không phải ở đó, có thứ gì đó đang đứng núp sau một tấm bia mộ ở xa xa. Người đen thù lui, mắt không phải đen - trắng mà là đen - đỏ. Hình dáng như một đứa trẻ con vậy, và nó đang nhìn phía này mà cười.

"..." cả người cô chợt ớn lạnh vô cùng.

Cô không dám kéo xuống xem tiếp nữa. Cô tìm thanh tìm kiếm gõ chữ "Huệ Phi".

Lập tức xuất hiện một loạt tìm kiếm.

"Huệ Phi là tiên nữ."

"Huệ Phi là người phi phàm."

"Huệ Phi tái sinh từ cái chết!"

"Huệ Phi xuất hiện trong mọi giấc mơ."

"Huệ Phi đã cứu hàng ngàn người"

"Đền thờ Huệ Phi"

"Huệ Phi và truyền thuyết ba vị nữ tử của họ Đường."

Yến Nhi kéo xuống đây liền dừng lại. Kích vào dòng chữ "Huệ Phi và truyền thuyết ba vị nữ tử họ Đường."

~~~

Tại ranh giới Đường_Dương gia.

Ranh giới hay còn được gọi là phần trung gian của Đường gia và Dương tộc. Năm xưa khi xảy ra nội chiến gia tộc, bọn họ đã quyết chiến tại đây. Đem nơi này làm nơi tử chiến. Sau khi ký kết hòa bình, những con buôn của Đường_Dương gia, có khi là những kẻ vô danh tới đây buôn bán. Ở đây giống chợ vậy. Ở đâu cũng có gian hàng. Ở đâu cũng là những tiếng rao bán inh ỏi.

Gia Bảo trong bộ đồ thường dân, đội mũ lưỡi trai đi thẳng về phía trước. Cậu không muốn để ý những tên thấp hèn này, bởi trong Đường_Dương gia những kẻ này có một địa vị cực kỳ thấp bé vô cùng. Không phải quý tộc, mà là những kẻ hay đi làm những việc nhảm nhí. Nhưng cũng may bọn chúng vẫn chưa làm điều gì xấu để bôi nhọ gia tộc, bằng không... cậu không tin cậu không biến cái chợ này thành cái chợ "xác người". Lúc đó, dự án "nhà người" của cậu sẽ có nhiều nguyên liệu để làm.

Đi thẳng về phía đối diện là một đền điện thờ to lớn. Cái này khi xưa là nhà của một lão địa chủ người Nhật, khi chiến tranh xảy ra, lão bỏ chạy về nước. Vì thấy ngôi nhà này đẹp, to lớn nên mới được giữ lại để thờ cúng các vị thần mà Đường gia cho là có thật.

Cậu và người của cậu bước vào đại sảnh, mùi hương nhan khói phảng phất gần đây. Cậu nhíu mày khó chịu.

Cuối cùng một bà đồng đi ra. Nhìn cậu và đám người sau lưng liền hơi ngạc nhiên. Kính cẩn hỏi :

"Thưa ngài. Ngài..."

"Nói cho ta biết số phận về người có khuôn mặt giống Đường Huệ Phi."

Cậu nói xong liền ngẩng cao đầu một chút. Bà đồng nhìn thấy dưới chiếc mũ lưỡi trai kia là ánh mắt, là một chàng thanh niên không nên có. Bởi, trong phút chốc bà thấy rõ có một ngọn lửa xanh trong mắt cậu... nó rất lạnh, nó còn có cả ham muốn giết người. Bà còn nghe thấy tiếng cười ma quỷ, tiếng hét của những người vô tội khi tới gần cậu thanh niên này.

"Này người đàn bà kia. Chủ nhân của chúng ta đang hỏi ngươi đấy."

"Hả? À vâng. Khách quý, khách quý. Xin mời, xin mời ngài đi lối này. Xin mời."

Bà đợi đám người kia đi xong, mới dám lén vuốt mồ hôi lạnh trên trán.

"Đáng sợ. Đáng sợ. Tên này là quỷ satan hiện hình ban ngày đây mà. Ây da, ây da..."

____

Sắp tới ta sắp ra một gánh nặng lớn. Cực lớn.

Lại một quyển truyện biến thái tên yandere. Phần 1 đã đủ áp lực bây giờ vác thêm phần 2... ôi tôi thấy hoa cúng trên nấm mồ.

Như thường lệ, theo truyền thống, ta lại phải tag tên các reader. Ngoại trừ chị Ngân Hà, Yuki, nguyenlamnhi ra, vì họ là những reader đầu tiên là những người đầu tiên bình chọn lẫn cmt cho truyện , nhờ họ ms như hôm nay, chúng ta k phải những kẻ quên ơn, ai có ơn với mình chúng ta đều tôn trọng đều trả đầy đủ. Và bây giờ thì ta cần các reader mới. Ai mún đc tag tên. Làm ơn ghi chữ "C đẹp troai" là được rồi không cần phải làm quá lên đâu        ( • ̀ω•́  )✧ *cười cười*

B: *Đứng sau lưng*

A: *Mặt khinh bỉ* *Đưa chảo cho B*

D: *nuốt nước bọt* *che mắt E lại*

E: ... *Sao che mắt tui*( ̄. ̄)

Mấy người nào có "__ " ns một tiếng để ta theo dõi cho tiện tag. Vì tag nó k cho dùng "__ " nên đành v .

(๑و•̀ω•́)و✧ cố lên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net