Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Nhi chăm chú đọc những thứ ghi ở trong này. Nó nói kể về rất nhiều lịch sử của những nữ tử khác nhau.

Nữ tử đầu tiên tên là Đường Ý Nhĩ , là con dâu của nhà Đường Tấn. Nàng là một người con gái dịu dàng, hết mực lễ phép, nhưng khổ nỗi nàng lấy chồng đã được 3 năm nhưng vẫn chưa sinh được đứa con nào. Phu quân của nàng là Đường Tấn Chinh, là một lương y tài giỏi, đầy sự hiểu biết, nho nhã và hiền lành. Chàng vốn rất yêu Ý Nhĩ, mặc kệ miệng người đời, chàng vẫn hết mực yêu thương nàng. Gia đình của chàng thì ngược lại, họ căm nghét Ý Nhĩ. Lấy nhau đã được mấy năm, còn không chịu sinh quý tử? Thử hỏi, gia đình họ đây cần đứa con dâu như vậy để làm gì ? Thế là hằng ngày, nhân lúc Tấn Chinh đi vắng , gia đình nhà chồng liền ức hiếp, mắng chửi nàng, nàng phận làm con dâu chỉ có thể gặm cay nuốt đắng. Cuối cùng chịu không được những lời cay nghiệt, nàng đã treo cổ tự vẫn. Chỉ để muốn  giải thoát cho Đường Tấn Chinh, kết duyên với người con gái khác, không còn vướng bận gì tới nàng.

Người thứ hai là Mãn Cát Tường, là người nhân từ, nhu mì, nàng có chồng và một đứa con gái. Cuộc sống của nàng rất hạnh phúc, cho đến khi... một hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông xuất hiện và nói những lời xấu xa về nàng. Ả ve vãn phu quân của nàng, rồi làm hắn nghét bỏ nàng, cuối cùng, hắn ta hàng đêm hàng ngày đều đi ra khỏi phủ về nhà uống rượu, nàng khuyên ngăn nhưng hắn chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái rồi lại bỏ đi tiếp tục uống. Hồ ly tinh vẫn chưa muốn dừng, ả vẫn cứ thì thầm vào tai chồng nàng, nói nàng xấu xí, nói nàng lẳng lơ, nói nàng hay liếc mắt với người khác. Hắn càng ngày càng tức giận không coi nàng ra gì. Vào sáng sớm, nàng vào phòng phu quân muốn gọi hắn ăn điểm tâm, không ngờ lại thấy hắn với người con gái khác đang quấn quít lấy nhau. Cát Tường lòng đau như cắt, cuối cùng nàng đã uống thuốc độc và cắt cổ tay, để xóa bỏ nỗi đau trong người, xua tan cơn đau nhói trong tim. Hận cũng không được. Chi bằng dùng cái chết để xóa bỏ đi những nỗi đau của nàng.

Người thứ ba, Đường Dinh Chi. Đường Dinh Chi từ nhỏ đã mắc bệnh nang y, sớm mất mẹ mất cha, chỉ còn lại người anh là Đường Tống Cao. Hai anh em nương tựa lẫn nhau mà sống, che chở lẫn nhau. Tống Cao hết mực yêu thương em gái, y hầu như khi nào đánh trận xong cũng đều chạy về bên nàng, hỏi thăm, rồi chu đáo chăm sóc cho nàng. Dinh Chi từ nhỏ đã yếu ớt bẩm sinh, nàng chỉ có thể nằm hoặc ngồi một chỗ, nhìn anh trai mình - người thân duy nhất của nàng. Xem y cười, trêu chọc nàng cũng chính là hạnh phúc của nàng rồi. Một ngày, Tống Cao đến tuổi, phải tiếp nhận danh chức là Đại Nguyên Soái thay cho cha mình. Vì thấy Tống Cao trẻ tuổi nhưng uy mãnh nên cho y kết duyên với người khác. Cô dâu mới cưới của y rất nghét Dinh Chi, ả nghét cay nghét đắng, chỉ muốn tống khứ nàng đi. Cuối cùng xảy ra chiến loạn, Tống Cao phải ra trận xuất binh, để lại em gái và vợ. Hằng ngày, Dinh Chi đều ngồi trước hồ nước - nơi hai anh em hay trêu đùa, cầu mong y an toàn mà nhanh trở về. Hết ngày này qua ngày khác. Người vợ của Tống Cao thấy vậy liền nghen tị, nảy sinh ý đồ. Ả chạy ra gào khóc thảm thiết nói với Dinh Chi rằng Tống Cao đã chết, không thể trở về được nữa. Dinh Chi sắc mặt trắng bệch, không hề nói gì. Ả thấy vậy liền hả hê không hề nghĩ chuyện sắp tới. Sau khi ả bỏ đi, Dinh Chi cố gắng đứng dậy, bước tới hồ nước trước mặt. Nước hồ lạnh lẽo dần dần nuốt chửng lấy cả người nàng.

Yến Nhi cảm thấy đau lòng, xót xa cho những nữ tử này. Câu chuyện của họ rất thê lương làm sao. Cô kéo xuống dưới xem tiếp. Ở phía dưới, người cuối cùng chính là Đường Huệ Phi. Huệ Phi cô từng nghe, chết do mắc bệnh. Nhưng cô không hiểu về chuyện của người. Ai cũng không hiểu. Nếu như nàng có thể tiên đoán về tương lai, vậy tại sao lại không biết mình sắp chết?

Đặc biệt là khi cơn sóng thần ập tới, nàng đột nhiên xuất hiện biến cơn sóng thần ấy thành những cánh hoa anh đào rồi mình cũng biến mất theo. Hầu như truyện của nàng rất bí hiểm và khó tin.

~~~

Gia Bảo giờ đang ngồi trước một cái nồi màu đen kịt. Lông mày vẫn nhíu lại như cũ. Cậu không thích ở chỗ này. Thật muốn đứng dậy, cầm cây rìu chém hết mọi thứ. Nghĩ đến ham muốn này tay cậu lại run lên.

Bà đồng lấy vài vật liệu để bên cạnh, rồi vừa niệm chú vừa bỏ từng vật liệu vào. Một ngọn khói nhỏ bốc lên.

"Jesinima, woatênima, ưkê kamônia! Sin ni i ê ê !"

Bà vừa niệm vừa trợn mắt lên, đầu ngẩng lên. Cả người co giật. Khói trong nồi bỗng bốc lên nhiều hơn, to hơn.

Đám người sau cậu cũng hơi đề phòng, định tới gần che chắn cho cậu. Cậu ra hiệu đứng yên, cậu thật muốn xem người đàn bà này muốn giở trò gì.

Bà đồng đột nhiên giật mạnh lên, rồi bà gục đầu xuống, tóc tai rối bời. Người đứng bên cạnh bà là một đứa con gái khác, hay phụ giúp cho bà, cô nói :

"Xin ngài hãy đặt câu hỏi. Sư phụ sẽ trả lời."

Đường Vĩnh đứng sau lưng quan sát nãy giờ, anh thấy cái trò mê tín này thật nhảm nhí. Anh cúi người nói thầm bên tai cậu.

"Chủ nhân, tôi nghĩ chúng ta không nên tin trò này."

"..."

Cậu ngồi không nói gì, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào người đối diện. Cậu nói.

"Hãy nói cho ta biết, số phận thật sự của các nữ tử."

Đường Vĩnh hết nhìn cậu rồi lại nhìn bà đồng.

Bà đồng chợt run lên rồi ngừng lại. Bà ngẩng mặt lên nhìn cậu, đôi mắt trắng dã, trợn ngược lên. Miệng hở to ra. Một giọng nói khàn rát cất ra từ trong miệng bà, mặc dù lưỡi của bà không hề nhúc nhích. Giống như có người nào đó trong người bà đang nói vậy.

"Từ Chín Tháng Tám, từ Bảy Đôi Mười. Ngày ngài sinh ra ngày của 4 tử mệnh. Người chết từ 9. Người chết từ 10. Ngày 17 tròn trịa, cái chết bùng nổ. Máu đỏ chảy từ trong, nước muối chảy từ ngoài. Ta vận mệnh, ta ăn mạng sống. Bốn nữ tử họp thành, nghép thành chữ "Tử". Mang áo huyết đỏ, mái tóc đen dài, hài thêu hoa trắng. Đất chôn hải niệm, Lục Bích Bảo Nhuốm Máu Tanh Người!"

Đường Vĩnh nghe vậy cũng hiểu kha khá. Ý là vào ngày của chúa Jesus ra đời, sẽ có 4 người chết, họ sẽ chết lần lượt trong vòng 9, 10 ngày kể từ khi noel diễn ra. Vào ngày 17 tuổi lời nguyền sẽ xuất hiện, máu đỏ và nước muối biểu tượng cho cái chết và nước mắt. Gia tộc Đường_Dương gia hay còn được gọi là gia tộc Lục Bích Bảo sẽ bị hủy diệt ...

Những câu này nghe có vẻ rất khó hiểu vô cùng. Đường Vĩnh xưa nay đã gặp rất nhiều những câu đố, những câu nói khó hiểu của người xưa. Nhưng câu này thì lại rất khó. Đặc biệt là cái giọng phát ra từ miệng của bà đồng, nó nghe rất khó chịu y như đã lâu không được uống nước vậy.

Gia Bảo vẫn điềm nhiên như không, cậu tiếp tục hỏi :

"Vậy làm sao để ngăn chặn nó?"

"Một cố nhân của Thiên trần, không thuộc Phàm giới."

"Cố nhân ấy như thế nào? Người ấy sẽ cứu được những nữ tử kia?"

Bà đồng lúc này đột nhiên nghiêng đầu vặn vẹo, miệng mấp máy vô cùng. Cuối cùng bà mở to miệng mình ra, một làn giọng nói khác nhau tràn ngập ra khỏi miệng bà. Nam có nữ có, rất nhiều giọng nói. Chúng đều đồng thanh trả lời :

"Ngài chết 7 kiếp tám nghìn năm! Sinh ra từ con mắt thứ 5 của Thượng đế, từ sự dịu dàng của Thánh mẫu, sự hào quang của các thánh thần, cả tiếng gầm uy mãnh của Long Vương. Ngài mang trong mình thiên mệnh. Sức mạnh to lớn đủ hủy diệt trần gian! Ngài sự bảo hộ của các thần, ngài sự ngoại lệ của Tử Thần. Ngài tất cả!"

Bà đồng càng nói càng run rẩy lên nhiều hơn, người co giật, nước bọt từ trong miệng trào ra. Sự đệ bên cạnh bà biết bà đang nhập hồn quá nặng, cần phải được giải thoát. Cô lấy một cái xẻng đang ngâm vào nước thánh, đi tới đột nhiên bị người của cậu chặn lại. Cô hoảng hốt, cầu xin.

"Thưa ngài, ngài phải để bọn họ đi, bằng không... bà ấy sẽ không giữ được tánh mạng mất! Xin ngài!"

Gia Bảo không để tâm, mặt hững hờ mà hỏi lại :

"Vậy làm sao để tìm được người ấy?"

"Ngài ba sợi tóc được buộc trên cổ tay. Màu xanh của bầu trời, màu vàng của vui vẻ, màu đỏ của sự riêng biệt! Ngài ấy mang danh họ Đường... họ Đường... họ Đường... họ Đường! A____!!"

Bà đồng như vượt qua giới hạn, ôm đầu, hét to lên. Trán bà bắt đầu xuất hiện những dấu ấn màu đen đáng sợ. Mồ hôi chảy ròng ròng. Người của cậu cũng không ngăn cản cô gái kia nữa. Cô gái dùng xẻng đập vào lưng của bà đồng, rồi dùng chậu nước tạt lên người bà. Bà ngất xỉu, nằm ngã ra sau.

"Sư phụ! Sư phụ! Người tỉnh lại đi! Sư phụ!"

Gia Bảo đứng dậy, thờ ơ nhìn hai người một cái rồi xoay người rời đi.

Bà đồng khép hờ mắt, nhìn người thiếu niên đang bỏ đi kia. Không biết sao, hình ảnh phản chiếu của vị thiếu niên từ trong mắt bà... lại là một người có ba cái sừng trên đầu. Ba chiếc đuôi nhọn như mũi tên lắc qua lắc về. Ngọn lửa màu xanh ma quái cháy quanh người cậu.

"Quỷ... ma quỷ!"

~~~

Chiều dần buông xuống...

Yến Nhi đọc hết lần lượt từng dòng. Cô có giải thích tại sao truyền thuyết và lời nguyền của những nữ tử này lại đặc biệt đến như vậy.

Người đầu tiên là Đường Ý Nhĩ, khi chồng nàng biết hết mọi chuyện, không nói gì, chỉ ôm thân thể nàng trong mưa lạnh. Sau khi mai táng xong, chàng chấm dứt quan hệ với gia đình. Trở thành một thầy thuốc chuyên nghiên cứu, chế tác thuốc độc cho kẻ xấu, hại chết nhiều người,  là victor frankenstein đầu tiên của Đường gia.

Người thứ hai là Mãn Cát Tường, sau khi nàng chết, con gái của nàng đã nằm bên cạnh nàng mà khóc, chồng nàng khi về nhà cũng rất bất ngờ và hối hận, vốn dĩ muốn chuộc lỗi bằng cách nuôi dưỡng con gái. Nhưng không ngờ vừa tay vừa mới đụng vào đã bị hất ra, đối diện với ánh mắt căm hận của con gái. Người con gái của Mãn Cát Tường sau khi lớn lên đã ra tay giết sạch gia đình của ả hồ ly tinh trước đây và bao gồm những kẻ có dính líu tới cái chết của mẹ nàng.

Người thứ ba, Đường Dinh Chi. Sau khi thắng lợi trở về, không thấy nàng mới lo lắng. Nghe người hầu kể mới tới bên hồ, khi thấy chiếc hài thêu hoa mẫu đơn của nàng nổi trên mặt nước, y mới biết đã quá muộn. Sau này, y trở thành một vị đại tướng quân tàn nhẫn, ác độc. Hàng ngày chém giết nhiều tên địch, hoặc nếu có người dám kháng lệnh, cũng giết không tha! Vợ y, sau khi Dinh Chi chết, thì ả bị nhốt vào phòng kho, sống không bằng chết. Bị đối xử như súc vật.

Cả ba người này đều trở thành những ác nhân tàn nhẫn nhất trong lịch sử Đường gia.

Và cả ba con người này sẽ không bị như vậy nếu như các nàng không chết.

Yến Nhi cũng thấy vài điểm trùng hợp ở đây. Cả ba nữ tử này đều mang y phục đỏ giống Huệ Phi, nếu không tính đến sinh, thì hoàn cảnh của các nàng đa số đều rất giống nhau. Đều chết vào 17 tuổi, y phục đỏ, hài thêu.

Nhưng cô lại thấy một chuyện khác biệt. Đó là sau khi Huệ Phi chết, đáng lẽ ra cơn sóng thần đã ập tới và giết hại người người. Nhưng nàng lại xuất hiện và cứu họ, điều đó không phải không hợp lý hay sao.

Yến Nhi ham suy nghĩ mà không biết sau lưng, có một người đang nhìn cô. Tay khóa trái cửa.

Người đó bước tới sau lưng cô, hơi thở lạnh lẽo, cậu nói bên tai :

"Yến Nhi, lục lọi trong phòng người khác là không đúng đâu..."

Yến Nhi nhất thời chảy mồ hôi lạnh.

Cậu về rồi.

~~~

Chap sau có H (。・ω・。)

*Rẹt rẹt*     (   。・ω・。    )
                           \   I   /
                             \ Y /
                              \|/
                               \/
Kem nè  (。・ω・。)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net