Dạo Chơi Đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Nhi mệt lã nằm trên giường, cả người co rúm. Cố dùng tấm chăn bao bọc người lại, dù chuyện đã qua nhưng người cô không thể ngừng run rẩy được. Cảm giác ai đó chạm qua nơi nhạy cảm ấy thật không quen chút nào, huống chi cô chỉ là một cô bé 13 tuổi...à không là 14 tuổi rồi chứ.

Dù gì ngày mai cũng là sinh nhật của cô mà. Mới đó đã nhanh như vậy rồi, mới ngày nào còn ăn sinh nhật vui vẻ với hai người anh của cô, một cái bánh kem không qua xa xỉ, sặc sỡ hay quá nhiều tầng. Ba người ở bên cạnh nhau cùng hát bài ca sinh nhật.

Nghĩ tới những khoảnh khắc đó làm cô cảm thấy nhớ nhà, nhớ các anh của mình. Mũi cô bỗng chốc cay xè đi, hai mắt rưng rưng. Có vẻ như năm nay ... sẽ chẳng có ai tổ chức sinh nhật cho cô nữa rồi.

Cô gần như khóc nức nở lên, vùi đầu vào trong chăn. Mím chặt môi, cố không gây ra tiếng khóc, nhưng khi khóc.. đa số người ta thường bị nghẹt mũi :))

Sau chuyện vừa rồi xothì Gia Bảo đi tới tủ, thay quần áo mới. Thay được nửa chừng thì nghe thấy tiếng khóc của cô (B: Chính xác hơn là tiếng nghẹt mũi ˋ 3ˊ ).

Cậu bán thỏa thân đi tới gần, ngồi xuống mép giường ngay bên cạnh cô. Sờ nhẹ lên đầu cô. Giọng khàn khàn nói :

"Tại sao lại khóc?"

Cô không trả lời, chỉ vùi mặt vào tấm chăn không dám nhìn cậu.

Theo bản năng, cậu giang hai tay bồng cô lên đùi mình, ôm nhẹ vào lòng. Nhắm mắt ôn nhu nói.

"Được rồi... đừng khóc nữa...  ngoan... đừng khóc"

Cậu nhẹ nhàng dỗ dành cô, vài tia ôn nhu, ấm áp đang len lỏi trong đôi mắt lạnh lẽo của cậu. Cậu cũng chả quan tâm mình đang thay đổi như thế nào, chỉ biết cô đang khóc... đang đau buồn...

Nhưng trong thâm tâm thì cậu rất muốn níu giữ lại cái khoảng khắc này, cái cảm giác này. Nó làm cho cậu cảm thấy yên bình hơn, ấm áp hơn... và cả hạnh phúc nữa.

Và tất nhiên, trong lúc cậu đang hưởng thụ cái cảm gia "si mê" ấy, thì ai đó trong lòng cậu, đã nín khóc từ bao giờ..thay vào đó..là bộ mặt cà chua đang bốc khói.

Cô, đang không mặc gì. (1)

Cậu, đang bán thỏa thân. (2)

Cả hai, cùng cách một lớp chăn. (3)

=> Từ (1) (2) (3) suy ra : Có nguy cơ bị "ăn" hoặc tệ hơn.

"Anh Bảo...em phải...mặc đồ."

Cô lắp bắp nói.

Cậu mở mắt ra, không nói gì. Đôi mắt khôi phục lại sự lạnh lẽo.

Cậu đứng dậy, đi tới tủ, lấy một chiếc váy trắng hiệu channel, rồi quay trở lại chỗ cô.

Yến Nhi mặt ngơ ngác, không hiểu gì. Hình như cậu lấy giùm quần áo cho cô, chắc vậy.

"Em.. cảm ơn"

Cô giơ hai tay muốn tiếp nhận chiếc váy thì cậu nói.

"Đứng dậy, bỏ cái chăn ra"

Cô đứng hình vài giây, như không nghe rõ, ngơ ngác hỏi lại.

"Dạ? ●△● "

Gia Bảo như không muốn nói nhiều, trực tiếp giật lấy cái chăn đang bao bọc cơ thể cô, tiện tay ném sang một bên giường. Cô hoảng hốt lấy tay che cả người lại, nhanh chóng lấy chiếc chăn nhưng cậu nhanh hơn một bước, kéo tay cô lại.

"Anh Bảo em có thể mặc đồ được mà, không cần anh phải ..làm vậy đâu"

Cô ra sức chống cự, chỉ tiếc.. tay cô mềm như sợi bún, không đọ nổi cánh tay sắc đá của cậu.

Cuối cùng, là cô giơ tay đầu hàng chịu trói.

~~~Ta là một con mèo nhát, nhát đến nỗi ta không muốn viết nữa~~~

Tại công viên giải trí.

Công viên là một nơi dành cho tất cả mọi lứa tuổi giải trí.. ngoại trừ những kẻ yếu tim không chịu nổi tàu lượn.

(Bảo Hân: *Há Xìu* )

Tại cổng chính, nơi có rất nhiều người ra vào, xuất hiện một cặp trai gái trẻ tuổi tuấn tú. Sự xuất hiện của họ nổi bật đến nỗi làm ai cũng phải ngó nhìn.

Người con trai tuy trẻ tuổi nhưng khuôn mặt thì cực kỳ anh tuấn, nhưng lạnh lùng. Trên người thì mặc bộ tây trang màu đen, làm tăng chất quý tộc trên người cậu. Tuy cậu không mặc những bộ đồ trẻ tuổi thoải mái như những cậu bé khác nhưng dù sao thì điều đó vẫn làm cho cậu trông đẹp trai nhiều hơn.

Người con gái thì bắt mắt hơn. Đôi mắt trong veo, to tròn. Đôi lông mi thì dài cong, tăng lên phần nổi bật cho đôi mắt. Khuôn mặt không tì vết, trắng trẻo, hai đôi má hồng hào. Nhìn vào cứ tưởng là cô có trang điểm mà có.
Thân hình thì cực kỳ nhỏ nhắn, làn da trắng do xấu hổ, ngại ngùng mà phiếm hồng lên ẩn hiện đằng sau bộ váy trắng đắt tiền nhưng tao nhã.

Người con gái thấy có rất nhiều người đang nhìn mình, trong những ánh mắt đó có sự thèm khát, ngưỡng mộ, kinh ngạc, nghen tị và tất nhiên có cả say đắm.

Cô sợ hãi mà đứng nép sau lưng cậu. Cậu thì ngược lại, cậu khinh bỉ nhìn đám người tầm thường đang soi mó Yến Nhi. Cậu hừ lạnh một tiếng, liền sau lưng có rất nhiều vệ sĩ đi lên. Bọn họ đứng hai bên vừa che chắn vừa đẩy đám đông để tạo lối đi cho cả hai người. Đám đông thấy có rất nhiều vệ sĩ liền hiểu là cặp đôi kia là những người không nên đụng vào, gia cảnh không tầm thường. Vì sợ đụng chạm tới một nhân vật nguy hiểm nào đó liền biết điều, đi chỗ khác tiếp tục việc mình đang làm dở.

Đám đông dần tản đi, còn lại Yến Nhi, Gia Bảo và đám vệ sĩ. Yến Nhi thấy dần ít người đi hơn liền khôi phục lại trạng thái vui vẻ vừa rồi. Khi ở trên xe, cô đã nài nỉ cậu muốn đi công viên giải trí, bởi vì lần trước cô đang chơi vui với Bảo Hân thì đột nhiên lại bị cậu bắt về, làm cô chưa kịp chơi trò gì. Cầu xin mãi, cuối cùng cậu cũng chả chịu nói gì, khuôn mặt hờ hững nhìn cô, cứ tưởng cậu không chịu nên khuôn mặt hụt hẫng, tuyệt vọng buồn bã. Đang chán nản thì cậu lại nói.

"Muốn đi?"

"Muốn! Tất nhiên là muốn!"

Cô vui mừng nói, hai mắt sáng rưng.

Tưởng cậu đã thay đổi ý định, chưa kịp nói gì thì đã thấy cậu lấy ngón tay sờ nhẹ lên đôi môi bạc của cậu. Khẽ cười nhạt.

Cô vẫn không hiểu gì.

Bất chợt, cậu kề sát mặt vào cô, nói.

"Làm tôi vui đi"

"..."

Yến Nhi gần như im bặt, hai ánh mắt hốt hoảng nhìn cậu.

Trong đầu cố nghĩ mọi phương án để làm.

"Nhưng anh Bảo... em không phải diễn viên Hài.. cũng không thể pha trò gì vui cho anh được.."

Cô ngây thơ nói, giọng tiếc rẻ.

Khuôn mặt hờ hững của cậu nhíu lại. Đôi mắt có vài ý cười. Trong đầu tưởng tượng cô đang trên người mặc bộ đồ chú hề ngộ nghĩnh, bất giác cậu cười ra tiếng.

Tiếng cười của cậu làm Yến Nhi ngồi gần cũng phải ngẩn ngờ, rồi cũng cười theo cậu. Thôi thì cuốn theo chiều gió vậy, nếu không chắc chắn sẽ không có cửa để đi chơi công viên mất.

Sau khi cười xong cậu chống đầu cười như không cười nhìn cô. Đôi mắt hẹp dài lại.

Yến Nhi cũng ngưng cười, bắt đầu căng thẳng. Đợi chờ cậu nói gì đó.

Im lặng...

Cô gần như cố gắng kiên nhẫn, cả người nắm chặt tà váy. Cố gắng tránh né ánh mắt trêu chọc của cậu.

"Vậy...chúng ta sẽ đi công viên chứ?"

"Công viên?"

Cậu trêu chọc nói, bộ mặt như "Hãy đánh tôi đi"

(C: Phì...xin..xin lỗi..tôi..tôi không cố ý, chỉ là..xì..xì.

B:  ̄ˍ ̄

D: *( ̄- ̄)*

A: Ha ha ha :)).

Mày chết với tao thằng phá đám :))

C: Em chỉ "đùa" thôi mà ._. )

Bộ mặt như ma mị, đào hoa, quyền thế. Như vương tử giá lâm.

Cô giương tròn hai đôi mắt cún con, giọng nói ngọt ngào như mật.

"Thì..thì anh đã cười rồi mà..anh đã nói.."

Cô càng nói càng nhỏ, đầu cúi xuống, hai tay chật vật đan lại với nha, nhìn vào mà chỉ cảm thấy đau lòng, tội nghiệp.

Gia Bảo như không, vắt chéo chân lại. Khuôn mặt khôi phục lại như cũ, vẫn không cảm xúc, hững hờ nhìn cô. Đột nhiên có tiếng gõ vang lên.

Ngăn ở buồng lái mở ra, người tài xế cung kính nói vọng vào.

"Thưa chủ nhân, đã đến công viên rồi ạ"

Gia Bảo phất tay, mắt vẫn nhìn cô.

Yến Nhi đang cúi đầu, nghe tài xế nói vậy mấy liền sáng rực như hai cái đen pin mới sạc xong.

Cô nhanh như gió, vụt tới sát buồng ngăn cách. Người tài xế thấy vậy liền giật mình, theo bản năng lui về lại, cả người đập vào vô lăng, khuôn mặt bất chợt nhăn nhó lại. Lưng tôi!

Người tài xế cắn chặt môi, thầm oán. Kiểu này chắc phải về để mua bàn thờ quan tài mất.

(A: Bạn muốn mua bàn thờ?!

B: Đến tiệm máy xanh!!

D: *Cầm ảnh bàn thờ*

*Bay*

A: Bạn muốn mua quan tài?!

B: Đến tiệm máy xanh!!

D: *Cầm ảnh quan tài*

*Bay*

A: Bạn muốn mua thằng B?!

B: Đến tiệm A_B_C_D.. a đù!

D: *Nghĩ ngợi*

~~~Sau một hồi~~~

*Vụt tới ôm Tác giả B*

*Bay*

B: Cái Đệt__!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net