Ngày Bận Rộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng Sớm Ngày 23/12

"Sắp tới sinh nhật của nữ chủ nhân/tiểu thư/cô chủ/Yến Nhi rồi!"

Sáng sớm, những tia nắng ấm áp chiếu rọi xuyên qua các ngọn cây, những bông hoa, chim hót, chim bay, bươm bướm đậu trên cành hoa, một bức tranh thiên nhiên thoáng đạt, đầy sức sống.

Đâu giống như những kẻ ở Đường gia. Sáng sớm, đã có những kẻ chạy đi chạy sớm, nhốn nháo khắp cả biệt thự.

"Mau lên! Mau lên! Nhanh chân lên nhanh chân lên. Cậu Huy và cậu Lâm đã ra lệnh, phải chuẩn bị bữa tiệc cho thật thịnh soạn, không được để lộ sơ suất gì. Ngày mai là một ngày trọng đại, chính vì thế, chúng ta phải thật cẩn thận, từng ti từng tí.."

"Xoảng!"

"Tên đần nào làm bể đồ vậy?!"

Bà quản gia tức giận hét to, rõ ràng vừa rồi bà đã nói "phải thật cẩn thận, từng ti từng tí", vậy mà có kẻ lại không hiểu tiếng người, vừa mới nói xong là bể đồ liền. Bà giận không được.

"Là tôi..xin lỗi"

Đằng xa, có một người đàn ông to cao cỡ 22 tuổi, mặc áo quần công sở. Nhìn xa có thể thấy,  người đàn ông có khuôn mặt hình chữ điền, ngũ quan tuấn tú, làn da rám nắng tuyệt đẹp, đặc biệt là thân hình của anh, cơ bụng 8 múi, cơ bắp cuồn cuộn, mặc dù mặc áo sơ mi, nhưng vẫn không thể che đi sự mạnh mẽ của anh. Điều đó làm cho các nữ người hầu phải đỏ mặt thẹn thùng nhìn người đàn ông này. Đúng là một nam nhân "hấp dẫn"!

Bà quản gia lố mắt khi thấy người đàn ông, từ sự tức giận đáng gờm đột nhiên thành sự cung kính, sợ sệt. Bà lắp bắp nói.

"Cậu..cậu Huy, cậu đang làm gì ở đây vậy? Không phải cậu đi làm hay sao? Tại sao.."

Bà thấy Đường Nhất Huy đang đứng cùng với người hầu, tay áo sơ mi được xăn lên ngang khuỷ tay, tay cầm một nữa mảnh vỡ của cái dĩa.

Đường Nhất Huy thấy bà nói như, hơi ngần ngại, vừa nói vừa ngãi đầu.

"Thật ra...sắp tới sinh nhật của Yến Nhi rồi, mà lâu rồi tôi và Nhất Lâm chưa nhìn thấy nó. Nên chúng tôi quyết định sẽ tự mình chuẩn bị bữa tiệc hoan nghênh nó"

Nhất Huy hơi xấu hổ khi nói ra. Bà quản gia cảm thấy hô hấp của mình đang tắt đi, bà không ngờ anh sẽ nói như vậy. Anh đường đường là một giám đốc của một công ty hừng thịnh, vững mạnh, một thương nhân tàn nhẫn, xảo quyệt. Vậy mà lại tự mình đi làm mấy việc dành cho người hầu. Chuyện này thật sự làm bà rất khó thở.

"Cậu Huy à..hay là cậu cứ để đấy cho tôi. Cậu đi làm việc của mình đi, tôi sợ..ông bà chủ.."

"Sinh nhật của Yến Nhi, tất nhiên tôi sẽ không để hai người kia phá hỏng không khí của bữa tiệc, tôi biết bọn họ sẽ không ưa Yến Nhi, mặc dù em ấy là con ruột cùng một dòng máu sinh ra, nhưng đối với bọn họ, nhất định sẽ không để vào mắt. Nên vì vậy..Nhất Lâm đã cho người "dụ" bọn họ đi chỗ khác rồi."

Đường Nhất Huy thản nhiên nói ra, không quan tâm đến sắc mặt của bà quản gia. Bà không ngờ đại thiếu gia và nhị thiếu gia lại có mâu thuẫn với ba mẹ ruột của mình như vậy. Nhưng bà đâu có thể làm gì được cơ chứ. Khuyên nhủ? Thôi đi, bà đây chỉ là một quản gia nhỏ bé không sanh xứng gì, ngay cả cô chủ nhỏ bà còn không dám mắng, chứ huống chi là hai người đàn ông này.

Nhắc đến cô chủ nhỏ, đột nhiên đầu bà xuất hiện một thân ảnh, một cô bé mặc đầm trắng, khuôn mặt đáng yêu, cười đùa. Chạy quanh chỗ phơi quần áo. Gió thổi làn váy và mái tóc tơ của cô lên, nhìn cô rất giống một thiên thần đang bay bổng trên không vậy. Ôi! Cô chủ nhỏ của tôi ơi! Không biết cô có sống tốt không? Bà đây thật sự rất nhớ cô.

~~~

Kể từ khi gặp cô, không hiểu sao cậu lại nhát chạy bộ buổi sáng như vậy. Lúc nào cũng muốn nằm trên giường cùng cô, ngắm cô, ôm cô, sờ lên khuôn mặt của cô. Có lúc, cậu rất muốn xé toan toàn bộ áo quần của cô, rồi ôm chặt lấy cô. Muốn cảm nhận sự mềm mại kích thích ấy, muốn hít ngửi mùi hương trên cơ thể cô, từng tấc da thịt, muốn vuốt ve từng đường cong quyến rũ, muốn nghe những tiếng rên rỉ kiều diễm ấy và muốn... đem cô hòa thành một.

Nghĩ tới đây, theo bản năng cậu ôm chặt lấy cô, đem vào trong lòng. Yến Nhi thì vẫn ngủ say, nên chỉ chẹp miệng rồi xoay người đối diện với cậu. Gia Bảo vẫn mặc bộ đồ tây đen lúc cậu đi ra khỏi nhà vào trưa hôm qua. Mà Gia Bảo lại không thèm màng tới chuyện đó, cậu chỉ biết, khi về nhà, điều đầu tiên cậu làm. Đó là đi lên phòng của cô, trực tiếp ôm cô vào lòng mà ngủ.

Gia Bảo tuy nhỏ tuổi nhưnng đã có tính chiếm đoạt rất cao. Cậu không bao giờ cho bất cứ kẻ nào đụng vào đồ của cậu, cậu lúc nào cũng chiếm giữ nó, làm nó là của riêng. Sau khi chơi chán, cậu nhất định sẽ hủy hoại nó, không cho bất cứ ai có được.

Bất giác cậu nhếch miệng cười, nhìn người con gái trong lòng. Cậu nằm khom người xuống, khuôn mặt kề sát mặt cô. Hôn lên mắt, trán, mũi, và đôi môi ngọt lịm kia. Khi hôn đến thõa mãn xong, cậu nằm trong ngực cô. Hít ngửi mùi hương nhè nhẹ, đột nhiên cậu làm động tác rất giống trẻ con. Đó là làm nũng vào lòng cô.

Cậu lắc đầu qua lắc đầu về, làm cho ngực cô rung lên. Yến Nhi cảm thấy ngực hơi đau và nhột, giống như có ai đó phả hơi nóng vào ngực cô vậy.

"Reng Reng..Reng Reng"

Tiếng điện thoại của cậu vang lên, cậu nhíu mày không vui. Ngồi dậy trên giường, lấy điện thoại ra nghe.

"Chủ nhân, mọi chuyện đã được sắp xếp xong, đang chờ chủ nhân quyết định "

Giọng của Đường Vĩnh vang lên. Giọng nói lưu loát, không sợ hãi, cực kỳ  nghiêm chỉnh. 

Gia Bảo không nói gì, chỉ nhìn xuống Yến Nhi, đùa nghịch với mái tóc của cô. Cậu cúp máy lại, suy nghĩ một chút. Sau đó nhắn tin cho Đường Vĩnh và Đường Tử Thu

~~~~~Bên kia

Đường gia là gia tộc có nhiều nhân tài thừa hưởng tài năng thiên phú, ít ai có được. Nhưng vì tài năng của họ không được mọi người coi nhận và cũng làm cho những nhân tài cảm thấy khó chịu vô cùng khi bị những kẻ khác nhìn vào mình trong lúc mình "đang làm việc" .

Chính vì vậy, Đường gia đã cho người xây dựng nên một hệ thống ngầm dưới lòng đất, mục đích là vì muốn bảo đảm sự an toàn cho những người ở Đường gia mà xây dựng nên, mặt khác, là muốn những nhân tài có thể tự do bộc lộ tài năng, không bị kẻ khác làm phiền. Tóm lại, đây là một tòa lâu đài, chứa rất nhiều kẻ dị nhân, những kẻ rất nghét con người và cũng là những kẻ nghét ánh nắng mặt trời.

Ở một hành lang đầy tiếng hét, đàn ông có phụ nữ cũng có. Đi qua những căn phòng, chúng ta có thể thấy, những kẻ có dung mạo xuất chúng, những bộ mặt xinh đẹp đang tra tấn kẻ khác. Ai nhìn vào cũng cảm thấy nôn mửa, bởi sức kinh khủng của nó.

Tại một văn phòng, nơi cách xa những tiếng hét ấy.

Đường Vĩnh đang ở chung chỗ với Tử Thu, cả hai người lúc nào cũng coi đối phương là không khí, nên hiếm khi nào bọn họ nói chuyện với nhau. Đường Vĩnh ngồi đối diện với Tử Thu, nằm dựa sau ghế mà nhắm mắt. Đường Tử Thu thì đang nhàn nhã uống cà phê.

"Ting..ting.."

Tiếng điện thoại vang lên trong sự im lặng tĩnh mịch, Đường Vĩnh coi tin nhắn được gửi đến, lòng không khỏi nhíu mày. Anh đứng dậy, lấy áo khoác nói.

"Đi thôi, đến giờ mua quà cho nữ chủ nhân rồi"

~~~~

Cách biệt với sự ồn ào đó, tại nhà của Đường Lão bà.

"Chủ nhân! Chủ nhân! Người dậy đi. Chủ nhân à ~~"

Một giọng nói ngọt ngào vang lên, trong giọng nói ấy, tràn đầy sự nũng nịu.

"Tử Đông, tha cho ta đi..trời lạnh như thế này ta mệt lắm"

Trên giường, có một con sâu đang làm tổ. Nghe Tử Đông nói vậy, con sâu liền co người lại.Lười nhác thò đầu ra ngoài. Trông Bảo Hân lúc này chẳng khác gì một con giun đất.

"Nhưng ngày mai là sinh nhật của tiểu thư Yến Nhi. Ngài không định chuẩn bị à? Nếu ngài không nhanh lên, thì chắc chắn sẽ không kịp mất."

"Ừm..ừm..đợi chút"

Bảo Hân nằm trong hang động chăn, lười biếng nói. Tử Đông thấy cô như vậy liền cao giọng hối thúc cô.

"Những kẻ khác đã ra tay rồi! Ngài còn định chờ gì nữa?"

Bảo Hân không nói gì nữa, im lặng. Tử Đông thấy vậy liền kỳ lạ.

"Chủ nhân? Chủ nhân? Ngài..."

"Khò..khò..khò..khò"

Tử Đông liền im bặt. Mặt dần dần xuất hiện đầy vạch đen. Có một ngọn lửa vô hình đang nổi lên trong người cô.

~~~~~

Ngày 24/12 là ngày noel, một dịp lễ rất quan trọng đối với tất cả mọi người. Nhưng đối với những người ở Đường gia..thì ngược lại.

"Xoảng!"

"Trời ơi! Cậu Huy ơi đừng làm bể đồ nữa! Cậu làm bể bao nhiêu cái rồi đó!"

"Trời ơi cậu Lâm! Bánh ngọt có phải bánh mặn đâu mà cậu bỏ nhiều muối thế!"

~~~~

Tại chỗ khác.

Tử Thu đứng trong cửa hàng mua sắm với Đường Vĩnh. Mặt mịt mù không biết chọn cái gì cho nữ chủ nhân. Đang không biết chọn cái gì thì Đường Vĩnh đưa một bộ áo lót màu đỏ có ren, rất gợi cảm trước mặt cô.

"Cái này đi"

Anh lạnh lùng nói.

"..."

~~~~

Và tại chỗ khác.

"Dậy đi dậy đi! Dậy đi! Dậy đi!"

Tử Đông cầm loa, hét vào màn hình máy tính. Nhưng có kẻ lười biếng hơn. Vẫn ngủ say như chết không thèm đoái hoài gì tới người con gái xinh đẹp đang cầm loa hét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net