Ngày Bận Rộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, Yến Nhi ngủ nướng tới 12 giờ trưa vậy mà chẳng ai kêu cô dậy. Hại cô ngủ đến nỗi quên luôn buổi ăn sáng. Bước xuống cầu thang, cô thấy cả căn biệt thự yên tĩnh đến mức lạ lùng. Những tia nắng ấm chiếu vào đại sảnh, đột nhiên cô cảm thấy trống trải.

"Mọi người đâu rồi?"

Cô vào phòng bếp, phòng khách, phòng ăn...tất cả đều trống không. Cô mới chợt nhớ, mọi buổi sáng, Gia Bảo đều nằm bên cô vậy mà giờ không có. Bảo Hân và Đường Lão bà cũng vậy. Cô bắt đầu cảm thấy lo sợ. Cô rất sợ giấc mơ sẽ trở thành sự sự thật, giấc mơ mà mọi người sẽ bỏ cô đi, cả thế giới sẽ không còn ai ngoại trừ cô.

Cô nắm chặt lồng ngực, chạy ra khỏi căn biệt thự. Ra tới cổng, đột nhiên mấy người bảo vệ cản cô lại.

"Tiểu thư, dừng lại. Cô đang đi đâu? Chúng tôi đã có lệnh, bất cứ ai không được rời khỏi đây"

Yến Nhi ngạc nhiên nhìn người bảo vệ, may quá, họ là người thiệt, họ vẫn còn ở đây. Cô thở phào nhẹ nhõm.

"À, cháu xin lỗi, cháu không cố ý. Chỉ là.. cháu sáng nay không thấy chị Bảo Hân và Lão bà đâu nên hơi lo lắng ạ"

"Nếu tiểu thư đang tìm bà chủ và cô chủ thì bọn họ đã rời khỏi nhà vào lúc sáng sớm rồi. Họ có nói cho chúng tôi biết là họ sẽ về sớm nên tiểu thư đừng lo lắng."

"À..được. Cảm ơn mấy chú. Vậy cháu vào đây"

Cô tạm biệt người bảo vệ, trở về căn biệt thự. Cô không biết phải làm gì, hết coi ti vi rồi đến đọc truyện, nghịch hồ cá, chạy tung tăng sau vườn hoa..

Thời gian trôi qua, vẫn chẳng có ai trở về. Cô vừa ăn mì vừa nhìn ngọn đồi ở xa. Thời tiết không nắng không mưa, nếu mà thêm bản nhạc buồn A Thousand Years nữa là đủ bộ. Cô thở dài, dựa đầu vào cửa. Bộ dáng của cô trông rất giống đang chờ đợi ai đó, làm người ta có cảm giác đau lòng.

"Không biết..anh Bảo đang làm gì"

Cô tự nói thầm, hai mắt hơi mệt nhắm lại. Cô không hề tỏ ra ngạc nhiên khi mình nhớ một người con trai nào đó. Cô nghĩ đó là điều bình thường, nên không nghĩ nhiều mà thẳng tiến vào giấc ngủ.

"Chắc anh ấy bận nhiều việc lắm..."

Trong đầu cô bây giờ là hình ảnh lúc ngủ của cậu.

~~Tại một nơi mà chúng tôi không biết nơi nào~~

"Rầm!"

"Bốp! Bốp! Bốp."

Trong một căn hầm, dưới tia sáng yếu ớt. Có một người thiếu niên đang đấm liên tục vào mặt của một người đàn ông. Người đàn ông thì đang trong tư thế quỳ, cả người bất động. Mặt của ông ta dính toàn là máu, khuôn mặt gần nát tươm. Không thể nhận dạng được.

Nhưng đều đó vẫn không thể ngăn cản được người thiếu niên, cậu nắm chặt cổ áo của người đàn ông, đấm liên tục vào mặt ông ta. Máu văng tung tóe lên khắp mọi nơi. Khuôn mặt cậu cũng dính rất nhiều máu, nhưng đó là do máu của người đàn ông bắn lên. Tuy dính rất nhiều máu nhưng khi nhìn vào có thể thấy được cậu đang tức giận.

"Bịch"

Cậu thả người đàn ông ra, người đàn ông vẫn bất động, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt của ông ta. Nát bét, chẳng còn ra mắt mũi gì, khi nhìn vào, chỉ có cảm giác nôn mửa.

Cậu đứng trên cao nhìn xuống, mái tóc dính máu rũ xuống mắt, trông rất đáng sợ.

Cậu búng tay, lập tức ở ngoài cửa có vài tên vệ sĩ đi vào, lôi người đàn ông ra. Sau đó bọn họ còn kéo thêm 4 người đàn ông ở góc tường ra, trông cũng rất giống tình trạng của người vừa rồi. Toàn bộ đều nát bét. Vệ sĩ cố không nôn mửa.

Cậu cầm khăn lông, vừa đi ra khỏi cửa vừa lau mặt.

"Chủ nhân, bọn này phải xử sao đây?"

"Làm đồ ăn cho bọn động vật ở khu 03D và đem làm vật thí nghiệm. Dư đốt"

Cậu vừa bước đi vừa nói. Người vệ sĩ cảm thấy cậu rất tàn nhẫn, đáng lẽ ra anh không nên nhận công việc này.

Trên xe, cậu nhắm mắt lại. Nỗi buồn bực vẫn còn ở trong lòng, không thể giải tan nó được. Hai năm, cậu phải rời xa cô hai năm. Thật tức chết đi được!

Trong đời cậu, chưa có lần nào cậu tức giận như thế này. Cái gì mà huyến luyện? Học hỏi? Đào tạo? Bọn họ còn chẳng biết cậu đã giết anh ruột và gia đình của mình vào năm cậu 11,12 tuổi. Đúng là một lũ ngu xuẩn.

"Chủ nhân, bây giờ ngài muốn đi đâu? Tới Đường thị hay .."

"Nhà Lão bà"

Bây giờ cậu muốn về xem con thỏ con nhút nhát kia đang làm gì ở nhà.

~~~

Trong giấc mơ, Yến Nhi mơ thấy mình có hai đôi cánh trắng tinh, nó giúp cô bay lượn khắp mọi nơi. Đột nhiên cô cảm thấy ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, cô ngó quanh nhưng không thấy ai, bất chợt có một đôi bàn tay khổng lồ chui từ dưới đất lên, tóm chặt chân cô. Cố vùng vẫy nhưng nó giữ quá chặt, không tài nào thoát ra được.

"Yến Nhi Yến Nhi Yến Nhi"

Tiếng nói vang vọng lên, nghe rất giống tiếng gọi cõi âm. Cô sợ hãi, bịt chặt tai lại, nhưng cả người cô lại không chịu di chuyển. Đôi bàn tay ấy, một tay giữ chặt chân cô, tay còn lại với tới đôi cánh trắng kia. Xé toạc nó ra.

"Không! Không! Dừng lại! Dừng lại đi! Đừng mà"

Mặc kệ lời cầu xin của cô, bàn tay khổng lồ tiếp tục tiến tới chỗ đôi cánh còn lại, và xé nốt nó đi..

Cô bất lực, rơi vào vực sâu tối thẳm. Bây giờ trong mắt cô, toàn bóng tối dày đặc, không thể thấy gì. Cô mơ mơ màng màng, không biết phải làm sao thì đột nhiên có một vòng tay mạnh mẽ, ôm chặt lấy cô.

Hơi thở quen thuộc phảng phất bên tai cô, giọng nói như một con quỷ khát máu vang lên.

"Em là của tôi, Yến Nhi em là của tôi. Là của tôi"

Càng nói người kia càng ôm chặt lấy cô hơn. Mùi máu lẫn mùi bạc hà trộn lẫn với nhau, xộc vào mũi cô. Cô như cứng người lại, toàn bộ các bộ phận trong người cô như đang đấu đá nhau.

Bộ não nói cô phải chạy đi, nhưng tay chân cô lại mềm nhũn, trái tim đập thình thịch lúc nhanh lúc chậm. Có cảm giác muốn dựa vào ai đó, mặc kệ là người hay quỷ, cô vẫn muốn dựa vào người đó. Người đó cho cô cảm giác an toàn và vô cùng thoải mái.

(B: Anh không nghĩ thằng này an toàn đâu em ơi.

C: Thằng đó vừa "bằm" mặt con nhà người ta đấy! Mà nó bằm như "bằm" thịt lợn ấy!

A: Đang ăn cơm mà tưởng tượng mấy cái cảnh đó thì thôi..vô nhà vệ sinh nôn mẹ cho rồi.

D: *Tưởng tượng*  *Cười*

A, C: = - =°

A: C à, mày điện cho công an giùm tao với. Tao nghĩ tao vừa tìm ra một sinh vật mới.

C: Tao điện cho bên sở thú luôn rồi.

B: ̄ˍ ̄  )

Gia Bảo ôm cô trên giường, đầu vùi vào cổ áo, hít mùi hương cơ thể cô.

Từ trước đến giờ cậu rất thích mùi máu tanh,mùi của sự chết chóc. Còn bây giờ, cậu lại rất thích cái mùi này, cái mùi cơ thể đặc trưng của cô.

Kéo cổ áo trễ xuống vai, cậu tham lam hít đấy. Vừa cảm nhận sự mềm mại, trơn lán vừa hít ngửi mùi hương tuyệt vời ấy. Đúng là một thứ kích thích khứu giác.

Còn sự mềm mại của người cô, làm cậu chỉ muốn cắn lên thân thể trắng nõn ấy thật nhiều vết.

Nhưng nếu làm vậy thì rất có thể sẽ để lại sẹo hoặc làm cô đau. Mà cậu lại không muốn bắt đầu trò chơi sớm như vậy. Thời gian còn nhiều, cậu có thể tha hồ đùa giỡn với cô, không vội gì.

Cậu dùng lưỡi, liếm bả vai cô rồi đến chiếc cổ thon dài trắng mịn ấy. Lên đến vành tai, cậu thầm thì bên tai cô.

"Rồi em sẽ thuộc về tôi mà thôi Yến Nhi ạ"

~~~~~

C: Ka Ka Ka. 1 giờ sáng rồi và ta vẫn không ngủ được TT^TT.

Ôi Định Mệnh Cú Đêm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net