Ngày Của Yến Nhi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

+ Em có biết?

Nhân vật Đường Tử Đông và Đường Tử Thu là hai nhân vật do tác giả C sáng tác mà ra. Và cũng được lấy cảm hứng từ hai trò chơi "Truy kích" và "Đột kích".

~~~~

- Những Lời Thì Thầm Ẩn Ý.
- Bữa Tiệc Hoành Tráng (lời chúc phúc từ người phụ nữ lạ)

"Cạch.."

Yến Nhi nghe có tiếng đóng cửa. Có vẻ như đoàn người kia đã vào phòng cô. Cô thật sự không hiểu, sinh nhật của cô, tại sao lại có nhiều người tới như vậy? Cô đâu có quen biết gì chứ. Với lại, tại sao bọn họ lại lựa chọn giờ cô ngủ để vào. Chẳng lẽ tất cả bọn họ.. đều bị biến thái hết một lũ hay sao.

"Là cô ấy?"

Đột nhiên có một giọng nói vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Có vẻ người này bị khàn giọng, nên nói cũng không nghe được rõ cho lắm.

".. một đứa trẻ tội nghiệp"

Lần này là một giọng của một người con gái khá trẻ, tầm 17 tuổi là cùng.

Xong, khá im ắng một chút. Liền có một giọng nữ, hơi lạnh lùng nói.

"Trông rất giống Huệ Phi*"

Yến Nhi chợt ngạc nhiên lên, Huệ Phi? Đúng là cô từng nghe thấy cái tên này. Nhưng lại không nhớ được nghe ở đâu.

"..."

"Chúng ta không nên lôi người đã chết vào, đặc biệt là Huệ Phi"

"..."

Một giọng nói lãnh đạm, nhưng đầy uy nghiêm vang lên. Giọng của những người này, đa số nó đều làm cô không thể phân biệt được họ là trai hay gái, già hay trẻ.

"Lệ Mỹ không đi?"

Dường như đề tài nhanh chóng bị thay đi. Lần này là giọng của một người khá trầm. Có vẻ là một người đàn ông.

"..."

"Được báo là đã mất tích, ở sau núi Bắc Hổ Niên."

"Cô ấy làm gì ở đấy?"

"Một con quỷ đã dụ cô ấy vào đó"

"..."

Quỷ? Bọn họ thật sự đang nói đến quỷ hay sao. Chắc chỉ là từ để chỉ người nào đó thôi. Yến Nhi hơi chảy mồ hôi lạnh khi nghe tới quỷ.

"Nhưng đó chỉ là chỗ mà cô ấy đã tới.. trước khi bị mất tích"

Lại là giọng nữ lạnh lùng kia, nhưng lần này thì có vẻ nguy hiểm hơn nhiều..

"Ý ngươi là sao?" Người đàn ông trầm nói. Giọng điệu có vẻ nghi ngờ.

"Theo như nhãn quan cho thấy, địa điểm mà cô ấy thật sự bị mất tích, chính là tòa nhà giấy"

"Bằng chứng?"

"Lúc ở tòa nhà giấy, lúc mà Lễ Mỹ bị biến mất, đã có một người nông dân đi hái nấm về, và đã trông thấy trên phòng của Lệ Mỹ đã phát ra một nguồn sáng rất chói mắt. Và nói rằng..."

Người nọ dường như cố ý nói chậm lại, giống như đang muốn dò xét một ai đó.

Lúc này Yến Nhi ớn lạnh vô cùng. Cô gần như có thể cảm nhận được không khí đang dần tản ra một sự nguy hiểm vô cùng đáng sợ.

"...nói rằng, ông ta đã trông thấy hai cái bóng ở trên lầu. Một bóng là của một người con gái đang chống đỡ dưới sàn, bóng còn lại, thì là của một người đàn ông, đứng trước mặt người con gái.. và điều tệ nhất ở trong lời kể của ông ta. Các ngươi có biết là gì không?"

"...."

"Là ông ta tận chứng kiến, rằng đã trông thấy trên cái đầu của bóng người đàn ông kia.. có hai chiếc sừng nhọn hoắt. "

"..."

Yến Nhi chợt rùng mình, đừng có dọa như vậy chứ. Trên đời nay cô sợ nhất là ma quỷ đấy.

Mấy người này còn đáng sợ hơn cả mấy người trước. Yến Nhi thầm chảy mồ hôi lạnh. Nhưng mà có một điều cô không biết. Đó là có một người đã biết cô đã thức dậy, nhưng không nói gì. Người đó nói nhẩm một câu, nói rất nhỏ, câu đó chỉ có mình cô nghe thấy được còn đám người kia thì hầu như không nghe thấy được.

"Anitê Anitê Anitê..." ( ngủ đi ngủ đi ngủ đi...)

Những từ này giống như một giai điệu của lời ru, nó thổi vào tai cô. Làm cô rất thoải mái. Bất chợt tai cô, nó không còn nghe thấy tiếng nói chuyện của những người kia nữa, đầu óc như đang được một bàn tay ấm áp nào đó, xoa bóp. Nó khiến cô trở nên buồn ngủ vô cùng. Rất thoải mái. Cô cựa mình, rồi thở dài một hơi. Sau đó thì rơi vào một giấc ngủ êm ái vô cùng.

Trước khi thiếp đi, cô còn nhớ tới mấy câu nói của mấy người phụ nữ mặc đồ y tá kia. Cô tự hỏi: không biết trong lúc cô ngủ, đã có bao nhiêu người tới xem cô rồi nhỉ? 5 chăng? Hay 10?

Cô vừa tự hỏi vừa ngủ thiếp đi.

Sau khi cô ngủ, dường như chẳng có ai biết chuyện cô đã tỉnh, nên bọn họ vẫn cứ bàn bạc, thảo luận.

Trong lúc đó, tách biệt với đám người sôi nổi kia, thì ở bên cửa sổ, có một chàng trai, y phục từ trên xuống dưới đều màu đen. Cổ có đeo một vòng bồ đề, mắt nhìn cô.

"Ngủ ngon Huệ Phi, ngủ ngon.."

~~~~

Để giải đáp câu hỏi của nữ chính, hãy thực hiện các bước sau đây

Đầu tiên, hãy chỉnh kích cỡ của chữ thành nhỏ nhất.

Rồi sau đó, bạn hãy bấm phím K

Rồi sau đó, là bạn hãy bấm É

Tiếp theo, là bấm phím O

Sau đó thì là bấm X

Rồi tiếp đến là U

Rồi là bấm Ố

Và bấm N

Rồi  G

Và bây giờ, chúng ta có từ

"KÉO XUỐNG"

Đúng vậy.

Và bài học rút ra từ câu này chính là : Bạn rãnh.

____________________________________tua ngược lại nào

5:05 SA

Bạch Đạo.

"Một tiểu thư đáng yêu"

"Nhưng không phải trông cô ấy.. còn rất nhỏ hay sao?"

"Đúng là kì lạ. Tôi không biết hai chủ nhân đáng kính của chúng ta.. lại có sở thích khá kì lạ như vậy."

"Chú ý cái miệng. Đừng tưởng mình làm luật sư mà có thể giở mồm giở miệng như vậy"

"Tôi chỉ nói ý kiến của tôi thôi."

"Vậy.. chúng ta nên tặng cái gì cho cô bé này đây?"

"Một bông hoa hồng. Rất hợp với sắc đẹp của cô bé này, nhìn cũng có thể thấy rằng sau này cô bé sẽ thành một mỹ nhân"

"Không. Một đứa trẻ không cần hoa. Đặc biệt là hoa có gai.."

"..."

"Tôi đề nghị chúng ta nên tặng: một quyển về các điều khoản về chính trị, kinh tế. Hoặc là một quyển về các quy tắc khi làm ăn"

"Con bé không phải chính trị gia. Nhưng nếu như con bé có chịu thì ngài Darrius cũng sẽ không chịu đâu. Có khi ngài ấy sẽ hỏi tội tên đầu sỏ trước"

"..."

"Vậy.. một quyển về quân sự? Hay luật sư? Hay là nhà tâm lý học? Điệp viên? Đặc vụ? Lính đặc chủng?"

"Hay là cho con bé đi tu luôn đi?"

"..."

~~~~~

5:45 SA

Hắc Bang

"..."

"Tôi nghĩ ra rồi! Chúng ta nên tặng một cây súng ống! Đề phòng cô ấy muốn trừ khử một tên nào đó."

"Vớ vẩn! Nên là một cây súng KC hoặc AK. Phòng trường hợp sau này có kẻ dám chĩa súng vào cô ấy. Ai mà biết được chứ? Dạo này con gái hay đánh nhau lắm."

"Con gái mà đánh nhau, thì tôi nghĩ kẻ có mặt đầu tiên chính là A Diễn."

"Nào nào, có gì là sai trái đâu. Bọn trẻ đánh nhau, thì người lớn chúng ta phải tới ngăn lại chứ."

"Ngăn lại hay đứng xem cảnh nóng?"

"..."

"Không được. Như vậy quá lộ lĩnh, nên là một cây súng máy."

"Cô ấy là con gái, không thể mang đồ nặng được. Tốt nhất vẫn là súng lục..."

"Hắc Khắc, ngài thấy thế nào?"

"..."

"Các ngươi... có biết, các ngươi đang nói đến một cô bé 13 tuổi hay không?"

"..."

"Nếu như Darrius mà biết ta đem súng tặng cho bảo bối của hắn. Thì chắc chắn thế nào.. nhà ta cũng sẽ là nhà sáng nhất đêm nay cho mà coi"

"..."

~~~~

6:26 SA

Mafia.

"Hừm.. Sam, việc tôi giao cho cậu thế nào rồi."

"Ông chủ, tôi nghĩ chúng ta không nên bàn bạc chuyện đó ở đây.."

"Tại sao lại không được chứ?"

"Bà chủ.."

"Lão già, tôi đã nói thế nào rồi? Một khi đã bước chân vào đây, thì tuyệt đối, không được bàn gì về ma túy hay vũ khí, thuốc súng!  Ông nghe rõ chưa?!"

"Rồi.. "

"Và cũng đừng có hút xì gà ở đây nữa! Ông có biết cô bé còn đang ngủ hay không? Ông muốn đánh thức nó dậy à?"

"Biết rồi. Biết rồi. Tôi biết rồi mà.."

"Ngài Shlomie* và ngài Darrius* đã rất tốt bụng khi mời chúng ta tới đây, vì vậy chúng ta phải tôn trọng bọn họ cũng như bọn họ tôn trọng chúng ta.."

(* Vì để an toàn tránh người khác biết được thân phận nên Gia Bảo và Bảo Hân đã phải đổi tên thành Darrius và Shlomie)

"..."

"Được rồi. Xem nào, chúng ta có một bộ lông cáo, thảm gấu, và ít nữ trang. Nếu như cô bé thích, chúng ta có thể tặng thêm vài chiếc xe hoặc là một căn biệt thự ở ngay cạnh nhà của chúng ta. Ông nghĩ sao? Luist. Tôi sẽ không phiền nếu như cô bé đáng yêu này làm hàng xóm láng giềng với chúng ta"

"Bà không phiền, nhưng ngài Darrius sẽ thấy phiền đấy"

"Ồ, tôi quên mất. Cô bé này đã có chủ rồi. Thật đáng tiếc."

"Sam, hay là chúng ta cứ tặng một hộp xì gà từ Cu Ba hoặc là một chai rượu vang nào đó. Sau đó thì cuốn xéo ra khỏi đây nhỉ? Ta bắt đầu nhớ mùi thuốc súng quá rồi đấy."

"..."

"Ông chủ, vậy còn.."

"Quà thì thiếu gì? Trước khi đi ta đã đặt trước rồi. Giờ này chắc nó đã bay từ Bắc Mỹ tới đây rồi."

"Ông đã đặt cái gì vậy?"

"Một con trăn Bắc Mỹ thật sự. Rồi bà sẽ ngạc nhiên khi thấy bộ da của nó có thể làm ra bao nhiêu bộ đồ, bao nhiêu cái ví đấy. Ha ha ha"

"..."

"Sam, hủy món quà đó giùm tôi. Tôi không muốn phải làm cho cô bé này phải sợ. Còn món quà, thì hãy nói với ngài Shlomie là đích tay tôi sẽ chuẩn bị món quà sau. Còn bây giờ..  tôi sẽ lột da của con cáo già này"

"..."

~~~~

6:45 SA

Sát Thủ.

"Thấy thế nào?"

"Hừm, thân hình nhỏ nhắn. Khuôn mặt đáng yêu. Nét mặt ngây thơ, rất hợp với cây dao Ba Tư này."

"Nhưng mà trông sẽ rất nữ tính hơn khi cầm cây nepal này. Đẹp phải không? Tự tôi khắc lên đấy"

"Tốt nhất là không nên tặng dao rìu"

"Tại sao?"

"Thứ nhất là ngài Darrius sẽ  không cho phép việc cô Yến Nhi đây mang dao đâu.."

"Tại sao?"

"Bởi vì người con trai không thích người mà mình yêu là một người kề dao vào cổ mình"

"Vậy còn lý do thứ hai?"

"Lý do thứ hai.. thì chúng ta đều đã thấy chuyện năm ngoái rồi đấy. Chúng ta tặng cho ngài Shlomie một cây rìu vàng và một cây Thanh Xà. Hết cả hai cây đều bị ngài ấy làm dụng cụ nấu ăn hết"

"...."

"Con cá mà ngài ấy làm giống như con gì không bằng. Lấy cây rìu đem đi cạo vảy cá.. cạo xong con cá cũng nát bét mất rồi còn đâu"

"..."

"Chưa hết. Cạo xong, ngài ấy còn nói là theo như truyện cổ tích Việt Nam, là chỉ cần vứt một cây rìu xuống ao là bạn sẽ được một ông tiên từ đáy ao lên, ban cho ba cây rìu. Vậy mà đằng này ngài ấy không vứt xuống ao.."

"Vậy ngài ấy vứt ở đâu"

"Ngài ấy vứt xuống biển."

"..."

"Hay là cứ tặng đại một con gấu bông cho rồi nhỉ?"

"Ý kiến hay"

~~~~
Hiện tại.

"Cốc cốc.."

"Yến Nhi ơi? Em dậy chưa?"

Cô không nghe thấy.

"Yến Nhi?"

Vẫn không nghe.

"Con bé ngủ rồi. Phá cửa đi"

"Rầm!"

"A!"

Lần này thì nghe nè.

Yến Nhi giật mình bừng tỉnh lại. Cô ngồi dậy, mắt khiếp sợ nhìn cây búa trong tay người vệ sĩ, rồi nhìn qua thứ từng là cửa.

Bảo Hân đạp cánh cửa xuống sàn, rồi hiên ngang đi vào.

"Nhi Nhi~~ hì hì "
Bảo Hân đứng cạnh giường nhìn cô, cười híp mắt.

"Dạ? Có chuyện gì.."

"Chuyện gì là chuyện gì! Xuống!"

Bảo Hân đột nhiên hét lên, sắc mặt dữ tợn kéo cô xuống giường. lôi ra khỏi phòng. Yến Nhi không ngờ Bảo Hân thay đổi nhanh như vậy, cô hốt hoảng hét lên "A a a!"

Kéo xuống lầu, Yến Nhi thấy có rất nhiều người hầu đang chạy qua chạy lại, sửa soạn. Trông rất bận rộn. Có vài người thì đứng chào cô, cô thì chưa kịp chào đã bị kéo đi rồi.

Tử Đông đang phân phó vài việc cho người hầu, chợt thấy cảnh tượng này cô liền đuổi theo ngăn lại.

"Chủ nhân? Tại sao.. tại sao ngài lại kéo cô Yến Nhi đi đâu vậy?"

"Thì đi dự tiệc chứ đi đâu"

"A a a! Chị Bảo Hân, thả em ra. Em còn chưa đánh răng mà! A a a!"

Nghe vậy, Tử Đông và mấy người hầu ngay lập tức liền cản Bảo Hân lại. Kéo Yến Nhi đi.

"Chủ nhân, cô Yến Nhi còn chưa thay đồ mà. Không được"

"Cô chủ. Dừng lại."

"Cô chủ.."

Tử Đông cùng đám người hầu giằng co Yến Nhi với Bảo Hân. Cô thì bị lôi qua lôi về, chóng mặt vô cùng "Dừng lại đi…"

~~~

Trong phòng của Yến Nhi.

"Chủ nhân thật là"

Tử Đông nhíu mày, cầm lược chải tóc cho Yến Nhi.

Yến Nhi cười trừ, vừa rồi nếu như không có quản gia về tới thì chắc bây giờ cô đã bị đứt làm đôi rồi.

Yến Nhi nhìn mình trong gương. Lúc này cô đã được Tử Đông trang điểm lên chút ít nên bây giờ cô rất xinh đẹp. Đôi môi được bôi chút màu đỏ lên, nhưng nhạt nhạt, ở phần môi dưới thì đậm hơn. Vì cô có làn da trắng hồng tự nhiên, nên chỉ cần thoa vài chút kem. Đặc biệt là đôi má, đôi má không cần thoa phấn hồng mà cũng hồng lên một cách tự nhiên. Đúng là rất đẹp so với mỹ phẩm.

(Đã là con gái thì các bạn phải yêu bản thân mình. Đừng có đánh nhiều son phấn quá, nếu không sẽ không tốt cho bản thân đâu 😊)

Đôi mắt trong veo như làn nước, đôi lông mày thanh tú. Tử Đông nói là không cần trang điểm đậm quá, bởi như vậy sẽ đánh mất nét ngây thơ trên mặt cô.

Bây giờ Tử Đông đang làm tóc cho cô. Những lọn tóc tơ khẽ lướt qua những ngón tay của Tử Đông, làm Tử Đông rất thích thú.

"Tiểu thư, cô có mái tóc rất đẹp đấy"

Yến Nhi chợt ngượng ngùng.

"Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?"

Yến Nhi nhìn vào trong gương hỏi. Trong lòng cô cảm thấy người con gái này thật sự rất đẹp, không chỉ ở khuôn mặt mà còn ở thân hình. Cô cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng.

"Không có. Đây là lần đầu tiên.. thật ra, tôi rất ngưỡng mộ cô, cô Yến Nhi"

Tử Đông vừa làm tóc vừa nói.

"Ngưỡng mộ? Nhưng em.. em không có cái gì hết. Chị.."

Yến Nhi ngập ngừng nói, những ngón tay đan vào nhau.

"Cô có thể ở cạnh chủ nhân của tôi. Được ngài ấy thương yêu, chiều chuộng. Đó không phải là một niềm hạnh phúc quá lớn lao rồi hay sao?"

Yến Nhi nhìn Tử Đông, có thể thấy trong mắt của Tử Đông tràn đầy nhiều cảm xúc vô cùng.

"Chị Bảo Hân... chị ấy rất ngây thơ và trong sáng. Lúc nào cũng vui vẻ"

Tử Đông nghe Yến Nhi nói vậy, liền phì cười.

"Haha, đúng là ngài ấy rất trong sáng.. và cả ngốc nghếch nữa."

"Haha.."

Cả hai người nói chuyện vui vẻ mà không biết rằng : tại phòng bên cạnh, đang có người đọc tạp chí người lớn.

~~~~~

Thành phố S. Nơi tập trung nhiều người nổi tiếng và cũng là trung tâm của mọi loại giải trí.

Ở đâu đó, cách biệt với thành phố ồn ào, có một căn biệt thự to lớn, màu kem trắng. Lộng lẫy và và không kém phần cổ kính.

Trước cổng của căn biệt thự có rất nhiều những chiếc xe sang trọng, quý phái đang đỗ trước cổng. Từ trong xe, là những tỷ phú, trùm mafia, chính trị gia, doanh nhân, quý tộc..  những kẻ giàu có và đầy quyền lực, và tất nhiên, bọn họ cũng là những đứa con của Đường gia.

Bọn họ tới đây để tham dự một sự kiện rất đặc biệt. Đó chính là  Đường Yến Nhi - người mà hai người thừa kế của bọn họ hết sức cưng chiều. Nói cách khác là hai người thừa kế chính gốc của gia tộc đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật vô cùng hoành tráng cho Đường Yến Nhi.

Mặc dù chưa bao giờ biết đến hay nhìn thấy cô. Vì vậy cô vẫn là một người khá bí ẩn đối với bọn họ. Đó là lý do mà bọn họ tới đây, để xem người đã làm cho hai vị chủ nhân của bọn họ say mê rốt cuộc là người như thế nào.

Những người thượng lưu trong những bộ độ đắt tiền, thướt tha qua chỗ này đến chỗ khác. Những người doanh nhân trong giới làm ăn thì đứng một bên mà bàn bạc, bận rộn. Những tên trùm mafia thì ngồi nhấm nháp những ly rượu, và hút những điếu xì gà của Cu Ba.

Những phu nhân thì nhàn rỗi, vừa đánh chút son phấn vừa bàn tán.

"Tôi nghe nói vị tiểu thư tên Yến Nhi này hồi nhỏ là một người rất xấu xí. Nghe nói là bị tai nạn, nên khuôn mặt bị biến dạng đến mất cha mẹ của cô ta cũng không dám nhìn."

"Tôi thì lại khác. Tôi nghe nói là vị tiểu thư này.. có khuôn mặt giống như Huệ Phi. Giống như hai giọt nước, không khác gì là chị em vậy"

"Huệ Phi? Không phải người đã chết cách đây mấy nghìn năm rồi hay sao? Tại sao lại có chuyện như vậy?"

"Tôi cũng chẳng rõ. Tôi chỉ biết được như vậy mà thôi"

"Tôi còn nghe được là bữa tiệc này chỉ có ngài Shlomie đứng ra tổ chức thôi. Còn ngài Darrius thì hầu như không ai biết được ngài ấy đang ở đâu."

"Chắc chắn ngài Darrius sẽ không bị nữ sắc làm cho mê muội đâu."

"Tôi thì không nghĩ như vậy đấy. Ngài ấy đã giết một tên vô danh tiểu tốt tại công viên chỉ vì đã đạp cây kẹo bông và ăn nói xấc xược với cô gái này."

"Đúng là hồ ly tinh"

"Đừng có ở đó mà ăn nói tầm bậy. Chẳng lẽ bà muốn số phận của mình cũng giống tên kia hay sao?"

Mấy người đàn bà nói qua nói về. Lúc này, cánh cửa chính đột ngột mở ra.

"Ngài Shlomie đã tới"

Mọi ánh nhìn đều bắt đầu tập trung ở cánh cửa chính.

Từ cánh cửa chính xuất hiện một người con gái vóc dáng năng động, nhanh nhẹn. Cô mặc một cái áo sơ mi đen tay ngắn, quần bó lửng đen. Đi chiếc giày bít. Tóc thì cột kiểu đuôi gà, nhìn rất xinh đẹp. Và theo sau cô là rất người mặc áo đen, và trong số có cả Tử Đông.

Những người kia thì lại ngó nhìn sau lưng của Bảo Hân, chờ đợi bóng dáng của một người con gái. Tiếp sau đó, bọn họ đều ngạc nhiên và trợn mắt lên.

Từ sau lưng của Bảo Hân. Một bóng dáng nhỏ bé lấp ló sau lưng của cô. Bóng dáng ấy dần dần hiện ra.

Một cô bé 13, 14 tuổi.

Nhưng điều mà bọn họ ngạc nhiên không phải là độ tuổi của cô, mà là nét xinh đẹp lôi cuốn của cô.

Yến Nhi đơn thuần chỉ mặc một chiếc váy trắng có ren, mang giày búp bê. Tóc được đan rít tầng. Đôi má lúc hồng lúc đỏ, ánh mắt nhìn đi chỗ khác như muốn trốn tránh, e thẹn.

Bọn họ nhất thời không nói nổi nên lời. Cứ nhìn chằm chằm vào cô.

Yến Nhi gần như cảm nhận được nhiều ánh mắt đang nhìn cô. Cô nhất thời lúng túng, kéo tay của Bảo Hân.

Bảo Hân thấy vậy liền nhìn sang đám người sang trọng kia nói.

"Các ngươi có thôi đi không 😒"

Câu nói của Bảo Hân làm cho bọn họ im lặng, không tiếp tục nhìn cô nữa, liền xoay qua Bảo Hân.

"Ngài Shlomie! Haha đã lâu không gặp. Ngài vẫn khỏe chứ?"

Một người đàn ông trung niên bước ra từ đám đông.

"Bộ nhìn mặt ta trông không khỏe lắm hả? 😒"

Người đàn ông trung niên nhất thời cứng miệng. Ông cười hì hì rồi chuyển qua Yến Nhi.

"Còn vị tiểu thư xinh đẹp này là?'

"Là bà cố của ta"

"Hả?" Người đàn ông liền không hiểu câu nói của Bảo Hân, bà cố gì cơ?

"Ngươi nhiều chuyện lắm rồi đấy. Chẳng lẽ hôm nay sinh nhật con bé mà ngươi cũng không biết tên nó hả? Hả? Hả?"

"A tôi tôi.."

Người đàn ông giật mình, ông có thể cảm nhận được Bảo Hân đã biết ông tới đây chỉ để moi tin tức, nên tìm cách bắt bẻ ông. Ông liền lui ra, đi chỗ khác. Mấy người kia thấy vậy, định lên thăm dò vị tiểu thư kia, nhưng không ngờ Bảo Hân lại bảo vệ chặt chẽ quá như vậy.

Yến Nhi thì vẫn cứ đứng như vậy, Bảo Hân thì hình như đang ngó nhìn xung quanh, tìm kiếm cái gì đó. Nhưng cô vẫn chưa bao giờ rời Yến Nhi một bước. Giống như Yến Nhi là một viên kim cương không được chạm không được sờ vào vậy.

Một hồi lâu sau, cuối cùng cũng bắt đầu bữa tiệc.

Một chiếc bánh kem cỡ trung bình xuất hiện trước mặt Yến Nhi. Những vị khách bắt đầu bắt bài hát sinh nhật.

"Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday happy birthday happy birthday to you.."

Bài hát kết thúc cũng là lúc Yến Nhi thổi hết những cây nến. Những tiếng vỗ tay chúc mừng vang lên.

Yến Nhi rất vui vì có nhiều người tới dự sinh nhật cô như vậy, nhưng cô vẫn còn nhớ hai người anh của cô.. nếu như bọn họ ở đây thì tốt.

"Yến Nhi, em không sao chứ?"

Bảo Hân đặt tay lên vai cô, lo lắng hỏi.

"Không, không có gì đâu ạ"

Yến Nhi cười trừ, lắc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net