Nỗi Đau Thầm Kín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiến trúc ở trong công ty nhìn rất sang trọng, rộng rãi, hiện đại. Bảo Hân dắt cô đi khắp công ty, nói những thứ về nó...

"Nếu em thấy nó quá nhỏ thì không sao đâu vì đây chỉ là một trong bộ phận nhỏ của Đường thị thôi. Cơ sở trung tâm và chính của Đường Thị là chỗ khác, nó to hơn nhiều và cũng có phức tạp nữa, nếu như em thắc thắc mắc tại sao chị lại học tập ở đây thì tại bà muốn chị từ mức độ nhỏ tới mức độ lớn, mà theo cái "não" của chị thì chắc còn lâu chị mới tới được trung tâm Đường thị với lại... ở đó không dành cho chị, nó chỉ dành cho những nhân tài ưu tú của gia tộc mà thôi ..." Bảo Hân nói đến đây gương mặt hụt hẫng đứng im tại chỗ, mặt cúi gầm xuống.

"Chị Hân? Chị sao vậy?"

Yến Nhi thấy cô không nói gì, chỉ im lặng, mặt cúi gầm xuống làm cô không thể thấy biểu cảm của Bảo Hân bây giờ, bất giác Bảo Hân ngồi xổm xuống, mặt vùi vào đầu gối, nhỏ miệng nói.

"Bọn họ sẽ không bao giờ cho chị lên đó... chị là một đứa vô dụng.. chị không có dòng máu kinh doanh giống như cha chị mặc dù ông ấy luôn nói chị rất giỏi nhưng.. nhưng mà.. chị không muốn bà chị phải chịu nỗi hổ thẹn vì chị...vì..vì thế chị mới nói với mọi người là chị không phải cháu ruột của bà.." Bảo Hân nói đến đây, giọng nức nở.

Yến Nhi thấy trong lòng xuất hiện một cảm xúc thân quen : "bị coi thường" !

"Chị Hân ! Chị đừng lo mà, rồi sẽ có một ngày, chính tay em sẽ đưa chị tới đó... vì vậy đừng có khóc nữa , không sao đâu mà.. ". Yến Nhi quỳ xuống, nắm lấy tay cô, mỉm cười.

Bảo Hân ngẩng đầu lên nhìn vào mặt cô, cảm thấy một cỗ xúc động trong tim, ấm áp, an toàn, hạnh phúc.. không biết nó được gọi là gì nhưng khi thấy cô nói như vậy, mỉm cười nắm lấy cô nói không sao.. đột nhiên sóng mũi cô cay cay, khóe mắt bắt đầu ướt đi.

"Ừ..Ừ! Đúng vậy.. đúng vậy a.. Oa oa Nhi Nhi ơi.." Bảo Hân nhịn không nổi liền òa khóc ôm lấy Yến Nhi, Yến Nhi cũng ôm lấy cô, vỗ về lưng cô khuôn mặt hiền hòa còn Bảo Hân thì càng khóc nhiều hơn, khuôn mặt xinh đẹp đau buồn.

"Không sao rồi.. không sao.. chị hãy xả hết tất cả đi.. đúng rồi... có em đây, em sẽ luôn ở đây với chị..được rồi" Yến Nhi thấy cô khóc như vậy làm cô hồi tưởng khi cô còn nhỏ.. xấu xí, xa lánh, châm chọc và coi thường..

Xung quanh có vài nhân viên nhìn qua nhưng đều bị các vệ sĩ đuổi đi, Đường lão bà đi vào thì thấy trên tầng có cô và Bảo Hân, hai người đang ôm nhau, thấy lạ nên bà đi lên xem. Nghe những lời này, bà cảm thấy xót thương cho hai đứa nhỏ, bà sợ cả hai sẽ thấy bà nên bà núp sau tường, nghe những lời thổn thức của Bảo Hân, lời an ủi của Yến Nhi...mãi mới một lúc sau Bảo Hân mới hết khóc, cả hai đều đứng lên, Yến Nhi dìu cô tới chỗ khác nghỉ ngơi. Sau khi tiếng bước chân xa dần, bà mới ló đầu ra nhìn hai bóng lưng nhỏ bé ấy.

"Đến lúc ta phải đi rồi.. hãy trông hai đứa trẻ đó giúp ta" bà cảm thấy lúc này nên để hai đứa ở với nhau, có khi nó sẽ giúp cháu bà trở nên tốt hơn..

"Bà chủ, có cần chúng tôi.." Vệ sĩ cảm thấy không yên tâm khi để bà đi về một mình.

"Cứ ở lại, bảo vệ tiểu thư và cô chủ.."

"Vâng, thưa bà chủ.."

Người vệ sĩ tiễn bà ra xe, bước vào xe khuôn mặt nghiêm nghị biến thành khuôn mặt khổ đau, khóe mắt bắt đầu rỉ nước mắt. Sao bà lại không biết được chứ, Bảo Hân là cháu ruột của bà, bà biết! Nhưng nó lại không chịu nhận bà trước gia tộc, không phải nghét bà mà là xấu hổ, sợ bà bị bôi nhọ danh tiếng, điều này bà biết, biết chứ, cháu của bà, đứa bé đáng yêu của bà...

"Bảo Hân của bà.." Bà ôm mặt khóc không thành tiếng.

~~~

Yến Nhi dẫn Bảo Hân tới quán cà phê yên tĩnh, đưa cô tới căn phòng nghỉ ngơi dành cho khách để cô ở một mình để giải tỏa nỗi đau thầm kín còn cô đi ra , tới bên bàn cà phê, ngắm cảnh vật ở bên ngoài cửa tiệm...

Lần đầu tiên cô thấy Bảo Hân, ấn tượng của cô là một người con gái xinh đẹp, người gầy dáng vóc nhìn năng động, mái tóc trước do dài nên được chẻ ra hai mái lộ ra vầng trán xinh đẹp, thông minh, cuối tóc thì được uốn lọn và có màu cháy nắng nhìn rất là đẹp và bồng bềnh

Còn nụ cười ấy, cô cứ nghĩ Bảo Hân là hai người không gặp phải điều gì trong cuộc sống nhưng cô đã lầm.. trong gia tộc ai có tài thì kẻ đó có quyền còn lại đều bị khinh thường. Ba mẹ lạnh nhạt với con ruột, có bà nhưng lại không thể nhận được.. ôm ấp một nỗi lòng không ai biết..

Thời gian trôi đi, mới đó đã tới 12 giờ trưa, vệ sĩ thấy cô cứ ngồi đây đợi Bảo Hân nên lên tiếng khuyên cô về.

"Tiểu thư, hay là cô cứ về trước tôi sẽ ở lại chăm sóc cho cô chủ dù gì cũng đã 4 tiếng rồi.."

"Không sao đâu, cháu có thể đợi được mà..chú cứ đi nghỉ ngơi đi vất vả cho chú rồi.."

"Tôi e là không được, bà chủ đã nói là tôi phải bảo vệ cho cô chủ và tiểu thư, tôi không thể đi được"

Yến Nhi thấy người vệ sĩ nói vậy liền im lặng không nói gì.

"Cạch"

Cánh cửa phòng mở ra, người con gái thấy cô vẫn ở đây liền đi tới chỗ bàn của cô đang ngồi, ngồi xuống ghế đối diện với cô, khuôn mặt nở ra một nụ cười.

"Yến Nhi, cảm ơn em.. nếu không thì chắc chị đã thành trò hề cho mọi người rồi.." Bảo Hân ngại ngùng, ngãi đầu.

"Không sao đâu chị, chị có muốn uống gì không? Ở đây có cà phê sữa rất ngon đấy" Cô vừa cười vừa cầm bảng Menu đổi đề tài.

"Đâu? Đâu? Nào nào cho chị xem" Bảo Hân cũng cầm tờ Menu lên, khuôn mặt tò mò.

Cả hai chị em vừa chơi vừa cười đùa với nhau làm cho người vệ sĩ ở sau lưng cũng vui lây.

Sau khi uống vài ngụm cà phê, trò chuyện với nhau cả hai bắt đầu rời khỏi quán chuẩn bị về nhà.

"A! Đúng rồi! Lâu lắm mới có dịp vui như thế này, tại sao chúng ta không đi đâu đó chơi đi ,về nhà sớm làm gì.."

Bảo Hân cảm thấy đáng lẽ ra Yến Nhi phải học được gì ở công ty rồi vậy mà cô lại phá đám, phá hỏng một buổi sáng của cô.

"Nhưng mà.. bà, còn bà thì sao hả chị? Nếu lỡ bà không cho mình đi thì sao hả chị ?"

Đúng là cô rất muốn đi, nhưng lại sợ Đường lão bà không cho đi.

"Không sao đâu mà, để chị điện thoại cho bà..." Bảo Hân nói liền lấy điện thoại điện cho Đường lão bà.

~~Tại nhà~~

Đường lão bà đang ngồi ở phòng khách đan áo len cho Bảo Hân thì điện thoại reng lên.

"Reng..reng..reng.."

"Alo .."

"Bà à, bà cho phép tụi cháu đi chơi được không bà?"

"Đi đâu? Mấy giờ về?"

"Dạ đi chơi đâu đó như công viên hay nhà hàng chẳng hạn còn mấy giờ về thì chắc cỡ 3 giờ nha bà, đi mà bà, lâu lắm mới có dịp.." Bảo Hân giọng buồn buồn nũng nịu nói.

"Thôi được rồi! Nếu Yến Nhi nó mệt hay gì là phải kêu nó về đấy, cháu là chị nhớ chăm sóc cho nó"

"Được rồi được rồi, cháu hứa vinh dự sẽ đem Yến Nhi yêu dấu của bà về toàn vẹn..a nhầm phải là an toàn chứ! He he.."

Yến Nhi đứng bên cạnh cô nghe cô nói vậy tự nhiên trong lòng bất an, chảy mồ hôi lạnh.

"Được, đi nhớ cẩn thận đấy.."

"Con biết rồi mà, bye bye bà iu"

Đường lão bà thở dài, để điện thoại lại như cũ xoay đầu lại bà giật mình hốt hoảng.

"A.. Gia Bảo! Cháu có cần làm ta sợ như vậy được không ? Mà cháu vừa đi đâu về thế? Ăn gì chưa để ta kêu người làm nấu"

Trước mặt bà, Gia Bảo đang ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào bà. Trên người mặc áo quần màu đen, mặc chiếc áo trùm đầu, quần jean, giày thể thao đen trắng. Gương mặt hơi giống trẻ con nhưng lạnh lùng, ánh mắt không có biểu cảm nhìn vào bà, đôi môi mỏng nói nhỏ.

"Không ạ.." Cậu vừa nói vừa đứng dậy chuẩn bị đi lên lầu.

"Gia Bảo, cái gì trong túi vậy? Và thứ nước kia là gì vậy?"

Lúc cậu đứng dậy, bà thấy cậu đang cầm cái túi giấy cỡ nhỏ dùng để đựng bánh kẹp và nó đang chảy thứ nước màu đỏ lòm, cậu khựng lại vài giây.

"..Bánh kẹp cà chua ạ"

"Ồ vậy à, được rồi, cháu lên lầu đi, nếu cháu còn cảm thấy đói thì xuống ăn đi, ăn mấy cái đồ đó không tốt cho sức khỏe đâu"

Cậu không nói gì đi thẳng lên lầu, bà tiếp tục với công việc ,ngồi xuống sô pha lấy cái áo len đang đan dở thì thấy cái áo len màu tím mà bà đan cho Bảo Hân đã xong từ khi nào rồi, bà kinh ngạc tưởng đang nằm mơ sờ sờ cái áo len xem. Rồi nghĩ tới vừa rồi Gia Bảo ngồi ở đây, bà liền chợt hiểu ra.

"Thằng bé.. khéo tay thiệt.." bà lắc đầu cười.

~~~

Bảo Hân sau khi được bà cho phép liền kêu người, chở hai cô tới công viên chơi.

"Ô!! Cái kia kìa!!" Bảo Hân háo hức chỉ tay vào đoàn tàu cao tốc ở trên cao kia.

Yến Nhi thấy vậy, đầu đổ mồ hôi lạnh

"Chị à.. chúng ta có cần chơi cái đó không vậy ạ? "

"Tại sao lại không chơi chứ? Đã đến đây tất nhiên phải chơi cho sướng chứ! Đi nào, đừng lo, có chị đây em yên tâm"

Sau khi lấy vé, cả hai đi lên ngồi hàng đầu, khi chiếc tàu khởi động bắt đầu chạy , không biết tại sao Bảo Hân bắt đầu cảm thấy sợ hãi...

~~~ Đừng để ý đến ta ~~~

"Ọe.. Ọe.."

"Được rồi.. cho ra hết đi..không sao đâu.."

Kẻ nôn kẻ vuốt lưng, đám vệ sĩ cũng không biết nên nói gì, người ra đề nghị chuyện đi tàu lượn bây giờ phải nôn ọe vì bị say...

Sau khi nôn xong Bảo Hân rủ cô đi chỗ khác chơi và lần này cũng là tàu lượn nhưng là tàu lượn dành cho trẻ con..

"A mấy người cũng lên chơi đi cho vui! Đi lên đi ta bao hết tàu rồi đừng lo.." Bảo Hân thấy mấy người vệ sĩ liền rủ bọn họ vào chơi chung.

Đám vệ sĩ không biết nên nghe lời mà lên không nhưng khi thấy gương mặt của Bảo Hân bọn họ đành răm rắp mà nghe theo.

Trên con tàu lượn hình con sâu cỡ trung, đầy màu sắc đang chở tám tên vệ sĩ to cao, ăn mặc vét đen đeo kính râm, khuôn mặt dữ tợn có vài vết vết sẹo giống như xã hội đen và hai người con gái xinh đẹp đến động lòng người, tiếng nhạc thiếu nhi vang lên. Chiếc tàu chạy với tiếng nhạc nền, chở theo tám người đô con trong các con mắt đầy kinh dị của người xem, có vài người khác thì giống như vừa phát hiện sinh vật mới vậy, mấy phụ huynh bồng con tới chỗ tàu lượn để chơi nhưng khi vừa thấy cảnh này bọn họ liền nhanh chóng, bồng con chạy đi chỗ khác .





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net