Quá Khứ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô bước lại gần tới chỗ cậu, đứng trước mặt cậu, cô vẫn cúi đầu không dám hó hé một lời, cậu thấy cô vẫn làm động tác như vậy liền kéo xuống giường đặt cô vào trong lòng, tư thế giống buổi sáng. Cô bất ngờ đến nỗi tim bị ngừng đập lại, trong lòng lo lắng, cả người cô bắt đầu toát nhiều mồ hôi. Tối nay, cô mặc một chiếc đầm trắng hoa thêu ,dây áo ren nhìn rất là thuần khiết.

"Nên phạt sao đây? Hửm?"

Cô cảm thấy bàn tay lạnh lẽo của cậu đang vén váy cô lên, cô sợ hãi tay đè váy lại, lắp bắp nói nhỏ:

"Anh Bảo...Anh đang ..làm gì thế? Đừng... A!" Cô chưa kịp nói xong thì cậu đã véo thật mạnh vào đùi cô làm cô suýt khóc thét lên, các ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cố gắng chịu đựng.

"Nói nhiều" Tay cậu sờ lên đôi môi cô, bóp nhẹ miệng cô.

Thật sự cậu rất muốn cắn nát cái miệng nhỏ nhắn mềm mại kia để thỏa mãn dục vọng trong người cậu, nhưng mỗi khi cậu nhìn vào đôi mắt kia dù đã bảy năm nhưng cậu vẫn nhớ rõ hình dáng, khuôn mặt của cô của ngày hôm đó.

Hôm đó, gia đình cô tổ chức tiệc chúc mừng cho sự nghiệp của hai anh cô, trong số các khách mời có cả gia đình cậu được mời tới. Năm đó cậu vừa tròn 7 tuổi, cậu và anh trai cậu - Đường Gia Tuấn, rất thân nhau, cả hai hay đi chung với nhau, tranh thủ ba mẹ cậu đang nói chuyện, cậu liền rủ anh trai cậu đi ra sau sân chơi nhưng anh cậu lại không chịu đi nên cậu đành đi một mình. Đi ra khỏi bữa tiệc ồn ào, cậu chạy ra một khoảng trống ở sau nhà, chỗ này dành cho người làm để phơi quần áo, cậu nhìn quanh cả bốn phía thì để ý bức tường phía trước có một khe hở đủ để cậu chui qua. Sau khi chui qua, cậu thấy ở đây là một không gian thoáng đạt, đối diện có một khu rừng cây cối xanh đẹp nhưng nhìn kỹ lại thì thấy đó là một bức tranh được vẽ lên tường, cậu đứng đối diện với "bức tranh" cậu chẳng biết tại sao có người lại vẽ nó ở đây.

"Anh hai? Anh ba? Cả ai người đã về rồi?"

Cậu giật mình xoay đầu lại thì thấy có một cô bé quấn khăn trắng ở mắt mặc đầm đen đang ngồi trên xích đu sau lưng là một bức tường màu vàng có rêu bám lên, trông thật đẹp. Cậu tưởng cô bé không thấy cậu nên tới gần quơ tay trước mặt cô để đảm bảo cô không thấy cậu.

"Có ai không? ....Chắc bọn họ chưa về" giọng cô rất ngọt đến nỗi cả người cậu sững sờ .

Cậu để ý thấy cô có một làn da trắng trẻo, mềm mại nhưng chiếc mũi của cô bị tẹt, tóc cắt ngắn có vẻ thấy được hồi nhỏ cô đã cạo trọc đầu, đôi môi nhỏ nhắn nhưng hơi trắng bệch còn đôi mắt cô thì được bịt lại bằng một chiếc khăn trắng, thấy tò mò nên cậu lấy tay kéo nó xuống.

"Á__! Ai vậy? Ai? Có ai đó không? Anh ơi! Cứu Nhi Nhi với!" tay cô bắt đầu giơ loạn xạ, rồi cố gắng đứng lên nhưng do không thấy đường nên bị ngã.

Gia Bảo thấy vậy liền cảm thấy sợ hãi, nếu lỡ bọn họ biết cậu đang ở đây và hiểu nhầm cậu thì sao? Nghĩ tới đây, cậu nhanh chóng bỏ chạy.

"Gia Bảo con đi đâu thế? Mau tới chào anh Lâm và anh Huy đi, đi nào" bố của cậu thấy cậu chạy vào nên liền dắt cậu tới giới thiệu cho hai vị thiếu gia nhà này.

Cậu còn chưa biết chuyện gì thì đã bị kéo đi rồi, bố cậu dắt cậu tới chỗ hai người thiếu niên mặc bộ comple nhìn rất bảnh trai, một người thì nhìn trưởng thành, trững trạc, người kia thì nhìn có vẻ rất hiền hòa, nho nhã. Bọn họ đang nói chuyện với mẹ và anh cậu.

"Ha ha đã để đợi lâu rồi, đây đây là con trai thứ hai của tôi, Đường Gia Bảo.. "

"Chào em, anh là Đường Nhất Huy" người con trai chững chạc giơ tay bắt lấy tay cậu.

"Còn anh là Đường Nhất Lâm, rất vui được gặp em" người con trai nho nhã, dáng thư sinh định giơ tay để bắt tay với cậu thì có một người bồi bàn chạy tới nói thầm vào tai anh làm cho tay anh giơ trên không, khuôn mặt biến sắc.

"Thật xin lỗi, bây giờ chúng tôi có việc ,không thể ở lại, thật xin lỗi"

Cả hai người nhìn nhau rồi bỏ đi, trước khi bọn họ đi cậu có nghe được "Yến Nhi có chuyện rồi"

Ba mẹ cậu thấy vậy, khuôn mặt tiếc nuối

"Tội nghiệp cho cái gia đình này, có đứa con gái bệnh tật, vậy mà lại có đính hôn với con trai chúng ta, nếu không phải nhà có nhiều tài sản thì ta thà chết còn hơn cho cái đứa con gái xấu xí kia vào nhà ta! Thiệt tình mà , thật là đen đủi!" bố của cậu khuôn mặt nhăn nhó chửi thầm.

"Cô ấy là ai vậy anh?"

"Là Đường Yến Nhi con gái út trong nhà này, nghe nói là rất xấu xí vậy mà lại có hôn ước với anh mới rắc rối chứ!" Gia Tuấn khuôn mặt cũng nhăn nhó theo cha .

Đường Yến Nhi cái tên rất đẹp giống như cô, đôi mắt rất trong veo, hai đôi má bầu bĩnh hồng hào. Khi về nhà cậu không nói gì, trong đầu cứ lặp lại tên cô nhưng cô lại có hôn ước với anh của cậu thế nên trong đầu cậu xuất hiện một ý nghĩa đáng sợ đó là "Chết" !

Tối hôm đó, cậu rủ anh cậu lên tầng thượng nói có quà, anh cậu liền tin, khi lên tầng thượng nhân lúc anh cậu ngó xuống dưới, cậu đã dùng sức đẩy cậu ta xuống, tiếng hét thất thanh tiếp đó là những tiếng hét la lên còn cậu, cậu chỉ đứng trên nhìn xuống và cười. Sau đám tang, cậu tự nhốt mình lại không cho ai vào, cậu đem nhiều cô-lơ vào phòng rồi vẽ khuôn mặt của cô, đôi mắt của cô, làn da, đôi môi, chiếc mũi. Kể từ đó cậu trở nên khác biệt với mọi người, từ một cậu bé năng động trở thành tên sát nhân.

Ba năm, ba năm cậu đã đợi cô mòn mỏi, bây giờ cậu có thể ôm cô, hôn cô có khi chiếm đoạt cô nhưng như vậy thì còn quá sớm với lại cô còn nhỏ nên không thể làm liều được nên bây giờ cậu chỉ có thể từng bước một chiếm đoạt cô.

Một tay cậu ôm, xoa bụng cô, tay kia thì vuốt ve đùi cô, mỗi lần vuốt cậu càng vô sau váy cô hơn làm cho tay đang giữ váy của cô càng chặt hơn, chán chê với việc vuốt ve, cậu giơ tay kéo dây áo cô xuống, để lộ ra một mảng thịt hồng, gợi cảm, kéo xuống thấp hơn nữa , thì bầu ngực trắng mịn bắt đầu hiện ra, cô bắt đầu run lên vì sợ hãi.

"Anh Bảo...nếu anh còn làm..như vậy...thì..thì em.."

"Hét lên? Cứ việc hét, dù hét có khan cổ họng đi chăng nữa cũng không có ai nghe thấy đâu" cậu nói thầm vào tai cô, phả hơi nóng vào làm cô đỏ mặt, sau đó cậu cắn nhẹ vào tai cô.

"Ưm.."

Cậu gục xuống vào vai cô, tham lam hít lấy mùi hương của cô, hai tay ôm bụng cô, còn cô chẳng khá hơn chút nào, váy thì bị kéo lên ngang đùi, dây áo một bên bị kéo xuống thấp đến nỗi có thể thấy được nửa bầu ngực được bọc lại bởi chiếc áo lót.

Sau một hồi trừng phạt, cuối cùng cậu cũng chịu buông tha cho cô, chỉnh sang ngay ngắn lại váy cho cô. Cứ tưởng sắp được giải thoát không ngờ cậu lại ôm cô vào trong lòng rồi nằm xuống giường nhắm mắt lại ngủ.

"Anh Bảo?"

"Im lặng nào, đi ngủ đi"

"...."

Cậu nói dễ quá, tự nhiên không biết không rằng xuất hiện một đứa con trai trong phòng sau đó thì đụng chạm vào người cô bây giờ kêu ngủ luôn là sao? Với lại cô chưa bao giờ ngủ với con trai như thế này bao giờ, đã vậy người này còn rất đẹp trai nữa chứ.. nhưng không được, lúc này cô không thể mê trai lúc này được, phải tỉnh táo. Anh hai cô có nói, nếu có người nào đó dám bắt nạt cô mà không có ai bảo vệ thì hãy cắn người đó thật mạnh rồi bỏ chạy thật nhanh, nhưng mà.. người này có vẻ không thể cắn được cũng không thể đánh được nếu làm như vậy thì ai mà biết được cậu sẽ làm gì với cô chứ.

Nghĩ tới cảnh vừa rồi cũng đủ làm cho cô run lên bần bật rồi, nhưng mà ngủ kiểu này rất bất tiện, nhìn vào khuôn mặt của cậu, có vẻ như cậu đã ngủ ,nhân cơ hội này cô nhúc nhích một chút.

"Yên nào.."

Cậu vừa nói vừa ôm cô chặt hơn, chặt đến nỗi ngực cô bây giờ dí sát vào vòm ngực rộng của cậu, dù cách nhau một lớp áo nhưng cô vẫn cảm giác được là đang tiếp xúc da thịt với nhau vậy. Càng tiếp xúc cô càng đỏ mặt thế nên cô lấy hai tay để ở giữa vòm ngực cậu và ngực cô, bây giờ việc cô có thể làm được là ngắm khuôn mặt của cậu.

Phải nói là rất đẹp, mái tóc đen rối do tắm xong được cậu vuốt lên, khuôn mặt khi ngủ rất bình yên, đôi lông mày được thả lỏng, đôi môi mỏng, hàm răng trắng sáng giống như khi ngủ và khi thức cậu là hai người khác nhau vậy, chỉ có điều cô chưa bao giờ thấy cậu cười. Ấn tượng của cô về cậu là một người ít nói, ánh mắt sắt lạnh, khi cậu nhìn vào cô dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng cô cảm thấy hình như ánh mắt đó giống như muốn giết cô vậy. Chính vì vậy cô mới cẩn thận với cậu, để xem cô đã gây thù hận gì với cậu nhưng mà chả có gì hết, cô thật sự chả làm điều gì sai, hay là khi thấy chị Hân khen cô thì cậu lại nghen ư? Không không nhất định cậu không phải loại con trai như vậy, nhất định là không!

Nhìn ngắm mặt cậu được nửa giờ thì cảm thấy mệt, nên cô đành nhắm mắt lại ngủ nhưng lại không biết khi cô ngắm khuôn mặt của cậu thì lúc đó cậu đã tỉnh từ bao giờ nhưng lại giả vờ như mình đang ngủ. Khi cô đã ngủ được một lúc, cậu mới chịu mở mắt ra, nhìn cô gái ở trong lòng bất giác cậu nở một nụ cười hạnh phúc, giúp cô thả lỏng hai đôi bàn tay rồi tiếp tục ôm cô vào trong lòng mà ngủ tiếp .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net