Trốn Tránh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, cô ngủ dậy thấy bên cạnh không có ai giống như chuyện hôm qua là một giấc mơ vậy. Cô lười nhác đi xuống giường, lê cái thân mệt mỏi vô phòng tắm, sau khi vệ sinh cá nhân xong cô nhìn vào gương mới để ý, một bên tai của cô đỏ rực lên. Như vậy có nghĩa là chuyện hôm qua không phải là mơ, việc cậu vào phòng cô, biến thái với cô, cắn tai cô tất cả đều không phải là mơ.

Đứng trước gương, cô thở dài không biết phải làm sao, nếu gặp lại nhau thì biết làm gì đây? Hay là tỉnh bơ nói một câu "Tối qua , tại sao anh cắn tai em vậy?". Không, nhất định là không được.

"Cốc..cốc..cốc"

"Ai thế?"

"Tiểu thư, là tôi ,bà chủ muốn mời cô xuống ăn sáng" Quản gia đứng trước cửa cung kính nói.

"Cháu ra liền đây" Cô vừa nói vừa vội vã rửa mặt rồi nhanh chóng mặc quần áo, đi nhanh xuống lầu.

Tới phòng ăn, sau khi cúi đầu lễ phép chào Đường lão bà cô mới tới chỗ ngồi kế bên cậu, cô thử liếc nhìn sang cậu. Sáng nay, cậu mặc bộ quần áo thể thao màu đen sọc trắng cổ cao, đầu vừa mới chảy ít mồ hôi, bây giờ cô mới biết được là mỗi buổi sáng, cậu dậy sớm để chạy bộ sau đó thì về nhà ăn sáng. Nghĩ tới đây, cô bắt đầu tưởng tượng cảnh khi chạy bộ của cậu vào sáng sớm, mái tóc bồng bềnh theo nhịp chạy, đôi mắt không cảm xúc, đôi môi hít thở để lộ hàm răng trắng của cậu, xung quanh thì sương mù, mặt trời bắt đầu mọc lên ,ánh sáng mặt trời chiếu vào khuôn mặt điển trai của cậu, tưởng tượng đến đây thôi cũng đủ để cô say mê vì cậu rồi.

"Yến Nhi? Sao con không ăn vậy? Tối qua không ngủ được à ?" Đường lão bà thấy nãy giờ cô cứ cầm cái muỗi để trên miệng, mắt cứ nhìn lên trần nhà, làm bà cứ tưởng cô buồn ngủ không ăn được.

"Dạ?" Đường Yến Nhi nghe thấy tiếng bà kêu mình ,liền giật mình làm rơi cái muỗm xuống bàn

"Tối qua con không ngủ được ?"

"Dạ..chuyện đó.. hôm qua con.." Cô thật sự không biết phải nên nói như thế nào với bà, có nên nói sự thật không, cô liền liếc qua chỗ cậu xem biểu hiện, sắc mặt của cậu như thế nào.

Cậu không có biểu hiện gì, vẫn mặt lạnh như cũ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì hết. Thấy khuôn mặt cậu như vậy cô càng bối rối hơn, nếu nói sự thật thì bà có tin hay không? Hay là bênh vực cho cậu rồi đuổi cô đi thì sao?.

"Dạ tại.. con ngủ không quen nên mới vậy...đã khiến bà lo lắng rồi " Cô vừa nói vừa cười trừ với bà.

"Lần sau cố gắng ngủ sớm, dưỡng sức ,không nên thức khuya quá"

"Con biết rồi ạ" Nói xong cô cúi gầm đầu xuống ăn sáng.

"Yến Nhi, tai em bị gì mà đỏ ghê thế?" Bảo Hân thấy 1 bên tai của cô đỏ hồng, làm cho cô hiếu kỳ hỏi.

Câu nói của Bảo Hân làm cho cô khựng lại, lần này không xong với cô rồi ! Cố gắng nghĩ ra lý do thích hợp nhưng càng nghĩ cô càng bó tay.

"Muỗi đốt.."

"..."

Cô trợn mắt nhìn cậu. Bây giờ cô mới biết, cậu có năng khiếu hài hước nữa đấy.

"Đúng rồi, nhắc mới nhớ, bà à trong phòng cháu cũng có muỗi nữa đó. Nè! Bà nhìn nè.." Bảo Hân vừa nói vừa chỉ vào nốt ruồi nhỏ xíu ở tay mình.

"..." Đường lão bà sống bao nhiêu năm nay rồi, chưa bao giờ thấy người nào ngu đến nỗi lại nói nốt ruồi của mình là do muỗi đốt, chưa bao giờ. Bà lắc đầu cười khổ.

Cả hai bà cháu nói qua nói về, còn cô cứ lén nhìn cậu. Tại sao chứ? Tại sao cậu có thể nói một câu mà không có ai nghi ngờ được chứ? Cô cảm thấy chuyện này rất khó tin, nếu..nếu như vừa rồi cô nói toàn bộ cho lão bà nghe thì hậu quả chắc chắn sẽ rất thê thảm.

Sau khi ăn sáng xong, Bảo Hân và Đường lão bà rời bàn ăn chuẩn bị đi họp thì Yến Nhi đòi đi theo.

"Con muốn đi ư?"

"Dạ..nếu bà cho phép con đi"

"Chuyện đó..nhưng tại sao con lại muốn đi?"

"Dạ, chỉ là tại con có hứng thú,với lại hai anh con cũng là doanh nhân nên con cũng muốn thử sức với chuyện này ạ" Thật ra hồi nhỏ cô đã từng ở với 2 anh cô trong văn phòng, xem hai anh làm việc, nói chuyện với đối tác ,toàn bộ mọi thứ đều được cô ghi lại trong lòng và tự học hỏi.

Đường lão bà ngạc nhiên nhìn cô, đối với chuyện kinh doanh, chính trị thì chỉ có đàn ông mới hứng thú còn con gái đặc biệt tuổi trẻ như cô thì bà chưa bao giờ gặp qua, Bảo Hân nghe cô nói vậy liền vui mừng, hối thúc bà đi.

"Đi đi bà, mau lên cả trễ" Bảo Hân từng trước đến nay chưa bao giờ có hứng với việc kinh doanh nhưng khi nghe Yến Nhi nói là muốn đi, trong lòng cô trở nên háo hức không nguôi.

"Được rồi, Yến Nhi đi sửa soạn đi, chúng ta sẽ đi hơi lâu đấy.."

"Dạ, con cảm ơn bà" Nói xong cô vội vàng chạy lên lầu, trong lòng mừng thầm. Thật ra lý do thật sự là do cô sợ chuyện của ngày hôm qua sẽ lại tiếp diễn, với lại ai mà biết được cậu sẽ làm gì với cô nữa chứ, nhớ tới tối hôm qua ,cô càng không dám nghĩ tới.

Sau khi cô lên lầu, ở dưới thì Đường lão bà thì ngạc nhiên, Bảo Hân phấn khích đến nỗi nhảy cẳng lên, còn cậu.. cậu chỉ ngồi trên ghế như cũ, mắt hướng ra cửa sổ, nhìn vào nơi xa xa, dáng của cậu nhìn vào làm người ta cảm thấy cậu rất điềm đạm, yên tĩnh nhưng đó chỉ là vẻ ngoài của cậu chứ thật ra cậu đang nghĩ tới một kế hoạch nham hiểm và nó có liên quan tới cô.

Sau khi sửa soạn xong, cô cùng lão bà và Bảo Hân ra khỏi cổng chuẩn bị lên xe, trước khi lên xe cô ngước lên nhìn căn biệt thự. Cô thấy cậu đang đứng ở tầng bốn. đứng trước cửa sổ, tay cầm rèm cửa, tay nhét vào bọc quần ,đôi mắt sắc lạnh nhìn xuống chỗ cô, cô đứng ở dưới nhìn lên cảm thấy ánh mắt kia giống như đang khinh thường mình vì nhát gan mà bỏ trốn. Cảm thấy nỗi hổ thẹn len lỏi ở trong lòng, cô vội vàng quay đầu ra chỗ khác, vào xe cố gắng trấn an bản thân.

Đợi đến khi chiếc xe lăn bánh và đi mất, cậu mới chịu đóng rèm lại và đi vào. Bước đi trên sàn nhà hoa cương, xa hoa nhưng lại trống vắng, lạnh lẽo, thời tiết thì bắt đầu chuyển đổi, ánh sáng mặt trời bị đám mây đen che khuất, không khí xung quanh bắt đầu lạnh lên. Từ một buổi sáng ấm áp, sau khi cô đi thì nó lại trở thành một buổi sánh âm u khiến người ta cảm thấy sợ hãi chỉ muốn chui vào đâu đó ấm áp.

Bóng lưng cô đơn của cậu làm người ta xót xa, thương cảm. Tiếng bước chân vang lên trong không gian yên tĩnh, từng bước đi tới phòng cô, mở cửa đi vào, căn phòng màu xanh lá nhạt, mùi thơm hoa nhài nhè nhẹ, cậu bước tới chiếc giường, nằm xuống tưởng tượng cô đang nằm bên cạnh mình mà ôm.

Không gian trở nên yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn.

"Reng...Reng.."

Tiếng điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh, làm cho khuôn mặt đang giãn ra của cậu bắt đầu nhăn lại, lấy điện thoại bỏ lên tai, miệng im lặng không nói gì, người ở đầu dây kia hiểu được tính khí của cậu nên không nhiều lời, cung kính nói :

"Cậu chủ, tôi đã điều tra được thông tin về tiểu thư Yến Nhi rồi ạ.."

Người trong điện thoại từ từ nói toàn bộ cho cậu, cậu thì khuôn mặt không cảm xúc, tay nghịch ngợm chiếc gối.

"... cô ấy có một đứa em trai khoảng 3 tuổi.."

Người kia nói đến đây, khuôn mặt cậu phản ứng.

"Em trai.." cậu nói khẽ trong miệng.

"Nếu cậu chủ muốn, tôi sẽ gửi ảnh cho cậu.." Người kia nghe cậu nói, miệng thì cung kính nói nhưng trong lòng thì sợ hãi, ai mà chả biết tính tình cùng với sở thích của cậu? Cầu mong cậu sẽ không làm gì với đứa nhỏ, dù nó đã làm gì sai nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ.

"..." Cậu không nói gì, im lặng suy nghĩ.

"Cậu chủ?..Cậu... Bíp" Cậu không trả lời tay dứt khoát kết thúc cuộc trò chuyện. Nhìn về nơi nào đó, bất giác cậu nở một nụ cười, đứng dậy ra khỏi phòng cô, trong đầu đã có đáp án..

~~~ Tại Công Ty ~~~

Trên đường tới công ty, thì cô không tài nào nhìn thấy được quang cảnh bên ngoài, cánh cửa xe đen dày đặc làm cô cảm thấy không gian trong xe ngột ngạt, tẻ nhạt. Đường lão bà thì nghiêm nghị im lặng, Bảo Hân thì miệng không ngừng nói những chuyện mà cô cũng chả biết là chuyện gì.

Cô ngồi bên cạnh cửa sổ, dựa đầu vào cửa kính, trong lòng bất an nghĩ về cậu, vừa rồi ..ánh mắt đó..nó làm cho cô lo sợ, cô lo sợ về điều gì cô cũng không biết chỉ là.. lòng cô cảm thấy không yên tâm về việc này.

"Đến rồi! Đến rồi!" Bảo Hân lay lay tay cô, nói một cách hưng phấn.

Giọng nói của Bảo Hân cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, đúng rồi hiện tại cô cần tập trung còn chuyện còn lại cứ để sau. Cánh cửa xe được mở ra, cô ra khỏi xe thấy đối diện có hai hàng người đang cung kính đứng trước cô, hàng đầu tiên là phụ nữ bọn họ ăn mặc giống nhau, tóc bối cao, mặc đồ công sở đen trắng, còn hàng sau là đàn ông mặc vét đen.

"Cung kính hoang nghênh bà chủ và cô chủ ! Chào mừng Đường Yến Nhi tiểu thư tới Đường thị!"

Cô ngước lên nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, nó giống như một thanh kiếm đâm lủng bầu trời vậy, hai hàng người bắt đầu tách ra tạo một lối đi cho cô.

"Bảo Hân, cháu dẫn Yến Nhi đi trước đi ta có việc chút nữa đi sau.."

"Ok, Ok "

Bảo Hân nắm lấy tay cô, đi nhanh vào lối đi hai hàng người, cánh cửa được mở ra như chào đón chủ nhân của nó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net