Chương 1 - Mặt trời đen 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 2 tháng 6
Tiếng đồng hồ reo vang, đã là 6h30 sáng. Tử Đàn mở mắt. Cún cưng có vẻ sợ hãi, nằm co ro một chỗ trong góc phòng.
- Mất điện rồi sao, Tiểu Na! Mày bị gì thế?
Tiểu Na vội vã chuôi rút xuống ngầm giường, ẳng lên từng tiếng rất đáng thương. Cô vội bế Tiểu Na dậy vuốt ve. Chợt nhận ra, không khí hôm nay thật ảm đạm và đáng sợ, khác hẳn ngày thường. Bất chợt một mùi hôi thối xong lên từ cửa ra vào, đập thẳng vào mũi cô.
Tử Đàn tỉnh ngủ, với kinh nghiệm xem phim kinh dị nhiều lần, Tử Đàn suy nghĩ đến những chuyện bậy bạ, rồi áp tai vào cửa ra vào, nghe.
Tiếng rên rỉ như dã thú, tiếng hỗn loạn của nhiều người, tiếng vật nuôi chạy tán loạn tạo thành một âm thanh như gõ vào đầu cô.
Cô sợ hãi, vội lấy điện thoại gọi cho mẹ và không dám mở cửa đi ra ngoài. Tiếng chuông reo xé tan bầu không khí đáng sợ, như cắt vào da thịt cô.
Cô vội khóc, nước mắt đầm đìa chảy ra vì không ai nghe máy. Chợt tiếng chuông im phắc, kéo theo đó là tiếng đập nát, như là ai đó đã đập điện thoại của mẹ cô.
Tiểu Na run cầm cập trong cái ôm của Tử Đàn.
Tử Đàn cố lấy lại bình tĩnh. Kéo cái tủ đồ lớn của cô lại để chặng cửa phòng. Nhanh chóng đi về phía cửa sổ, hé màn ra và quan sát. Chợt cô thấy bóng dáng em cô, cầm gấu teddy trên tay, lặng lẽ đứng nhìn về một hướng, quần áo bẩn, xộc xệch. Cô không kêu vội vì cô biết, đó có thể là một sự nguy hiểm.
Vội tìm ống nhòm, thứ mà ba cô đã mua cho cô trog một lần đi công tác về làm kỉ niệm. Cô run tay, đưa ống nhòm và hé màn ra để quan sát em cô. Em cô bất giác quay lại, miệng đầy máu tươi, phần mặt bị tróc da nát hết một bên, đỏ lừ, đôi mắt vô hồn với làn da nhăn nheo xanh kinh dị quay về phía cô. Tử Đàn giật mình, làm rơi ống nhòm trên tay. Muốn hét lên, nhưng cô đã kiềm chế và chạy lại chỗ khác nôn ọe.
Cô khóc. Khóc không thàn tiếng. Nước mắt đua nhau rơi lã chả trên khuôn mặt thanh tú. Không còn nghĩ gì khác ngoài việc rời khỏi nơi đây, cứu cha mẹ và em. Tử Đàn lấy điện thoại, cập nhật trạng thái với 3 dòng chữ S.O.S trên facebook. Đợi một lúc sau, không nhận được phản hồi. Cô vội kiểm tra lại danh sách bạn. Hơn 1000 người mà chẳng có ai onl, bài đăng mới nhất vẫn là của người nước ngoài kia mà hồi tối cô vừa xem. Hiện lên một dòng chữ rõ ràng và đanh đá:
" Ngày mai mặt trời sẽ rất gắt! Đen!"
Xem kĩ lại sơ đồ đánh dấu X, cô thấy khu dân cư của cô bị đánh 1 dấu đen. Chợt điện thoại kẽ run, một người nước ngoài nhắn tin với cô và hỏi :
- Where do you live?(Bạn đang ở đâu?)
Một tia hi vọng chợt nhói lên trong lòng cô. Cô vội vã trả lời với tất cả những ngôn từ tiếng anh mà cô đã học được:
- I live in Vietnam, help me! Here very strange! I think I'm in danger! Pleases!(Tôi sống ở Việt Nam, cứu tôi! Ở đây rất khác Tôi nghĩ tôi đang gặp nguy hiểm! Làm ơn!)
Người nước ngoài xa lạ ấy trả lời:
- I will help you, but not now. I'm sending military aid to all countries. Just to survive and not go out, there are whole zombie. Remeber, not to bite, you will become it.(Tôi sẽ giúp cô nhưng không phải bây giờ. Tôi đang gửi quân viện trợ tới tất cả các nước. Hãy cố im lặng và không được ra ngoài, ngoài đó toàn là xác sống. Nhớ rằng, không được để bị cắn, cô sẽ trở thành nó.)
Mọi tia hi vọng gần như lụa tắt với Tử Đàn, cô quỳ xuống, làm rơi điện thoại. Nước mắt vẫn cứ rơi. Rơi mãi.
Tiểu Na sợ hãi, ngước nhìn Tử Đàn, chạy lại và cọ cọ đầu vào tay cô như an ủi. Cô nghĩ, ba mẹ cô đã không còn là người nữa sao, em cô cũng vậy sao, nó còn quá nhỏ. Chuyện này đột ngột quá. Không phải hôm nay là cô đang vui vẻ đi thực tập với đám bạn à, vậy là cô không được gặp lại ba mẹ hay em nữa à. Cô còn tính tới đi chơi với họ cơ.
Điện thoại lại khẽ rung lên, hình đại diện của trang cá nhân người vừa trò chuyện với cô là một anh chàng với mái tóc vàng mặc áo quân đội sáng lên, bằng dòng chữ tiếng Việt:
- Mạnh mẽ lên cô gái, không được buông xuôi, không được yếu đuối. Hãy cố gắng sống vì những người thân của cô. Đừng dây dưa với xác của ba mẹ cô làm gì nữa, họ đã thành xác sống cả rồi, họ không bao giờ trở lại đâu. Hãy mạnh mẽ, tìm con đường giải thoát cho chính mình và sống. Chúng tôi đang gặp nhiều rắc rối khi gửi quân viện trợ. Trong thời gian đó, hãy cố gắng sinh tồn bằng những gì cô có được và online thường xuyên. Tôi mong khi quân đội của tôi đến đảo này tôi sẽ gặp được cô.
Dòng chữ như tiếp thêm sức mạnh cho Tử Đàn. Cô đứng dậy, gạt đi nước mắt. Cô trả lời ngắn ngọn rồi offline:
- Tất nhiên! Chẳng phải anh là người nước ngoài sao, sao lại nói tiếng việt thế này? Hãy kể cho tôi biết mọi chuyện đang xảy ra vào thời gian tôi online kế tiếp.
Máy tính bản của cô khẽ rung. Thương Tiêu, bạn thân của cô gọi. Tiếng chuông dồn dập ngân đều...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net