Chương 1 - Mặt trời đen 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng run dồn dập của điện thoại như đập vào lòng ngực cô, hối thúc cô từng giây bắt máy. Tử Đàn hối hã, vất té khi cố gắng bắt chiếc máy tính bảng, đầu gối đập vào cạnh giường, chảy máu.
- Tử Đàn! Mày đang ở đâu? Trả lời tao nhanh đi!
- Thương Tiêu.... Thương Tiêu...
- Mày đang ở đâu? Nói lẹ tao đến cứu, nhanh lên mất sóng bây giờ!
Gắng hết sức lấy lại bình tĩnh, nhưng nước mắt cô cứ trào ra. Sau những chuỗi việc kinh hoàng xảy ra, lần đầu tiên cô nghe được người thân quen gọi tên mình. Là Thương Tiêu, thằng bạn hằng ngày nói chuyện với cô và cũng là bạn thân của cô. Cô nói trong tiếng nấc:
- Tao đang ở nhà, trong phòng. Tao đã nghe được tình hình ngoài kia qua mạng rồi, giờ tao đang bị kẹt ở đây. Ba mẹ và em tao chắc đã....
Nói tới đây, cô không kiềm được mình nữa, nghẹn ngào nói không ra lời.
- Tử Đàn nghe tao! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Thương Tiêu này sẽ đến cứu mày. Hãy nhớ, không được gây ra tiếng động và lấy hết đồ nặng chất ra cửa phòng để chặng bọn chúng. Chuẩn bị đồ đạc đi, tụi tao sẽ đến cứu mày.
- Thương Tiêu à! Tao sợ lắm.... Mày sẽ đến đúng không?
- Mạnh mẽ lên, không phải chỉ có mình mày bị đâu.
Tiếng tút tút từ đầu dây kia réo vang làm đau nhói tim của cô. Tử Đàn đứng dậy. Sau cú ngã, chân cô bị thương, chảy máu ngay đầu gối.
Cô rất muốn khóc.
Từ khi sinh ra tới giờ, Tử Đàn đều chui rút trong sự bao bọc của cha mẹ. Cô chưa từng trải nghiệm cảm giác bị thương nhưng không ai lo lắng để ý.
Chiếc balo nhỏ xinh vẫn nằm đấy, cạnh chiếc gương, nguyên vẹn như miễn trừ tác động của thế giới xung quanh.
Tử Đàn đi khập khễnh, bước tới mở balo ra. Lấy ra cho mình bông băng, thuốc sát trùng và bắt đầu băng bó vết thương. Cô thay đồ. Thay chiếc đầm ngủ dài thước tha, duyên dáng bằng bộ đồ đơn giản với chiếc quần lửng bó sát vào người để tiện di chuyển và chiếc áo sơ mi trắng có khoác thêm một lớp áo mỏng ngoài.
Tử Đàn thu dọn đồ đạc, lấy những thứ cần thiếc, bỏ vào balo. Cô cho vào những bộ quần áo đơn giản, năng động để vượt qua những chuỗi ngày địa ngục này. Chợt có một vật gì cứng cứng đâm vào tay cô khi lục quần áo.
Đó là chuỗi dây chuyền mẹ cô đã tặng cho cô ngày sinh nhật, bên trong có một tấm hình gia đình, với những nụ cười trên môi...
"Không được khóc, nhất định phải vượt qua, mình là Tử Đàn, là con của bố mẹ mà. Bố mẹ mình rất giỏi, mình cũng phải rất giỏi"
Nhắn nhủ với bản thân mình như thế, cô lấy dây chuyền, nâng niu đeo lên cổ nhưng một vật bất li thân. Tiểu Na chợt phấn khích, thở hổn hển, thè lưỡi dài ra liếm vào tay cô. Cô nhìn Tiểu Na, mắt buồn rười rượi.
Ở thời điểm khốc liệt này, đem theo Tiểu Na là một điều rất khó. Nhưng cô nghĩ, con vật này đã sống gắng bó với mình bấy lâu nay. Nó như thành viên của gia đình cô vậy. Không thể bỏ mặc nó được. Tử Đàn thoáng chút buồn.
Mắt Tiểu Na ngây ngô, trong sáng như không hiểu chuyện ngoài thế giới kia đang diễn ra như thế nào. Nó nghiên đầu, khẽ cù vào vết thương của cô như nâng niu, muốn làm gì đó cho Tử Đàn.
Điện thoại lại rung lên. Đầu dây bên kia có một giọng phụ nữ:
- Tử Đàn, Mặc Sênh đây! Mở cửa sổ ra, nhảy xuống đi, đừng sợ, có người đỡ!
Nhận ra là bạn cùng tổ với cô, Tử Đàn vội vã quẩy balo của mẹ cô chuẩn bị, ôm lấy Tiểu Na không chút do dự mà nhảy xuống, tiếp đất rất êm nhờ 3 bạn nam đỡ.
- Chà! Có cả chó nữa à. Chúng ta có nên bỏ nó lại không?
- Không được! Tiểu Na rất ngoan! Tôi hứa nó sẽ không làm phiền hay gây rắc rối gì đâu! Làm ơn!
Xung quanh kẽ vang lên một tiếng như nhịn cười. Tử Đàn mở to mắt, vội nhìn kĩ xung quanh. Thì ra tất cả đều là đám bạn cùng lớp với cô , đâu phải ai xa lạ. Tất cả là 10 người, thêm cô nữa là 11. Thương Tiêu đứng đó, kẽ che miệng như đang cười trước sự tử tế của cô. Tử Đàn chạy tới Thương Tiêu, ôm anh vào lòng.
Thương Tiêu bất ngờ, không phản ứng, nhẹ nhàng đón nhận lấy cái ôm của cô.
Giọng của Trương Giác, người to con nhất đám vang lên:
- Thôi tui biết hai người thân nhau rồi, vấn đề là bây giờ, con chó này tính sao? Nó to cũng gần bằng tui rồi, nếu đi theo thì cũng phải cần chăm sóc, chỗ ăn nghĩ cho một người. Chẳng lẽ bỏ nó ở đây ...
-Đi đâu? - Tử Đàn ngơ ngác, nhìn Trương Giác.
Trương Giác thỡ dài, gãi đầu mà than rằng:
- Mày không thấy chuyện gì đang xảy ra à, ở đây cho bọn khốn này ăn thịt hết à! Chuyện quái quỉ gì đang xảy ra thế không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net