Chương 2 - Mong manh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13 giờ, ngày 2 tháng 6
Chiếc xe bắt đầu khởi hành. Tử Đàn được Thương Tiêu dìu kế ngồi cạnh cửa sổ. Xe chạy chầm chậm, vượt qua ngôi nhà thân thuộc của cô. Những cảm xúc lẫn lộn rối bù trong lòng cô. Nghĩ tới cô lại thấy buồn vì người thân đã mất, lại thấy vui vì mình đã thoát chết được. Cô muốn tiếp tục cuộc sống này, muốn báo thù kẻ đã gây ra nạn xác sống để trả thù cho gia đình cô.
Một ý chí nảy nở bừng sáng trong lòng Tử Đàn.
Tiếng Mạc Sênh khe khẽ, vỗ về Y Lan. Y Lan không nói gì, từ khi Tử Đàn gặp là chỉ biết khóc. Tử Đàn cảm thấy khó chịu nhưng không biết làm sao hay nói gì.
Bỗng Nguyệt Khuê từ từ đi lại Y Lan, giơ cao tay, tát cho Y Lan một phát.
Y Lan mở to mắt, thẫn thờ. Trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người. Nguyệt Khuê quát:
- Này, cô có biết vì cô mà bao nhiêu người bị thương không hả? Khóc lóc gì chứ, chỉ riêng mình cô bị à, riêng hoàn cảnh của mọi người ở đây là đã đáng thương lắm rồi, cô muốn tất cả chết vì cô ư? Hôm nay như thế là quá đủ rồi!
Chẳng có ai ngăn cản hay làm gì Nguyệt Khuê, Y Lan ngừng khóc. Vội quì xuống, xin lỗi mọi người. Tào Phi ngồi gần đó, vội đỡ Y Lan lên. Mạc Sênh ngồi đó, rơm rớm nước mắt.
- Xin lỗi gì chứ, lần sau đừng như thế nữa là được!
Ngọc Nhi vừa lấy bánh trong túi ra nhai vừa nói. Trước xe lái, Dĩ Thâm nhìn kính chiếu hậu, mỉm cười vì mọi người vì đã giải quyết xong chuyện. Liêm ngồi cạnh, thảy chai nước cho Nguyệt Khuê. Nguyệt Khuê đưa tay đỡ, máu từ ống tay áo dài chảy ra, văng lên cả cửa kính.
- Này này! Nguyệt Nguyệt bị sao thế! Nhanh băng bó cho nó mau! - Trương Giác thấp thỏm, nói lắp bắp
Tử Đàn vội nhảy xuống ghế, xem xét vết thương cho Nguyệt Khuê. Nguyệt Khuê xăn tay áo dài, nheo mắt. Một vết thương dài từ khủy tay cho đến cổ tay nổi bật trên nền da trắng xanh xao đập vào mắt Tử Đàn. Nguyệt Khuê nói, cô bị gậy hoa sữa cào khi đang cố gắng đập vỡ đầu mấy con xác sống. Nói tới đây, Tử Đàn thấy khâm phục vì sự mạnh mẽ của Khuê.
"Để tớ băng bó cho, ba mẹ tớ là bác sĩ"- Y Lan nói. Nguyệt Khuê liếc mắt nhìn Y Lan rồi quay đầu qua chỗ khác. Tử Đàn đưa bông băng, thuốc sát trùng có trong cặp của cô cho Y Lan. Y Lan ngồi xuống bắt đầu sát trùng cho Nguyệt Khuê. Nguyệt Khuê nheo mắt vì đau, nhưng vẫn không kêu thành tiếng.
Trương Giác lúc bấy giờ ngồi sau Nguyệt Khuê, bấc giác đứng dậy, lúc lọi khắp xe rồi đi lại trước ghế lái, quay đầu, mặt buồn rầu nói với mọi người
"Chúng ta hết thức ăn rồi, vừa mới tìm được mấy chai nước dư trên xe, chúng ta có thể dùng được. Ít nhất là 1 ngày nữa."
Lời nói tuy nhỏ, nhưng đi vào tai mọi người rất dễ dàng. Không khí chợt trở nên nặng nề. Khương Duy lấy bản đồ ra trong cặp, xem xét.
Liêm ngồi đó, gục mặt vào tay. Nói
"Chúng ta sẽ chết sao?"
"Liêm! Mày nói gì vậy!" Tào Phi túm cổ áo Liêm, lắc mạnh
"Chúng ta sẽ chết! Cả thế giới này sẽ chết! Sớm muộn gì cũng vậy thôi."
"Mày điên rồi Liêm"
"Mày cũng sẽ chết thôi" Liêm kinh hãi trợn tròn mắt
"Chúng ta phải sống!"
Tử Đàn hét lên. Cả xe im lặng. Tiểu Na đang ngủ nghe được vội bậc dậy, rung rung đôi tai cảnh giác.
"Chúng ta phải sống! Không thể kết thúc như thế này được!"
Dĩ Thâm ngồi trên ghế lái, nói vọng lại đằng sau
"Tử Đàn nói đúng! Chúng ta phải cố gắng sống sót cho đến cùng, không được buôn xuôi. Chắc chắn chúng ta có thể làm gì đó."
"Ý các người là cứu thế giới giống trong phim sao? Ha ha ha..." Liêm bậc cười man rợ, đôi mắt mở to vô hồn. Ngọc Nhi lặng lẽ, tiếp tục lục tìm trên xe cùn Trương Giác. Không khí im lặng lại bao trùm xe 1 lần nữa.
"Thế ngươi muốn chết sao hả thằng đần kia". Một giọng nói lạnh băng xé tan bầu không khí tĩnh mịt. Tất cả mọi ánh mắt đều dồn về Thương Tiêu.
Thương Tiêu đứng dậy, ra hiệu cho Dĩ Thâm dừng xe. Anh nắm cổ áo của Liêm, kéo về phía trước. Dĩ Thâm mở cửa, Thương Tiêu lôi Liêm ra ngoài. Liêm thẫm thờ.
Tử Đàn vội đi theo cản, nhưng Nguyệt Khuê giữ lại: "Hãy để họ giải quyết, họ rất hợp ý nhau."
Nguyệt Khuê nói đúng, Thương Tiêu và Dĩ Thâm là bạn thân từ bé. Nếu Thương Tiêu là một người lạnh lùng, cao ngạo và có phần đáng sợ thì Dĩ Thâm lại là một người rất hòa đồng, vui vẻ. Cả hai khác nhau như mặt trăng và mặt trời vậy.
Cả cô cũng chẳng biết lí do vì sao mình chơi được với Thương Tiêu.

Thương Tiêu lôi Liêm xuống xe, mặc dù cho cậu có đáng thương thế nào. Mọi người trong xe nhìn theo, hoảng hốt. Tào Phi chạy theo cản lại, nhưng bị Dĩ Thâm chặn ở phía trước.
"Các người muốn tôi phải làm sao? Tôi nói là chúng ta sẽ chết mà! Không thể sống được đâu!" Liêm nói thẫm thờ, nhếch mép như người vô hồn
Chiếc xe dừng lại ở ngay một bã tha ma. Thương Tiêu lôi Liêm đi, đứng trước một ngôi mộ
Trong xe thấp thỏm lên những tiếng hét vì hoảng hốt. Không ai có thể ngăn Thương Tiêu lại. Vì bị Dĩ Thâm cản lại. Tử Đàn đứng sau Dĩ Thâm, đập mạnh vào lưng anh. Nhưng anh không phản ứng. Cứ đứng như trời trồng
"Thương Tiêu đi lên đi! Mấy thằng khốn xác sống đang đứng gần đó kìa" Trương Giác hét lên
Nghe tiếng hét, Liêm hoảng hốt nhìn đằng xa. Một đám xác sống gồm 3 con, đang đứng thành bầy, ngọ ngoạy. Gương mặt bị rọt nát hết cả thịt vì bị cắn, lòi cả răng và nướu ra, mắt trắng dã, hã to mồm nhìn về phía Liêm
Thấy như thế, như một hồi chuông cảnh tỉnh, Liên chợt hét lên vì sợ. Tiếng hét của cậu nghe chói tai, thu hút bọn xác sống. Đằng xa, những con zombie đang từ từ đi lại. Liêm vùng vẫy, nước mắt chảy ra, cố thoát khỏi tay Thương Tiêu nhưng anh giữ rất chặt.
Thương Tiêu chỉ vào một ngôi mộ gần đó.
"Nói cho tao biết, khi chết mày muốn được như thế này hay bọn xác sống kia, mặc kẹt trong bộ dạng này mãi, không có lối thoát?"
Liêm đang vùng vẫy nghe câu nói của Thương Tiêu chợt bình tĩnh hẳng. Mở to mắt, trầm ngâm, lẩm bẩm trong miệng
"Tôi muốn sống.."
"Gì cơ?" Thương Tiêu gặng hỏi
Những con xác sống đang đi lại, chợt chạy nhanh hơn. Liêm nhìn Thương Tiêu, nói dứt khoác
"Tôi muốn sống!"
"Chết hay sống?"
"Khốn nạn! Tôi muốn sống!"
Thương Tiêu nhếch mếm, thả Liêm ra. Những con xác sống chạy lại rất gần rồi. Chúng đưa tay, huơ huơ ra đằng trước muốn ăn tươi nuốt sống. Liêm chạy đến gần xe, vấp té. Phi đỡ dậy.
Những con xác sống đã đến rất gần, cách Thương Tiêu hai sải tay dài. Thương Tiêu vội chạy lên xe, Dĩ Thâm đóng cửa lại ngay lúc chúng vừa chạm tới. Chúng đứng trước cửa, thét lên những tiếng kinh dị, đập vào cửa kính. Ngọc Nhi quan sát từ xa, đằng sau đuôi xe:
"Chúng ta cần phải đi ngay, bọn thịt thối đang kéo tới!"
Chiếc xe khởi hành, chạy chầm chậm, thỉnh thoảng lạng lách. Bỏ mặc bọn xác sống lại phía sau. Bọn xác sống cứ đuổi theo mãi, theo mãi...
Khi bóng của chúng mờ dần trước kính chiếu hậu, Mạc Sênh ôm mặt buồn rầu, rưng rưng nước mắt. Y Lan băng bó cho Nguyệt Khuê xong, ôm Mạc Sênh vào lòng. Tử Đàn ngây người, đỡ Thương Tiêu đi về chỗ. Ngọc Nhi ngồi sau xe, nơi có cửa kính, lấy ống nhòm trong cặp cô ra quan sát. Nhi là một cô gái lạ, bình tĩnh trong mọi trường hợp kễ cả hoàn cảnh này. Sự bình tĩnh của cô đôi khi có chút đáng sợ
"Mấy con khốn xác sống đó là gì vậy? Có ai biết gì không?"
Trương Giác hỏi, nhưng không có ai trả lời. Bầu không khí tĩnh mịt càng lúc càng dày. Đủ để anh thốt ra một tiếng chửi rủa.
"Thương Tiêu này!"- Tử Đàn khẽ nói- "Sao mày gan vậy, có biết tao lo lắm không? Lần sau không được làm vậy nữa nha!"
Thương Tiêu không trả lời, anh nhìn Tử Đàn mỉm cười. Dù nụ cười của anh không được tươi như trước, nhưng đủ để làm cô thấy an tâm.
Thương Tiêu khẽ ngáp một tiếng, dựa vào ghế mà nghỉ.
Trong thâm tâm Tử Đàn, Thương Tiêu là một người bạn tốt. Anh luôn giúp đỡ cô mọi chuyện bất kể là khó khăn thế nào. Thương Tiêu lạnh lùng, nên chỉ giúp đỡ trong thầm lặng nhưng cô vẫn biết. Cô coi Thương Tiêu là một người bạn vào sinh ra tử, rất trân trọng.
Tử Đàn nhìn Thương Tiêu đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Khẽ mỉm cười.
Ngày hôm nay là một ngày kinh dị đối với mọi người, nên người nào cũng rất mệt. Tất cả nằm dài ra, mặc cho chiếc xe đi về hướng nào. Buồn bã, khiếp sợ, suy nghĩ, khóc lóc là những từ chỉ có thể biết đến trong hoàn cảnh này. Mọi người đều bị ám ảnh những con xác sống người đầy máu, da xanh xao bông trốc khắp nơi, đến khi nhắm mắt lại cũng thấy hình ảnh đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net