Chương 2 - Mong manh 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quao... căn nhà này to phếch!"
Trương Giác bỏ vội ba lô xuống, đi một vòng trong phòng khách và kêu lên thích thú. Những người khác cũng mở to mắt nhìn, vội vàng tháo giầy và leo lên sàn nhà trơn bóng mát rượi. Thương Tiêu đặt Mạc Sênh lên ghế sofa dài. Tử Đàn vội mở cặp, lấy thuốc sát trùng ra đưa cho Y Lan.
Khương Duy đứng gần lối ra vào, vẻ mặt lo lắng như sắp nói gì đó. Anh xoay qua nhìn Thương Tiêu. Thương Tiêu im lặng, gật nhẹ đầu như ủng hộ.
"Này mọi người, chúng ta có một vấn đề nhỏ..." - Khương Duy hạ thấp giọng, mọi người trong nhà vẫn chưa chú ý. Trương Giác vẫn đi đi lại lại khám phá căn nhà, những người còn lại bắt đầu kể chuyện riêng.
"Này!!!" - Khương Duy hét lên, đập tan sự ồn ào từ khi vào nhà lúc đó. Mọi người bất ngờ, im lặng nhìn Khương Duy. Khương Duy đan hai bàn tay lại, đưa lên ngực, rồi khẽ bung ra và nói:
"Có một con xác sống bị trói ở trên ghế, nằm ngay căn phòng số 4 trên lầu"
"Hả? Cái gì?!?" - Mọi người bắt đầu kêu lên, Trương Giác làm rớt cái bình anh đang xăm soi trên tay.
Dần dần, mọi người trở nên mất bình tĩnh. Y Lan dọn dẹp ba lô với ý định ra khỏi nhà. Trương Giác và Tào Phi đến lắc mạnh cổ áo Khương Duy:
"Mày đã biết trong đây có xác sống, thế còn lôi tụi tao vào làm gì nữa"
"Bởi vì trong đây an toàn" - Thương Tiêu nói - "Con khốn xác sống đó bị trói ở cái ghế không cử động được. Còn tụi bây muốn ra ngoài khu rừng đó cho xác sống ăn thịt thì cứ việc, tao không cản"
"Thương Tiêu..." - Tử Đàn khẽ gọi, Thương Tiêu nhìn Tử Đàn, rồi quay mặt lại, xách ba lô đi thẳng lên lầu. Mọi người nhìn theo. Khương Duy nhanh nhẹn nói:
"Chúng ta có thể giết nó mà, nó bị trói chặt tay và chân trong cái ghế, ai giết bây giờ?"
"Khoan! Khoan hả giết!" - Ngọc Nhi từ phòng ăn vội vã đi ra. Chả ai hay cô vào đó lúc nào cả.

"Chúng ta có thể dùng nó để thí nghiệm" - Ngọc Nhi đưa tay nhẹ bóp trán.
"Mày điên rồi à? Biết cái thứ đó nguy hiểm tới cỡ nào không?" - Trương Giác nói. Ngọc Nhi chợt chạy lại kế bên Trương Giác, ôm cánh tay anh. Nũng nịu mà nói.
"Chúng ta cần phải hiểu rõ hơn về bọn chúng mà, đúng hông?"
Cô cọ cọ gò má của mình vào cánh tay Trương Giác làm anh khẽ rùng mình bất giác xô ra. Anh thoáng vẻ tức giận, ngồi bịch xuống cái ghế gần đó và khoanh tay lại. Riêng Ngọc Nhi chỉ cười trừ.
"Ý của Ngọc Nhi được đó" - Dĩ Thâm ủng hộ- "Chia ra làm hai nhóm đi, ai biết nấu ăn thì vào bếp, ai không sợ xác sống thì tập trung trên lầu nhé! Còn Liêm, mày canh gác được không, hãy lên tầng cao nhất và ngồi chỗ cửa sổ, có chuyện gì cứ la lên!"
Liêm không trả lời, xách ba lô đi thẳng lên lầu. Y Lan và Nguyệt Khuê để lại ba lô trên ghế và đi vào bếp. Tử Đàn cũng đi theo nhưng Nguyệt Khuê cản lại:
"Hai người nấu là đủ rồi, mày lên lầu làm với tụi nó đi, chắc cũng cần nhiều người, vất vả lắm"
Tử Đàn gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Cầm ba lô lặng lẽ đi lên lầu. Tất cả thành viên tham gia buổi thí nghiệp đã có mặt hết trên lầu. Trong lòng ai cũng có một chút run sợ. Nhưng tất cả mọi người đều hiểu, sợ hãi trong hoàn cảnh này không làm được gì cả.
"Sẵn sàng chưa?" - Dĩ Thâm hỏi nhỏ, tất cả nép vào cánh cửa chứa xác sống. Ngọc Nhi đứng kế anh khẽ gật đầu. Anh đưa cánh tay lên nắm khóa, vặn nhẹ. Giây phút ấy, tất cả đều cảm nhận được âm thanh lạ phát ra từ phòng. Từ từ, âm thanh ấy chuyển thành như tiếng rên, hét đập thẳng vào tai mọi người. Dĩ Thâm giậc mình, buông tay cầm vặn cửa ra. Ngọc Nhi thấy thế, thở dài tỏ vẻ chán nản, rồi tông cửa, đẩy thẳng vào trong. Tiếng rầm làm tim mọi người như thắt lại.
Cái xác đang ngồi trên ghế là một phụ nữ trung niên, đang kêu gào thảm thiết, đưa mắt nhìn về phía đám người. Ngọc Nhi lấy hai tay chạm vào gò má, kêu lên hưng phấn:
"Quao.... nó chân thực quá!"
Nói rồi, cô híp mắt mỉm cười, xoay một vòng. Chùm tóc đuôi ngựa khẽ đun đưa. Mặc cho sự kinh hãi của đám bạn cô. Trương Giác khều nhẹ Tử Đàn:
"Này, nó có bị sao không vậy, thấy mấy thứ tởm tởm như thế mà lại mừng à"
"À, nó mê phim kinh dị từ nhỏ. Với lại ba mẹ nó làm nhà khoa học nữa. Máu khoa học trào dâng trong người nó..." - Tử Đàn lấy tay chạm vào tráng như vẻ chán nản với cô bạn lập dị của mình. Cô đang nghĩ, cái áo blue khoa học bị dính bẩn và vài vết máu trên người Ngọc Nhi là của ba mẹ nó.
Ngọc Nhi lượn quanh xác sống một vòng. Cái xác hả to mồm, kêu gào từng tiếng như muốn ăn tươi nuốt sống Ngọc Nhi nhưng cô không quan tâm. Quan sát xong, cô quay đầu nói với cả nhóm:
"Nó bị một vết cắn ở chân. Chắc là do vết thương ấy làm nó biến đổi. Tao cần một số dụng cụ, xuống lầu lấy giúp nhé Tử Đàn."
Tử Đàn gật đầu. Ngọc Nhi lại căn dặn. Khi cô chuẩn bị xuống lầu thì Thương Tiêu và Tào Phi đi theo.
"Đi đâu vậy?"
"Tao đi xuống lo cho Mạc Sênh, sợ nó tỉnh rồi sợ." - Tào Phi nói rồi phóng thẳng xuống dưới bậc thang. Cô xoay ngang nhìn Thương Tiêu. Thương Tiêu bất ngờ, xoay mặt qua chỗ khác.
"Thì muốn đi chung thôi mà..."
Tử Đàn mỉm cười, từ từ đi xuống. Thương Tiêu cũng đi theo. Cô vào nhà bếp, nơi Nguyệt Khuê và Y Lan đang nấu ăn, lục lọi nội trợ để tìm dao và kéo. Xong, Tử Đàn lại phòng khách, lấy cây đèn phin của Khương Duy, rồi cùng Thương Tiêu trở về phòng.

8 giờ 30 phút
"Chuẩn bị nha...!" Ngọc Nhi nói nhỏ với mọi người. Cô cầm lấy cây dao, đâm một nhát vào tay xác sống đang bị trói. Các xác lắc mình, rồi khẽ lao tới nhưng không được. Tiếp theo, cô đâm ba nhát vào tim, phổi. Cái xác vẫn cử động, hét lên những tiếng dã thú. Mọi người có trong phòng thì nghiệm run sợ. Tử Đàn cảm thấy mắc ói. Ngọc Nhi bất ngờ, dừng lại. Cô lấy đèn phi rọi qua phía cửa ra vào, cái xác hướng theo đó.
"Giết nó đi, thí nghiệm xong rồi" Ngọc Nhi đưa dao cho Thương Tiêu. Thương Tiêu từ từ đi lại xác sống, lấy đà đâm 1 phát chí mạng từ trên đầu xuống. Xác sống ngừng cả động.
"Ánh sáng và âm thanh thu hút chúng. Chúng có thể phân biệt được người sống và chết nhờ mùi máu. Ngoài đâm vào não nó ra, mấy chỗ khác có bị thương trầm trọng tới bao nhiêu thì nó cũng không chết." Ngọc Nhi nói với mọi người.
"Chúng ta xuống ăn đi, khuya rồi. Ngày mai còn phải đi nữa." Khương Duy nói với mọi người. Tất cả đi xuống nhà bếp. Tử Đàn đóng khóa cửa lại. Tào Phi lên lầu 2 gọi Liêm xuống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net