Chương 2 - Mong manh 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này Thương Tiêu, tớ muốn làm ngôi sao kia!"
Tử Đàn chỉ tay lên bầu trời đầy sao trước mắt họ. Thương Tiêu nheo mắt nhìn theo. Sân thượng lặng im, chỉ có tiếng quạ kêu. Thỉnh thoảng gió đùa với lá cây, khiến chúng chạm vào sột soạt. Trong đêm tối, những ngôi sao bỗng sáng lạ thường, như tập hợp cả dãy ngân hà về đây. Thương Tiêu nhìn Tử Đàn đang ngồi chăm chú ngắm sao, tay khẽ nhồi nhồi chiếc mền mỏng.
"Bởi vì nó đẹp à?" Thương Tiêu nói, anh lấy cái gối đặt xuống đất, nằm bên cạnh Tử Đàn đang ngồi.
"Không, vì nó rất monh manh!" Tử Đàn mỉm cười giải thích, mắt vẫn hướng lên bầu trời. Mắt cô ánh lên những tia sáng chạm vào lòng Thương Tiêu làm anh đỏ mặt.
"Mong manh?" Thương Tiêu vội quay đầu sang chỗ khác, lấy tay che bớt khuôn mặt đang đỏ ửng. "Là sao?"
"Nó mong manh nhưng không bao giờ lụi tắt"
Vào giây phút đó, Thương Tiêu xoay đầu qua, mắt anh khẽ chạm mắt Tử Đàn. Cả hai nhìn nhau hồi lâu. Tử Đàn thấy Thương Tiêu nhìn mình, cô mỉm cười. Nụ cười ngọt như rót mật nhưng ẩn sâu trong đó là những nổi buồn của cô gái mới lớn. Làn da trắng hồng, được ánh sao chiếu rọi trở nên càng mịn màng, hai má cô đỏ ửng. Thương Tiêu say đắm nhìn, trái tim khẽ rung động. Anh đặt tay lên mặt cô làm cô khẽ giật mình, buông cái mền cô đang cầm ra. Bàn tay mát lạnh khẽ nâng niu từ gò má, xê dịch lên tới trán. Tử Đàn bất ngờ, mắt mở to, tim đập mạnh như muốn nhảy xổ ra khỏi ngực nhưng cô vẫn giữ nguyên tư thế.

"Này này này, mở cửa! Canh gác mà cũng phá nữa, khổ ghê." Tiếng đập ầm ầm ở cửa ra vào sân thượng khiến cả hai giật mình. Thương Tiêu vội vã rút tay lại, đi lại mở cửa. Tử Đàn ngồi phía trước đỏ mặt, vội cầm ống nhòm lên quan sát xung quanh.
Trương Giác và Khương Duy đi vào. Khương Duy nhẹ lấy ống nhòm của Tử Đàn, nhẹ nhàng nói với cô:
"Ngủ đi, đến lượt tụi tao canh gác, có gì sẽ thông báo"
Đồng hồ tích tắt ngân đều, 3 giờ sáng.
*******************
"Tử Đàn, dậy đi, chúng ta chuẩn bị đi." Y Lan lay nhẹ. Tử Đàn tỉnh dậy, dụi dụi hai mắt. Cô ngồi dậy, mắt mờ mờ nhìn Ngọc Nhi và Nguyệt Khuê dọn đồ.
"Mạc Sênh tỉnh chưa?" Tử Đàn gập lại cái mền, ngáy ngủ hỏi mọi người.
"Tỉnh rồi, ở dưới phòng khách ấy. Tào Phi chăm sóc dữ lắm." Ngọc Nhi trề môi tinh nghịch, nói với giọng đùa giỡn.
Tử Đàn nhìn ra ngoài cửa sổ, đám cô trai đang xách đồ đi vào trong xe. Dĩ Thâm và Trương Giác đang đổ xăng vào ống. Họ đã làm gần xong rồi. Chắc thức sớm lắm. Mình gác khuya nên họ để ngủ muộn tí. Tử Đàn nghĩ.
Cô mở balo, lấy ra bộ đồ đồng phục học sinh chuẩn bị cho buổi dã ngoại để thay, rồi lếch thếch đi xuống phòng tắm.
Cô mở vòi nước lên, nước ấm làm cô khá thoải mái. Tử Đàn ngâm mình hồi lâu, tắm rửa sạch sẽ, rồi nhìn lại mình trong gương.
Khuôn mặt cô vì hôm qua mà mắt đã thâm quầng. Đôi mắt cô sâu thẳm, màu nâu nhạt như đá hổ bích. Chợt cô nhớ tới mẹ cô. Đôi mắt nâu của cô được thừa hưởng từ mẹ, rồi cô nhớ tới gia đình cô. Tim Tử Đàn quặng thắt. Sợi dây chuyền vẫn giữ nguyên trên cổ lấp lánh.
Cô không cho phép mình yếu đuối nữa.
Cô nhìn mình chằm chằm trong gương, hơi nước nóng từ vòi sen bay lên, lơ lửng trên không khí, khẽ dính vào gương.

Một dòng 4 chữ số hiện lên mờ ảo trên gương.

Tử Đàn nhìn thấy, khẽ lấy tay chạm vào nhưng không mờ. Cô chợt nhớ đến gì đó. Tử Đàn hối hả mặt đồ. Chạy như bay từ phòng tắm đến phòng khách. Cô đến sau cái tivi, nơi đặt cái két sắt mà quan sát. Quả thật mật khẩu có 4 chữ. Tào Phi và Mạc Sênh đang ngồi trên ghế sofa, thấy Tử Đàn vội vã như vậy ngạc nhiên, hiếu kì lại xem. Càng ngạc nhiên hơn khi thấy cái két sắt to đùng như thế.
Tử Đàn vặt mật khẩu, lần lượt từng con số cô đã nhớ như in trong đầu. Tiếng của ổ khóa lét két, chạm vào nhau như khiêu khích độ tò mò của họ. "Cạch!"
Két sắt chợt kêu lên. Cánh cửa nặng trĩu từ từ mở ra. Tử Đàn né sang một bên, đẩy mạnh cánh cửa ra để nhìn thấy thứ bên trong một cách rõ nhất. Cô xám mặt, đằng sau cũng thế. Thương Tiêu từ cửa ra vào đi vào, thấy họ bu lại 1 chỗ cũng tò mò đi lại.
"Cái gì thế này!" Anh hoảng hốt kêu lên.
"Mấy cái này đồ giả hay thiệt vậy." Tào Phi lên tiếng, dò nét mặt xung quanh của mọi người.
"Thật không thể tin được, gọi mọi người lại xem!" Tử Đàn nhanh miệng, cô và Tào Phi chạy khắp nơi trong nhà để gọi mọi người lại. Thương Tiêu và Mạc Sênh đứng đó, ngây người, to mắt nhìn thăm dò các vật dụng trong két.

10 người đã tập hợp, có cả Tiểu Na, chỉ còn thiếu Liêm. Tất cả đi đến nơi cái két sắt, người đứng người ngồi, nhưng không ai dám chạm vào những thứ đó. Hàng chục khẩu súng, đạn và những vũ khí khác trước mặt họ.
"Cái đống súng đạn này kiếm đâu ra vậy? Còn có cả kiếm nhật nữa, hình như còn có cả bom này!" Trương Giác lấy tay chỉ chỉ, nhìn mặt mọi người.
Dĩ Thâm tiến tới két sắt, lấy tay chạm vào cây súng ngắn nằm ở ngoài, nơi vị trí dễ lấy nhất. Cây súng nặng trĩu, làm anh khẽ lạng tay. Anh sờ vào khắp nơi trên thân súng, rồi đưa cho Thương Tiêu. Thương Tiêu nhận lấy, lật qua lật lại, rồi nghiêm mặt nói:
"Hàng thật."
"Sao mày biết." Vài người ngây ngô hỏi.
"Ba mẹ tao làm cảnh sát, tao đã tiếp xúc với những thứ này rồi." Trong một khoảng khắc, anh im lặng như gắng kiềm nén đau thương. Tử Đàn đứng bên cạnh biết thế vỗ nhẹ vào vai anh, an ủi. Ba mẹ của Thương Tiêu đã hi sinh trong một lần công tác.
"Đem tất cả những thứ này lên xe nha mọi người, chúng ta cần vũ khí để giết bọn nó"
"À mà sẵn tiện, có ai thấy Liêm đâu không?" Khương Duy lên tiếng. Không khí im lặng lại bao trùm ngôi nhà một lần nữa. Mọi người đều lắc đầu. Có vài người tỏ ra hoảng hốt. Dĩ Thâm và Khương Duy bay lên lầu tìm. Tất cả những người khác thấy thế tỏa ra, tìm kiếm.
Tử Đàn cùng Ngọc Nhi đến sau máy phát điện tìm. Bỗng thấy một bóng người đứng đó. Là Liêm. Nhưng tại sao Liêm lại đứng vẹo cổ sang một bên thế này, Tử Đàn thấy máu từ trên cổ của Liêm đằng xa, nước da sau gáy, trên tay và cả chân xanh xao lộ rõ, người có vẻ hơi bẩn. Ngọc Nhi thấy Liêm liền nở miệng cười, tinh nghịch kêu lên.
"Liê.....um....!"
Tử Đàn hoảnh hốt bịt miệng Ngọc Nhi, cô bất ngờ phản cự lại. Liêm đằng xa, nghe tiếng động, từ từ ngoảnh đầu lại.
"Gì.... gì thế này..." Ngọc Nhi giọng run run, nhìn Liêm đang tiến tới, bất giác cô lùi lại vài bước. Tử Đàn nắm tay Ngọc Nhi, kéo:
"Chạy!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net