Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là ngã tư đường phồn hoa nhất trong Hoàng Thành, rộn ràng nhốn nháo, người đến xe đi. Các sạp hàng nhỏ hai bên đường bày đầy hàng hóa rực rỡ muôn màu, tiếng hét to của ông chủ vang lên liên tiếp, tiếng người đi đường tới lui nói chuyện với nhau, vô cùng náo nhiệt, tràn ngập hơi thở của khói lửa nhân gian. Nếu là trước kia, Phong Sư Thanh Huyền đã sớm bừng nhiệt huyết hứng thú, lôi kéo bạn tốt đến tửu lâu tốt nhất Hoàng Thành. Y sẽ ngồi ở chiếc bàn dài trên lầu ba nhìn ra đường cái quen thuộc, vừa phẩm rượu ngon rượu lạ, vừa cảm thán nhân gian hiện tại thật thú vị.

Nhưng lúc này, tên khất cái Sư Thanh Huyền mặc quần áo rách nát chỉ đứng trước tửu lâu nghỉ chân một lát, kéo cổ tay áo ngắn lên. Y đang chuẩn bị đi lên vài bước đuổi theo đồng bạn ở phía trước, một ánh mắt đảo qua lại bị một sạp xem bói hấp dẫn.

Sạp đó nhỏ nhất ở đây, không nhìn kỹ căn bản sẽ không chú ý đến. Bên cạnh sạp là một cô nhóc chừng sáu bảy tuổi, mặc váy lụa rực rỡ đang ngẩng đầu, mang vẻ mặt khát khao nhìn đạo sĩ trung niên mặc áo đen, ôm một cây phất trần ở đằng sau sạp, nghe gã kể về chuyện thành thần và hóa quỷ.

"Nếu vậy không phải nói thành quỷ sẽ có được nhiều lợi hơn so với làm thần ư? Làm thần nói không ngừng ngày nào đó sẽ bị người quên đi. Thành quỷ thì chỉ cần bản thân kiên trì, không quên chấp niệm thì sẽ có được lực lượng." Những đứa trẻ tuổi này đúng là rất có lòng hiếu kỳ. Quả nhiên sau khi nghe xong truyền thuyết hoang đường về thần thần quỷ quỷ được một lúc, cô nhóc vô cùng hứng thú, rụt rè hỏi đạo sĩ.

"Ha ha ha ha, sao có thể dễ dàng như vậy được? Thành thần khó, thành quỷ cũng đâu có dễ dàng gì! Càng là quỷ cường đại thì càng cần tâm chí cứng cỏi cùng chấp niệm sâu nặng. Nếu không thì cũng chỉ có thể trở thành chất dinh dưỡng cho con quỷ khác!" Thấy con cá đã mắc câu, đạo sĩ áo đen ra vẻ cao thâm khó đoán, vuốt ve chòm râu cũng chưa dài lắm, vung phất trần lên. Thấy tiểu cô nương vừa đặt câu hỏi càng trợn to mắt, mang vẻ mặt ngây thơ nhìn mình, đạo sĩ cười giảo hoạt, tiếp tục rèn sắt khi còn nóng: "Thế nào, tiểu cô nương, có muốn lão đạo bói cho ngươi một quẻ không? Bói xem sau này ngươi sẽ thành thần hay là đọa quỷ đây? Chỉ cần một lượng bạc!"

"Này! Ngươi có thể tính được cái gì hả! Tiểu cô nương, đừng để bị hắn lừa!" Nghe đến đây, Sư Thanh Huyền vốn chỉ tính đứng xem náo nhiệt không lên tiếng cũng phải nhíu mày, quát to.

"Đáng chết! Tên ăn xin này từ đâu đi ra vậy hả, cút cút cút!" Thấy chuyện tốt của mình bị cắt ngang, đạo sĩ kia cực kỳ tức giận. Gã vừa ngẩng đầu liền phát hiện kẻ phá hỏng chuyện của mình chính là một tên ăn xin đầu tóc rối bù, quần áo lam lũ, càng thêm tức mà không biết chỗ nào trút xuống. Mắt gã lộ ra ánh sáng nguy hiểm, nâng tay đánh về phía trước.

Tuy một chân một tay đã bị bẻ, động tác của Sư Thanh Huyền cũng không chậm đi chút nào, chỉ nghiêng nhẹ người qua đã né được một chưởng kia. Sau khi đưng vững, y vén mái tóc rối bù xù của mình lên, lộ ra đôi mắt cực sáng, cái tay không bị bẻ còn lại vung lên, sẵng giọng: "Tên ăn xin thì có làm sao hả! Cho ngươi biết tên ăn xin cũng có thể thay trời hành đạo!"

"Được, tên ăn mày nhà ngươi được lắm! Chờ đó cho ta! Thấy người đến vây xem càng lúc càng nhiều, đạo sĩ kia nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

"Nhóc không sao chứ?" Sư Thanh Huyền chẳng thèm để ý, quay đầu nhìn qua. Tiểu cô nương kia từ lúc nãy vẫn đứng ngốc tại chỗ, không nói được một lời nào. Sư Thanh Huyền thấy thế, nghĩ rằng có lẽ cô bé đã bị dọa rồi nên vẫy tay với cô nhóc. Y vốn định an ủi, ai ngờ đối phương nhìn thấy mái tóc loạn như ổ gà cùng bàn tay hơi bẩn của y, òa khóc một tiếng thật to rồi chạy đi.

Sư Thanh Huyền ngượng ngùng bới tóc mình, lại ngượng ngùng cọ lòng bàn tay lên áo choàng, vẫy tay với đám người đang vây xem, đuổi họ đi: "Đi đi, chẳng có gì hay để xem đâu."

"Lão Phong, ngươi đi được không? Có muốn chúng ta đến giúp đỡ không?" Hôm nay ở thành Đông có nhà giàu làm việc thiện phát cháo miễn phí, một đám ăn xin vốn đang tụ tập ở trong miếu muốn cùng nhau đi lĩnh thêm cháo và thức ăn, có thể cố chịu đựng thêm mấy ngày mới vào đông. Đi đến thành Đông cũng có một khoảng cách nhất định, lão Phong đi đứng lại không tiện. Vốn là cả bọn cùng nhau đi, Sư Thanh Huyền lại sống chết nói không cần bọn họ đỡ, nói tự mình cũng có thể đi đến đó, chỉ sợ chậm một chút sẽ bị cướp hết mất, bảo bọn họ đi lĩnh trước đi. Ai ngờ chờ hoài chờ mãi cũng không chờ được bóng người, mấy tên ăn xin quen biết liền trở về tìm.

"Hừ, ta trước kia chính là thần tiên đó! Ta nói với các ngươi, đừng nói bẻ một chân, cho bẻ hai chân ta cũng có thể chạy nhanh hơn các ngươi!" Sư Thanh Huyền cũng chưa nói mình vừa rồi gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, chỉ cười tủm tỉm nói như này.

Đám ăn xin có vẻ cũng đã tập mãi thành quen với chuyện này. Trước đó khi Sư Thanh Huyền nói như vậy, đám người còn lo lắng sợ y có phải đầu óc hồ đồ hay không. Hiện giờ mọi người đều coi là y nói đùa thành nghiện, chỉ lắc đầu, miệng than thở lão Phong lại khoe khoang rồi liền đi về phía trước, để lại một mình Sư Thanh Huyền chậm rãi đi ở đằng sau.

Y đã dùng thân phận ăn xin ngẩn ngơ ở Hoàng Thành hơn ba tháng, cảm nhận được rằng nhân gian cũng không giống như những gì hắn đã từng nhìn thấy trước kia. Năm xưa y đến đây, mỗi ngày uống chút rượu, xem kịch xem hát, nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Hiện tại, y đã cảm nhận được nhiều hơn về ấm lạnh của thế gian, cùng với vô số phiền não của người phàm.

Thành thần không dễ, điều này với Sư Thanh Huyền thì khó mà nói được. Về việc thành quỷ, câu mà gã đạo sĩ áo đen lúc nãy nói bỗng vang vọng. Càng là quỷ cường đại thì càng cần tâm chí cứng cỏi cùng chấp niệm sâu nặng. Thật ra Sư Thanh Huyền đã nghĩ ngay tới một người.

Người này trong khoảng thời gian này thường xuyên xuất hiện ở trong mộng của Sư Thanh Huyền. Có khi là Địa Sư đại nhân lạnh lùng nói năng thận trọng không thích đùa giỡn. Có khi lại là Minh huynh răm rắp làm theo dù yêu cầu của mình có vô lý đến đâu. Nhưng giấc mơ này cho đến cuối cùng đều sẽ thay đổi trở thành hình ảnh đó. Ý cười dịu dàng nơi khóe mắt của người ấy nháy mắt bị thay thế bởi đôi mắt lạnh lùng tràn đầy lửa giận. Hắc Thủy Huyền Quỷ không chút lưu tình bẻ đầu huynh trưởng của mình. Máu tươi bắn đến trên người mình, sau đó người nọ lạnh lùng đứng ở trước mặt mình, dùng giọng điệu lạnh như băng nói: "Ngươi mơ đẹp quá."

Mỗi lần đến đoạn này, Sư Thanh Huyền sẽ bừng tỉnh giấc, cả người phủ một lớp mồ hôi lạnh. Đêm có dài đến mấy, y cũng không thể nào ngủ được nữa. Cảm giác này giống như bóng đè vậy, liên tục lặp lại, dây dưa không dứt, cuốn lấy Sư Thanh Huyền khiến y không thể thở được, chỉ có thể cuộn mình ở một góc cũ nát trong miếu, mở to hai mắt chờ đợi bình minh lên.

Những chuyện đã xảy ra sau ngày hôm ấy Sư Thanh Huyền cũng không nhớ rõ lắm. Cái chết thảm khốc của huynh trưởng mang tới đả kích quá lớn, khiến cho cả người y rơi vào tình trạng hoảng hốt. Sau đó Minh huynh, không, Hắc Thủy Trầm Chu đã nói cái gì, đã làm cái gì, y đều không hay biết. Mảnh ký ức kia giống như bị tầng sương mù bịt kín, sương giăng mênh mông không thể thấy rõ, cũng không thể nghe rõ. Y chỉ nhớ đúng một chuyện, đó là khi Hạ Huyền sau khi đưa mình đến Hoàng Thành, đã lưu lại một câu lạnh nhạt thế này: "Sư Thanh Huyền, ta không thể giết ngươi, nhưng ngươi vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện ở trước mặt ta."

Từ đó về sau, Sư Thanh Huyền không hề gặp lại Hạ Huyền nữa.

Không gặp lại cũng tốt. Sau khi tỉnh táo lại ở Hoàng Thành, Sư Thanh Huyền cũng phát hiện Hắc Thủy không đổi lại mệnh cách của mình. Y không nghĩ ra được vì cái gì, cũng liền không muốn suy nghĩ nữa. Nhưng y cũng tuyệt đối không dùng mệnh cách cực tốt của bạn thân ngày trước đi làm chuyện gì khác, tùy ý trà trộn bản thân ở trong nhóm ăn xin bẩn thỉu, cầu mong có được những tháng ngày bình yên mà thôi.

Y đã dùng cái mệnh cách cực tốt đi trộm được này sống lâu thêm mấy trăm năm huy hoàng, thật sự không có mặt mũi tiếp tục dùng nữa. Nghĩ đến đây, Sư Thanh Huyền dùng sức lắc đầu, có ý muốn bỏ hết mấy ý tưởng lung tung này ra ngoài. Y đi nhanh hơn vài bước, đuổi theo nhóm ăn xin đằng trước, đồng thời về tới cái miếu cũ nát của họ.

Hôm nay nhà giàu phát cháo miễn phí kia còn rất hào phóng. Nhóm ăn xin trong miếu không chỉ mang được đồ ăn nóng hổi trở về mà còn mang theo không ít thức ăn cho người già phụ nữ và trẻ em không tiện đi lại trong miếu. Mọi người đã lâu không được ăn thức ăn nóng, nhìn nụ cười rất khó xuất hiện trên mặt của mọi người, trong lòng Sư Thanh Huyền cũng thấy vui sướng hơn vài phần.

Phong Sư đại nhân ngày xưa ở Thượng Thiên Đình có nhân duyên vô cùng tốt. Điều này có được nhờ vào tính cách cởi mở không câu nệ tiểu tiết của Phong Sư. Bất kể là ai ở cùng với y đều cảm thấy vui tươi hớn hở. Hiện giờ y không làm thần tiên được nữa, lưu lạc thành tên ăn xin, cũng không cảm thấy hối hận như vậy, càng không có chuyện không gượng dậy nổi. Làm ăn xin cũng sẽ có thú vui của làm ăn xin, ngoại trừ việc thiếu ăn một chút, thiếu mặc một chút. Vào lúc ban đầu, Sư Thanh Huyền luôn luôn yêu sạch sẽ, mặc cẩm y, ăn đồ ăn ngon khó có thể chấp nhận được, sau đó chậm rãi thích ứng, Sư Thanh Huyền cũng độ lượng hơn rất nhiều. Tâm tính như thế vừa lúc hợp với câu danh ngôn năm xưa của Thái Tử Tiên Lạc: Thân tại Vô Gián, tâm tại đào nguyên.

Có câu nói như thế này, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Sư Thanh Huyền mới nãy còn đang vui tươi hớn hở nghĩ đến câu danh ngôn của Thái Tử điện hạ, tay đang chuẩn bị đưa bát nước ấm cho một tên ăn xin, sau lưng chợt vang lên một âm thanh vô cùng quen thuộc.

"Các vị có thể giúp đỡ ta được không? Nếu các vị nguyện ý đưa tay giúp đỡ, có thể tạo phúc thương xót sinh linh!"

Âm thanh vô cùng quen thuộc, câu nói vô cùng quen thuộc. Bàn tay Sư Thanh Huyền run lên, nước trong bát suýt chút nữa bị hất đổ ra ngoài.

Hết chương 1 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net