Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sư Thanh Huyền chưa kịp suy nghĩ chuộc tội ở trong lời Hạ Huyền là có ý gì, liền thấy vị Quỷ Vương áo đen tiện tay bẻ nhành cây, dùng tốc độ cực nhanh vẽ trận pháp Rút Đất Ngàn Dặm trên mặt đất. Rõ ràng là đất đai khô cằn gập ghềnh, trận pháp kia lại được vẽ rất ngay ngắn. Sau khi trận pháp hoàn thành, một bàn tay còn trắng hơn cả người thường giơ ra trước mặt Sư Thanh Huyền.

"..."

Nhìn thấy bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng kia, Sư Thanh Huyền cắn môi dưới, đang muốn tỏ ra mình có cốt khí, muốn tự mình đứng lên. Hạ Huyền lại giống như chờ đến không kiên nhẫn, nhíu chặt đôi mày, vươn tay lại liền tóm được cổ tay trái của Sư Thanh Huyền, dùng sức kéo. Lực kéo rất lớn khiến cho cả người Sư Thanh Huyền nháy mắt bật dậy khỏi mặt đất, nhưng dù sao chân tay hiện tại cũng không được tiện cho lắm, lập tức không thể đứng vững, lảo đảo một cái liền ngã vào người Hạ Huyền.

"Ngươi lại ngẩn ngơ cái gì." Thân thể của Quỷ Vương cứng rắn như một khối sắt, Sư Thanh Huyền bị kéo mạnh vào trong lồng ngực Hạ Huyền, chỉ cảm thấy mũi mình bị va vào mà đau nhói lên. Nếu là bình thường, Phong Sư đại nhân vô cùng yêu quý gương mặt của mình sợ là muốn đi tìm gương khắp thế giới soi xem ngũ quan của mình có bị lệch đi hay không. Nhưng mà giờ phút này Sư Thanh Huyền vừa định nâng tay xoa xoa cái mũi đáng thương của mình, lại phát hiện mình căn bản không thể động đậy. Y vừa cúi đầu liền thấy cổ tay của mình bị giam chặt ở trong tay đối phương. Lòng bàn tay Hạ Huyền lạnh lẽo, da thịt chạm vào nhau cũng không thấy chút nhiệt độ. Sư Thanh Huyền ngẩn ra, vừa muốn mở miệng lên án, lời nói liền mắc kẹt lại ở trong cổ họng. Thanh âm lạnh lùng của Hạ Huyền vang lên từ trên đỉnh đầu y, lời ít ý nhiều nói: "Đi thôi."

Một tay hắn đặt vào phía sau thắt lưng Sư Thanh Huyền, tay kia rốt cuộc đã buông cổ tay y ra, ngược lại nâng tay đặt ở sau gáy Sư Thanh Huyền, tựa như đang ôm lấy người ấy vào trong lòng mình. Trong nháy mắt, trước mắt Sư Thanh Huyền liền tối đen đi, có lẽ là tay áo bào rộng của Hạ Huyền chặn ngang tầm mắt. Phía trước là lồng ngực rắn chắc của Hạ Huyền, phía sau cũng là cánh tay hữu lực của người ấy. Cho dù trước đây có quan hệ tốt với nhau, Sư Thanh Huyền cũng rất ít khi dựa vào hắn gần tới như vậy. Hiện giờ hai người ở trong hoàn cảnh như này, quan hệ như vậy, tư thế lại thoạt nhìn thân mật khăng khít hơn, có chút quái dị.

Sau một lát, bóng đen trước mắt lui đi, Sư Thanh Huyền hé mắt, đôi mắt vẫn chưa thích ứng hoàn toàn với ánh sáng, mũi lại ngửi thấy hơi thở ẩm ướt của gió biển. Sư Thanh Huyền đột nhiên thanh tỉnh, y cảm thấy cả người mình trong nháy mắt run rẩy, y biết Hạ Huyền vừa đưa mình đến nơi nào.

Là Hắc Thủy đảo!

Sư Thanh Huyền vốn tưởng rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa. Ở cái đảo này, y đồng thời mất đi cả hai người quan trọng nhất đối với mình. Một người là huynh trưởng y từ nhỏ đã nương tựa vào, một người là bạn thân cả trăm năm. Giây phút này, chỉ một bước chân đặt lên mảnh đất này thôi, trí nhớ đã cố gắng niêm phong ở tận đáy lòng trong nháy mắt như bão tuyết ào ào thổi tới, khiến cho y cảm thấy như mình bị cởi sạch quần áo quăng vào giữa bão tuyết, từng đợt từng đợt gió lạnh thổi qua khiến tứ chi như muốn đông cứng lại.

Sư Thanh Huyền cắn chặt môi dưới, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vị Quỷ Vương áo đen mới vừa rồi còn dịu dàng ôm mình trong lồng ngực hiện tại đã cách xa y hơn năm bước chân, một tay đặt ở sau lưng. Thấy Sư Thanh Huyền quay đầu nhìn lại đây, Hạ Huyền thu hồi tầm mắt đang nhìn Sư Thanh Huyền, đi nhanh hướng về tòa nhà duy nhất ở trên đảo cách đó không xa. Thấy như thế, Sư Thanh Huyền cũng vội vàng bước theo.

Lúc trước khi Hạ Huyền sắp xếp kế hoạch đã tạo ra một thủ thuật che mắt ở hồ nước nằm giữa hòn đảo, che dấu đi chỗ ở thật sự của mình. Mà chỗ ở chân chính của Hạ Huyền lại không bao trùm quỷ khí nặng nề như trong tưởng tượng, ngược lại cực kỳ đơn giản, mái hiên cao cao thấp thoáng ở trong từng tầng tán lá, nhìn qua thật sự cũng có vài phần mỹ cảm.

"Hạ công tử, đằng đó là U Minh Thủy Phủ sao?" Sư Thanh Huyền nhớ tới đám tiểu quỷ lần trước phóng loạn ám tiễn, trong lòng không khỏi sinh cảnh giác, vừa cố gắng đi nhanh hơn, khập khiễng đuổi theo Hạ Huyền ở phía trước, vừa cẩn thận quan sát khắp bốn phía. Phải đi được một đoạn đường Sư Thanh Huyền mới phản ứng lại, chủ nhân của hòn đảo này đang ở ngay tại đây, có lẽ chẳng có con quỷ nào không có mắt dám chạy đến tấn công. Nghĩ xong điều này, Sư Thanh Huyền thoáng trầm tĩnh lại, cảm thấy rừng rậm um tùm xung quanh cũng có một chút cảnh đẹp ý vui, tâm trạng thấy thoải mái hơn, vì thế nâng tay xoa cái mũi vẫn còn có chút đau đớn của mình, không nhịn được hỏi.

Hạ Huyền đi ở phía trước thoáng dừng cước bộ lại, quay đầu hỏi: "Cái gì?"

"Không có gì." Sư Thanh Huyền mở to mắt nhìn. Theo như truyền thuyết dân gian, chỗ ở của Hắc Thủy Trầm Chu được gọi là U Minh Thủy Phủ. Nhưng giờ y mới biết, người chủ chân chính của tòa nhà này căn bản không có tâm tư nghĩ ra một cái tên hoa mỹ như vậy cho chỗ ở của mình.

"..." Hạ Huyền không tiếp tục hỏi tiếp vấn đề ban nãy, tầm mắt đảo qua động tác của Sư Thanh Huyền, bước chân cũng chậm đi rất nhiều so với ban nãy.

Bài trí bên trong U Minh Thủy Phủ khá tương tự với điện Địa Sư lúc Hạ Huyền ở Thiên Đình, đều cực kỳ đơn giản, có thể nói là ngoại trừ những vật dụng cần thiết ra, căn bản không có dư bất cứ trang sức hay vật trang trí gì. Sư Thanh Huyền trước kia là khách quen của điện Địa Sư, liên tục mang đồ sang trang trí cho cung vàng điện ngọc của Minh huynh nhà mình. Lâu lâu y còn mang tặng một vài đồ vật kỳ lạ thú vị của nhân gian, có ý muốn trang trí cho điện Địa Sư vô cùng trống trải kia. Mà lúc đó Hạ Huyền hoặc là trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ, hoặc là sau khi y bài trí xong thì đi đâu đó hai ngày liền mà y không hề hay biết, khiến cho Phong Sư đại nhân có tính cách rất tốt cũng tức giận đến không nhịn được.

Bởi vậy dọc một đường đi tới, nhìn thấy U Minh Thủy Phủ cũng trống trải như vậy, Sư Thanh Huyền không biết nên nói gì. Nhưng giờ phút này y cũng không có tâm tư suy nghĩ xem nên trang trí như thế nào, bởi vì Hạ Huyền đang dẫn đường phía trước rốt cuộc dừng lại ở trước một cánh cửa đang đóng chặt.

Sư Thanh Huyền thu hồi suy nghĩ đang chuẩn bị bay xa lại. Dọc theo đường đi hai người trao đổi với nhau rất ít, Hạ Huyền cũng không nói chuộc tội là phải làm cái gì, y cũng không hỏi. Bởi vậy, lúc này phía sau cửa rốt cuộc là cái gì, Sư Thanh Huyền không hề rõ ràng dù chỉ một chút. Nhưng có một vài thứ cũng phải do tự mình đến gánh vác.

Hạ Huyền đứng ở cửa một lúc lâu mới nâng tay đẩy cánh cửa đóng chặt kia, đi vào trước. Sư Thanh Huyền hít sâu một hơi, cũng nghiêng người ngó vào theo. Nhưng mà sau khi cánh cửa được mở ra, không hề có địa lao tối tăm lẽo như trong dự đoán, cũng không có quái nhân kêu la hoảng hốt, càng không có đầu lâu hai mắt trợn ngược lên của huynh trưởng, chỉ là một phòng ngủ cực kỳ bình thường.

Tựa như đã sớm dự đoán được sẽ có người tiến vào, trong phòng trước đó đã đốt lư hương lên, cửa vừa mở ra, mùi hương nhàn nhạt tràn ngập trong cánh mũi, là hương thơm tươi mát pha thêm chút ngọt ngào. Lò sưởi sát tường cũng đã được đốt một thời gian, than củi chưa đốt cháy ở bên trong phát ra tiếng vang rất nhỏ, cả căn phòng đều là không khí ấm áp vui vẻ. Rõ ràng tết Nguyên Tiêu vừa qua không bao lâu, thời tiết vẫn còn hơi lạnh, nhưng giờ phút này trong phòng lại ấm như ngày xuân.

"Ngươi lại ngẩn ngơ cái gì?" Thấy Sư Thanh Huyền cứ đứng như trời trồng ở trước cửa, Hạ Huyền dùng giọng nói lạnh lùng hỏi.

"Hạ... Hạ công tử, đây là?" Sư Thanh Huyền hoàn hồn, một chút cảm giác bất an bắt đầu hiện lên trong lòng. Mà đối phương dường như không hề nghe thấy, nhìn thấy Sư Thanh Huyền đã vào phòng liền xoay người đi ra ngoài.

Sư Thanh Huyền lo sợ bất an ngồi trước bàn gỗ mộc có khắc hoa văn tinh xảo. Nói thật, đối với Hạ Huyền, y có thấy sợ hãi, cũng có thấy áy náy. Y biết rõ huynh trưởng đã làm chuyện không thể nào tha thứ được với Hạ Huyền. Vì thế Hạ Huyền tra tấn y cũng được, đổi mệnh cách của mình cũng được, thậm chí giết y cũng chẳng sao. Y tình nguyện để cho Hạ Huyền phát tiết tất cả hận thù cùng lửa giận lên trên người mình. Bởi vì đó là tội của y, y cần phải nhận trừng phạt đúng tội.

Nhưng nếu như hận thù này đột nhiên biến thành ý tốt, những đao thương mưa kiếm vốn phải trút lên người mình trở thành quan tâm trong thầm lặng, Sư Thanh Huyền lại không biết phải làm như thế nào mới đúng. Y không dám phỏng đoán tâm tư của Hạ Huyền. Trước kia y cảm thấy mình có thể giải được tâm tư của Minh huynh. Nhưng hiện tại, đối với Hạ Huyền, y một chút cũng không thể hiểu được.

Sư Thanh Huyền nghĩ đến nát cả óc, Hạ Huyền vừa rời đi chốc lát đã trở lại, nhưng trên tay lại có thêm hai thứ đồ khác nhau, ở bên tay phải là một hộp thức ăn. Hạ Huyền mở hộp thức ăn ra, theo thứ tự lấy vài món điểm tâm ăn sáng cùng với một bát cháo nóng hổi, rau xào xanh biếc đặt cùng với cháo trắng như tuyết đã được hầm nhừ khiến cho người nhìn cảm thấy ngon miệng. Mặc dù không có chút thức ăn mặn nào cả, nhưng kẻ nào nhìn thấy cũng sẽ phải nức nở khen. Sư Thanh Huyền nhìn động tác lấy từng đĩa thức ăn của Hạ Huyền, trong bụng cảm thấy vô cùng đói khát. Ăn xin vốn là no bữa nay đói bữa mai, vừa rồi lúc đến Bồ Tề Quán dạo chơi, y cùng với Thái Tử Điện Hạ đối phó Thiên Nhãn Khai, bát canh gà kia Sư Thanh Huyền cũng chưa uống ngụm nào, nếu tính kỹ thì hôm nay y vẫn chưa ăn gì uống gì cả.

"Ăn một chút đi." Phong cách nói chuyện của Hạ Huyền vẫn là lời ít ý nhiều, sau khi đặt đôi đũa ngọc vào trong tay Sư Thanh Huyền liền cầm theo cái bọc nhỏ hắn vẫn giữ ở bên tay trái đi về phía sau bình phong. Một lúc sau, hương vị ngọt ngào nhàn nhạt vốn tràn ngập trong phòng lại lẫn một chút mùi hương của thảo dược. Sư Thanh Huyền mặc dù không làm thần tiên nữa, nhưng năm giác quan vẫn cực kỳ mẫn cảm, sau khi ngửi thấy được mùi liền buông đôi đũa xuống, quay đầu nhìn về phía vị Quỷ Vương đang đến gần mình.

Ai ngờ vị Quỷ Vương mặt lạnh kia càng đi càng nhanh, cho đến khi chỉ đứng cách Sư Thanh Huyền một bước chân liền đứng lại. Hắn từ trên cao nhìn xuống Sư Thanh Huyền đang ngồi ở bên cạnh bàn, lại nhìn thoáng qua bát cháo đã vơi đi một nửa trên bàn, hỏi: "Ngươi không ăn à?"

"Ừm..." Sư Thanh Huyền khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu, ai ngờ vị Quỷ Vương kia nghe vậy, lại lập tức đưa tay chạm vào vạt áo của Sư Thanh Huyền.

"?? Hạ công tử?" Sư Thanh Huyền ngây người, trong đầu tự dưng hiện ra câu no cơm ấm bụng nghĩ dâm dục. Mắt thấy bàn tay thon dài kia đã bắt được vạt áo của mình, Sư Thanh Huyền bất chấp tất cả, vội vàng đè lại mu bàn tay của Hạ Huyền, trừng mắt với đối phương, nói: "Ngươi đang làm cái gì!"

"Ngươi đang làm cái gì?" Nhìn chằm chằm bàn tay đang phủ lên mu bàn tay của mình, Hạ Huyền nhíu mày, một tay bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Sư Thanh Huyền, tay kia dùng lực một chút liền cởi được áo khoác của Sư Thanh Huyền, tiện tay ném bộ quần áo rách nát không biết đã mặc bao lâu sang một bên. Sau đó, hắn xoay người, vòng tay xuống đầu gối của Sư Thanh Huyền, dùng cách trực tiếp nhất bế người lên!

"??? Này này này ngươi làm cái gì vậy!" Sư Thanh Huyền kinh ngạc.

Người ở trong lồng ngực còn nhẹ hơn một chút so với trong tưởng tượng, thân thể gầy yếu dường như chỉ còn lại da bọc xương. Hai má hồi trước coi như có chút thịt hiện giờ trông càng gầy hơn, gò má đã hõm sâu vào thêm một chút. Rõ ràng tự thân đã khó có thể bảo toàn, y lại vẫn muốn xen vào việc của người khác, tự chặt đường đi của mình. Nghĩ như vậy, Hạ Huyền mím chặt môi, sải bước về phía sau bình phong.

Cùng với một tiếng "Bùm!", cả người Sư Thanh Huyền bị ném vào một cái bồn tắm thật lớn, toàn thân trong nháy mắt liền ướt đẫm. Trung y màu trắng coi như sạch sẽ bị nước thấm vào, dính sát vào cơ thể, mơ hồ có thể thấy xương sườn hơi hơi lộ ra bên ngoài. Sư Thanh Huyền vội nhổm dậy khỏi mặt nước, ho khù khụ hai tiếng. Mắt thấy Hạ Huyền vừa ném người ta vào bồn tắm chuẩn bị rời đi, đại não y liền nảy lên suy nghĩ đơn giản. Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng. Vì thế y chồm người lên bắt lấy tay của người kia, dùng hết toàn lực lôi kéo về phía sau.

Lại một tiếng "Bùm!" nữa vang lên, mặt đất vốn đã hỗn độn lại càng trở nên hỗn loạnh hơn rất nhiều. Nước trong bồn tắm bị lực va chạm vào nên bắn tung tóe ra ngoài, làm ướt quần áo cùng khăn vải ở trên mặt đất.

"Sư Thanh Huyền!" Vị Tuyệt Cảnh Quỷ Vương không hề phòng bị, bị tóm rơi xuống nước, xoay người lại, không thể tin được nhìn chằm chằm Sư Thanh Huyền cả người đang ướt đẫm. Đôi mắt của đối phương tỏa sáng rực rỡ, giống như tinh hỏa đang thiêu đốt, "Ngươi lại phát điên cái gì hả!"

"Hạ Huyền! Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Có một số việc y không thể nghĩ ra, vậy hỏi trực tiếp là được rồi.

"Ta làm cái gì? Làm cho chân ngươi tốt lên!" Hạ Huyền bình tĩnh lại, trở lại dáng vẻ thản nhiên, tiếp tục lạnh lùng châm chọc nói, "Ngươi không gọi Hạ công tử nữa à?"

"Ngươi!" Sư Thanh Huyền lúc này mới chậm chạp phản ứng lại, rốt cuộc cũng biết được mùi thuốc đông y nhàn nhạt tràn ngập ở trong không khí từ nãy giờ được dùng để làm gì Trong nước hiện tại cũng có linh lực lưu chuyển, giờ phút này y ngâm mình ở trong nước, tứ chi ấm áp thoải mái. Ngay cả tay chân đã bị bẻ gãy kia tựa như cũng có thể cảm nhận được dòng nước ấm áp. Mới vừa rồi y vội vã bắt lấy Hạ Huyền, đúng là đã xem nhẹ biến hóa rất nhỏ này.

"Ta... Hạ Huyền, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Ta nguyện ý chuộc tội, nhưng ngươi muốn ta làm như thế nào?" Nhìn thấy biểu cảm của người nọ đã khôi phục thành dáng vẻ không hề bận tâm, bình thản lạnh lùng, Sư Thanh Huyền vô lực tựa vào vách đá của bồn tắm, thấp giọng hỏi. Từ trước đến nay y luôn dựa vào biến hóa rất nhỏ trong biểu cảm của Minh huynh để đoán hắn đang suy nghĩ cái gì, thích cái gì, chán ghét cái gì. Lúc ấy y cho rằng Minh huynh cỉ là tính tình có chút quái gở, không muốn giao tiếp với người khác. Nhưng hiện tại, sau khi y biết được rõ ràng người này đã trải qua cái gì, sau khi hiểu rõ được tiền căn hậu quả còn có liên quan đến mình, y rốt cuộc không thể đoán ra được ở dưới khuôn mặt lãnh đạm đó đang ẩn chứa suy nghĩ gì.

"Mạng của ngươi là của ta, người của ngươi cũng là của ta, ngươi lại quản ta làm cái gì ư?" Hạ Huyền xoay người một cái liền ra khỏi bồn tắm, tùy ý phất tay một cái, quần áo đang ướt đẫm trên người, nháy mắt đã khô, tựa như trò khôi hài vừa diễn ra ở đây cũng chỉ là một cơn ảo giác mà thôi.

"... Ngươi giết ta đi." Sư Thanh Huyền trừng mắt nhìn sàn nhà ướt sũng, thanh âm nghẹn lại nơi cổ họng.

"Ngươi có muốn cũng không được."

Hết chương 13


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net