Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên bàn thờ to bành trong Thiên Đăng Quan, Hoa Thành ôm lấy Tạ Liên, hai người trao nhau nụ hôn thật sâu, thừa cơ hội cả hai tạm dừng thở gấp, Tạ Liên bỗng nhớ tới một chuyện, mơ màng hỏi: "Nói mới nhớ, hôm nay trong cuộc họp theo thông lệ của Thượng Thiên Đình, mọi người cũng nhắc tới dị động ở phía nam, sau đó quyết định sẽ phái vài vị thần quan tới đó kiểm tra, không biết hai bên có đánh nhau không nữa?"

Dù Thần võ đại đế tiền nhiệm - Quân Ngô cũng đã bị trấn áp dưới núi Đồng Lô, nhưng những quyết định lúc trước chắc chắn vẫn sẽ được thực hiện. Và chuyện Hắc Thủy đã sát hại thần quan, nên Thượng Thiên Đình sẽ dốc toàn lực truy nã cũng là một trong số đó. Trong tình huống này, nếu hai bên khai chiến, chắc hẳn chẳng có bên nào chiếm lợi cả.

Nghĩ vậy, Tạ Liên do dự mở miệng: "Nè... có cần báo với Hắc Thủy một tiếng không?"

Thần quan của Thượng Thiên Đình thế mà lại giúp Tuyệt cảnh Quỷ Vương thoát khỏi truy nã, nói ra thì quả thật không một ai dám tin, nhưng chuyện này lại có liên quan tới Sư Thanh Huyền, nên Tạ Liên không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.

Nghe y nói vậy, Hoa Thành khẽ mỉm cười, đáp: "Quản hắn làm gì, ta không thu phí cung cấp tin tình báo là đã tốt bụng lắm rồi, hắn chỉ là thỉnh thoảng không kiểm soát được pháp lực thôi, chứ không phải biến thành phế vật, mấy gã thần quan đấy chẳng đụng được đến vạt áo của hắn đâu."

Trong câu nói của Hoa Thành chẳng thèm che dấu sự khinh thường đối với thần quan, khiến Tạ Liên phải dở khóc dở cười: "Ta cũng là thần quan mà."

Hoa Thành nhướng mày bên phải lên, cười đáp: "Đương nhiên ca ca không giống với đám vô dụng kia rồi." Biểu cảm trên mặt đối phương vô cùng nghiêm túc và chuyên chú, không có chút gì gọi là đùa giỡn. Trái tim Tạ Liên như đập nhanh hơn, y không kiềm được mà đỏ mặt, rồi ngượng ngùng cúi đầu chôn mặt vào lồng ngực của Hoa Thành. Một lát sau, giọng điệu tinh nghịch pha lẫn bướng bỉnh của Hoa Thành vang lên: "Mà xem ra kỹ thuật của Tam Lang lại yếu đi mất rồi, trong giờ phút thế này mà ca ca vẫn còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác."

"??? Tam Lang?"

Tạ Liên ngẩng đầu lên thật mạnh, mắt y đối diện với cặp mắt tràn đầu tình yêu của Hoa Thành, lòng khẽ rung lên. Còn Hoa Thành lại hài lòng nhìn dáng vẻ sợ hãi như một con thỏ của Tạ Liên, khuôn mặt trắng như sứ thoáng chốc đỏ bừng, cả người mềm nhũn ra, trông vô cùng ngon miệng.

Đảo Hắc Thủy.

Hạ Huyền không có dấu hiệu tỉnh lại, Sư Thanh Huyền nằm trên nền đất ẩm ướt, lẳng lặng nhìn trời với vẻ mặt vô cảm. Đêm nay quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện, y còn chưa kịp hoàn hồn từ sự chấn động khi biết tin hồn phách của ca ca vẫn còn tồn tại, thì ngay sau đó, bất thường của Hạ Huyền lại khiến trái tim y như thắt nghẹn.

Cuối cùng vẫn là để ý.

Sư Thanh Huyền vốn là một người không biết dấu giếm, ghét cái ác như kẻ thù, nếu chướng mắt người hay vật gì đều sẽ không che giấu, bằng không lúc còn ở Thượng Thiên Đình cũng chẳng đối đầu với Bùi Minh mọi nơi mọi lúc như vậy. Thái độ của y với tình cảm cũng thế, mấy trăm năm mơ màng, hồ đồ, cuối cùng cũng nhận ra được tâm ý của mình từ những khoảnh khắc bình thường hằng ngày, nên không chờ nổi chỉ muốn nói cho đối phương biết ngay. Nhưng còn chưa nghĩ ra cách để thổ lộ, mọi chuyện đã phải ấn nút tạm dừng.

Sau đó lại có quá nhiều chuyện xảy ra, thứ tình cảm gái trai này cũng bị y cố tình chôn giấu thật sâu dưới đáy lòng. Chỉ là, khi nãy, chứng kiến bóng lưng luôn thẳng tắp của người nọ bất chợt ngã xuống, trong khoảnh khắc ấy, thứ gì đó vốn bị đè nén thật lâu về trước bỗng chốc chui từ dưới đáy lên.

Nhưng vậy thì sao chứ? Chuyện đã đến nước này, giữa y và Hạ Huyền đã có rất nhiều thứ ngăn cách.

Lúc sáng đi quá vội nên Sư Thanh Huyền chỉ kịp khoác một lớp áo mỏng manh, lúc này lại nằm trên đất hồi lâu, lớp vải mỏng kia đã sớm bị nền đất ẩm ướt thấm đầy nước, dính vào phía sau lưng, khó chịu cực kỳ. Vì vậy, Sư Thanh Huyền nhẹ nhàng xoay người, muốn đổi sang một tư thế khác thoải mái hơn.

Mới vừa chỉnh xong tư thế, đang nghĩ đến chuyện đừng nói bản thân phải nằm ở chỗ này cả đêm, còn chưa kịp thở dài ngao ngán thì chợt, y cảm nhận được bàn tay của Hạ Huyền đang khoác lên eo mình khẽ động đẩy, cả người lập tức cứng đờ. Lúc nãy, khi Sư Thanh Huyền lao tới đỡ lấy người này, y lập tức ấn người đối phương vào trong lòng, khoảnh khác cả hai ngã xuống đất, đầu Hạ Huyền cũng tựa vào ngực Sư Thanh Huyền, vì thế, lúc này, từ góc độ của Sư Thanh Huyền, dù có cúi đầu nhìn cũng chẳng thấy được mặt Hạ Huyền.

" ... Hạ công tử?" Sư Thanh Huyền cẩn thận gọi một tiếng.

Im lặng thật lâu.

"Ngươi đã tỉnh lại chưa?" Tuy người ấy không đáp lại, nhưng Sư Thanh Huyền có cảm giác người ấy đã tỉnh.

"... Ừm." Một âm tiết trầm thấp vang lên.

"Tỉnh từ khi nào vậy?"

"Mới nãy."

"Ồ..."

Cơn gió thổi suốt một đêm không biết đã ngừng từ lúc nào, nhành hoa đong đưa lay động cũng yên tĩnh lại, bỗng, từng cánh hoa nhẹ nhàng lướt qua, cả không khí hình như cũng đông lại. Bên tai Sư Thanh Huyền trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở nhè nhẹ của chính mình. Sư Thanh Huyền cúi đầu nhìn người trong lòng, mái tóc đen dài mềm mại của đối phương xõa tung, trải rộng trên vạt áo trắng như tuyết trước ngực y, vì nằm trên đất một lúc lâu, nên có mấy cánh hoa nhỏ màu hồng phấn đã rơi trúng tóc hắn.

Không biết ma xui hay quỷ khiến, Sư Thanh Huyền vươn tay, nhẹ nhàng phẩy qua đầu người nọ, quét cánh hoa nhỏ nhắn mỏng manh kia xuống. Lập tức, cả cơ thể Hạ Huyền trở nên cứng đờ, rồi bật dậy thật mạnh.

"Ta..." Sư Thanh Huyền trừng mắt nhìn, nhìn cái tay ngu ngốc không chịu nghe não bộ điều khiển kia, lại nhìn Hạ Huyền kinh hãi như thấy quỷ trước mặt, y há miệng, định cười một tràng dài để lấp liếm qua chuyện, nhưng cuối cùng, tầm mắt lại bị sắc xanh trong mắt người đối diện hấp dẫn.

Mấy ngày trước mặc dù hai người cùng lên đảo Hắc Thủy, nhưng vì sợ và áy náy, Sư Thanh Huyền chưa một lần dám nhìn thẳng vào mặt người nọ, lúc nãy, khi hai người giằng co trong sân hồi lâu cũng vậy. Bây giờ, khoảng cách giữa hai người quá gần, tuy Hạ Huyền là quỷ, nhưng lúc trước, khi giả làm Địa Sư, lúc nào hắn cũng thận trọng, tận tâm tận lực làm việc, nhưng mặt mày của hắn luôn sáng lán, tinh thần sảng khoái. Còn giờ phút này, trông Hạ Huyền mỏi mệt vô cùng, bên dưới hốc mắt hiện lên vết xanh đen trông vô cùng bắt mắt trên gương mặt trắng nõn. Trong lòng y như bị cây gai nhỏ bé đâm trúng, tiếng cười ha ha bị chặn lại ở cổ họng, chẳng thể thốt ra.

"Đi phía nam làm gì?" Nếu đã không thể nói lời vui đùa, vậy nói chính sự đi, Sư Thanh Huyền xoa mặt, hỏi.

"Quạt Phong Sư của ngươi vẫn còn thiếu một thứ nữa mới có thể sửa lại được. Nghe đồn mấy ngày trước nó đã xuất hiện ở một thành phía nam." Biểu cảm trên mặt Hạ Huyền nhanh chóng trở lại như cũ, cơ thể cũng lùi về sau năm bước, khuôn mặt ẩn trong màn đêm, không còn thấy rõ nữa.

"Hạ công tử, ngươi cứ mãi nhớ thương muốn sửa cây quạt Phong Sư đó làm gì?" Sư Thanh Huyền cười khổ hỏi, nhớ lại ngày ấy, ở Hoàng Thành, bóng dáng của người nọ khi đưa quạt Phong Sư cho y.

"Sư Thanh Huyền, quạt sửa xong thì ngươi hãy đi đi." Tựa như lần trước, khi không muốn đáp lại vấn đề nào đó, Hạ Huyền một lần nữa hỏi một đằng trả lời một nẻo, lạnh lùng mở miệng nói.

"Hả?" Sư Thanh Huyền ngóc đầu dật, nhìn người đang đứng đối diện y. Hạ Huyền cách y không xa, rõ ràng chỉ có mấy bước thôi, nhưng người đó lại mặc áo đen, tóc cũng đen, tựa như bóng đêm dày đặc không có chút biến hóa nào, gần như hòa làm một với màn đêm, như thể chỉ cần Sư Thanh Huyền chớp mắt một cái, người nọ sẽ ngay lập tức tan biến đi mất.

"Vậy... ngươi thì sao?"

"Không liên quan ngươi." Như nghe được truyện gì đó vô cùng buồn cười, Hạ Huyền khẽ nhếch một bên miệng, nói tiếp: "Sư Thanh Huyền, người chết hóa thành quỷ, báo xong thù thì nên làm gì nữa, ngươi nói thử xem?"

Hết chương 17


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net