Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Sư Thanh Huyền còn là thần thích nhất là du sơn ngoạn thủy. Y đã từng thấy phong cảnh cát lớn ở sa mạc Tây Bắc, cũng cảm nhận được sương tuyết giá lạnh của phương Bắc khi vào đông. Nhưng mà y thích nhất vẫn là nước chảy qua suối nhỏ, tình thơ ý họa của vùng sông nước Giang Nam.

Lần này đi đến tòa thành này, so với những nơi mà y đã từng đi qua không hề có cảm giác mới mẻ, cũng không hề đặc sắc. Luận về phồn hoa thì không bằng một phần mười Hoàng Thành. Luận về kiến trúc thì nhìn sơ qua con phố chính thật dài trước mắt, ngoại trừ những bảng hiệu không giống nhau của các cửa hàng thì có vẻ giống như đúc ra từ một khuôn mẫu. Luận về dáng vẻ, nước nuôi dưỡng dáng vẻ con người, nhưng những cô nương ở nơi đây cũng chẳng khác gì so với những nơi khác, hoàn toàn không có dáng vẻ yểu điệu của con gái Giang Nam.

Lúc trước Sư Thanh Huyền ở Hoàng Thành quần áo rách tả tơi, tóc tai cũng lộn xộn giống như một cái ổ gà. Nếu như y vô tình đứng nghỉ chân ở trước một hàng quán nào đó sẽ bắt gặp chủ quán vô tình xua đuổi và quở trách. Bởi vậy, cho dù tòa thành này nho nhỏ, cũng thật sự kém hơn so với những nơi mà Sư Thanh Huyền đã từng đi đến du lịch, nhưng đã lâu rồi y chưa được tiếp xúc với những khung cảnh khác nên vô cùng tò mò. Y mới vừa vào thành đã nhìn hết trái phải xung quanh.

Sư Thanh Huyền trời sinh đã có tính cách ưa náo nhiệt, nhưng nhìn người nọ đi đằng trước sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, Sư Thanh Huyền chỉ đành thu lại trái tim đang rục rịch kia, ngoan ngoãn theo sát phía sau Hạ Huyền. Không biết vị Quỷ Vương áo đen kia suy nghĩ cái gì, lần này xuất hành lại hóa hình một chút. Mái tóc dài khoảng thời gian trước vẫn xõa tung giờ phút này lại buộc lên gọn gàng, khuôn mặt vẫn là dung mạo thật của Hạ Huyền, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng nhạt màu, thần sắc lãnh đạm.

Hạ Huyền buộc tóc cao càng giống với Minh huynh trong trí nhớ. Sư Thanh Huyền nhìn chằm chằm bóng dáng của người nọ, hơi hơi xuất thần. Y lại nhìn sang mấy đại cô nương tiểu muội muội đang che miệng mặt đỏ bừng, khe khẽ nói nhỏ ở ven đường, thấy cổ họng hơi nghẹn lại, bước nhanh hai bước cùng người nọ sóng vai đi song song trên đường.

Cái ôm không thể kìm nén được vào đêm đó ở dưới gốc cây đào thật sự đã khiến cho tình cảm vốn chôn sâu dưới đáy lòng trào dâng. Mặc dù trong lòng y thẹn thùng, không có cách nào bày tỏ tình cảm dựa vào ngôn từ và hành động, nhưng y vẫn như cũ nhịn không được chú ý tới nhất cử nhất động của đối phương.

"Linh vật dùng để sửa quạt không có tên ư?" Từ lúc ra khỏi đảo hai người vân luôn trầm mặc. Sư Thanh Huyền không biết nên nói cái gì, đương nhiên cũng sẽ không trông cậy vào cái hũ nút Hạ Huyền đang đi đằng trước sẽ mở miệng trước. Đây đúng là lần đầu tiên hai người trao đổi với nhau.

"Không có."

"Vậy... Nó có hình dạng như thế nào?" Sư Thanh Huyền không buông tha, quyết tâm hỏi đến cùng.

"Không biết." Hạ Huyền vẫn đi ở đằng trước, nhìn không chớp mắt.

"Ặc.... Nó thật sự ở trong này á hả?" Một vật mà ngay cả tên gì có hình dạng như thế nào cũng không biết, Sư Thanh Huyền thật sự hết chỗ nói rồi. Y vô cùng nghi ngờ về độ tin cậy của tình báo mà Hạ Huyền nhận được.

"Ở trong này." Hạ Huyền rốt cuộc dừng cước bộ lại, nghiêng đầu nhìn Sư Thanh Huyền: "Là linh vật hay là tà vật, cứ hỏi thăm ở chỗ này có cái gì khác thường không là sẽ biết. Ta..."

"Ta biết cách mà tin tức được truyền đi nhanh nhất, hỏi bọn họ là biết được liền." Đột nhiên đụng phải tầm mắt của Hạ Huyền, Sư Thanh Huyền ngẩn người, lại phản ứng cực nhanh. Y vươn tay, ý bảo Hạ Huyền nhìn sang hướng bên cạnh.

Nhìn theo phương hướng Sư Thanh Huyền đang chỉ, hắn nhìn thấy mấy tên ăn xin đang ngồi xổm một cách lười biếng ven đường, phơi nắng xin tiền xin đồ ăn.

"..."

Không đợi Hạ Huyền đáp lại, Sư Thanh Huyền liền chạy vội đi qua. Ở Hoàng Thành làm một tên ăn xin nên y có thể hiểu được những tên ăn xin đã lăn lộn nhiều năm ở trong thành chắc chắn biết rõ nhất từng ngọn gió thổi từng cọng cỏ lau trong thành. Y đến hỏi thăm bọn họ chắc chắn là cực kỳ thích hợp.

Ở đằng sau, nhìn theo bóng dáng của người nọ, Hắc Thủy Trầm Chu Hạ Huyền, một trong số hai Tuyệt cảnh Quỷ Vương đương thời khiến người đời nghe nói thôi đã sợ mất mật đang giơ tay lên đặt lên hai huyệt thái dương bóp thật mạnh, nửa câu sau chưa nói xong cũng chỉ đành nuốt lại vào trong bụng. Hắn vốn muốn nói, ta bắt một con tiểu quỷ đến hỏi là sẽ biết chuyện thôi. Nhưng vào giờ phút này, xem ra câu này cũng không cần thiết nữa rồi.

"... Công tử, ngài hỏi thì cũng có thể, nhưng phải trả tiền đấy." Một tên ăn xin trẻ tuổi nhìn thanh niên đang cười tươi rói trước mặt này, ngập ngừng nói.

"Hả?! Ta trước kia cũng từng làm ăn mày mà! Coi như nể mặt mũi từng là bạn đồng môn, sao lại có thể thu tiền của ta được chứ?" Nụ cười của Sư Thanh Huyền cứng đờ, lén lút sờ vào trong tay áo của mình. Đúng như y đã dự đoán, bên trong rỗng tuếch, nên y chỉ có thể kiên trì tiếp tục đối đáp.

"Này, ta nói công tử nghe. Tuy rằng ta là người nghèo nhưng không phải kiểu ai cũng có thể trêu đùa được. Ngươi mà từng là ăn xin á? Ta đây cũng từng là hoàng đế đấy!" Tên ăn xin trước mặt nhìn bộ quần áo có chất liệu vải cao cấp, hoa văn im chìm của Sư Thanh Huyền, hơi hơi tức giận.

"Ta lừa ngươi làm gì! Ta thật sự..."

Nắng hơi chói mắt, giờ phút này người đi lại tới lui trên đường càng nhiều hơn, có cảm giác hơi chen chúc. Sau khi thành quỷ, Hạ Huyền không thể nào quen với chuyện đi đến nơi đông người. Vào lúc này, hắn đã đứng ở một chỗ đợi một lúc lâu cũng không thấy người kia có ý định trở về. Hắn thấy y ngồi xổm ở trước mặt mấy tên ăn xin, nói chuyện liến thoắng, vui vẻ ra mặt.

Nụ cười trên mặt Sư Thanh Huyền xán lạn và tự nhiên, là nụ cười chưa bao giờ xuất hiện ở khoảng thời gian trên đảo Hắc Thủy.

Nhìn một lát, Hạ Huyền cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào bàn tay có màu hơi tái nhợt đang buông thõng bên người mình, lập tức mím môi lại, rốt cuộc không thể nhẫn nại được nữa, sải bước đi qua bên kia.

Tên ăn xin đang cao hứng ngồi kể chuyện đột nhiên cảm thấy phía sau thổi tới một trận gió lạnh tựa gió tuyết. Rõ ràng đang là giữa trưa đầu xuân, nhiệt độ quanh thân gã đột nhiên chợt giảm xuống không ít. Gã cảm thấy kỳ quái, vừa ngẩng đầu lên liền đối mặt với một đôi mắt chứa đầy ý lạnh thấu xương, lại tựa như quỷ mị lẳng lặng hiện lên trong đêm tối. Thật sự lạnh đến mức khiến cho gã lập tức dừng kể câu chuyện lại.

"Hửm? Sau đó thì sao?" Sư Thanh Huyền không rõ chuyện gì, thúc giục tên ăn xin tiếp tục phần còn lại.

"Ta... Ta phải trở về rồi." Tên ăn xin trẻ tuổi lập tức bỏ chạy, quên luôn cả cả bát đựng tiền xin được đặt ở trước mặt mình. Gã kể chuyện xưa cho Sư Thanh Huyền cả nửa ngày trời, cũng không xin được bao nhiêu tiền, vừa đứng lên đã chạy trối chết.

"??" Sư Thanh Huyền vỗ vạt áo lụa của mình, đứng dậy, cảm thấy kỳ quái trong lòng. Y vừa quay đầu liền phát hiện Hạ Huyền đang đứng đằng sau mình, ở một vị trí quá gần, "Minh... Hạ công tử, ngươi tới từ lúc nào vậy hả!"

Lúc y đột nhiên xoay người liền bắt gặp cảnh tượng này. Người nọ mãi tóc buộc cao, ngoại bào đen huyền chỉn chu, gọn gàng, khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh, thật sự quá giống với bóng hình ở trong trí nhớ của y. Khi thấy hai tiếng "Minh huynh" suýt chút nữa đã thốt ra ngoài, Sư Thanh Huyền lập tức sửa lại, còn không cẩn thận suýt cắn vào đầu lưỡi của mình.

"Hỏi được cái gì rồi?" Hạ Huyền coi như không nghe thấy, sự lạnh lùng như băng vừa dọa sợ tên ăn xin cũng biến mất, vẫn là bộ dạng bình thản không dao động như bình thường.

"À, ngươi nói đúng rồi. Thật sự có chuyện. Ở phía đông thành có một nhà rất giàu, công tử của nhà bọn họ mới cải tử hoàn sinh dạo gần đây." Sư Thanh Huyền vuốt cằm, thu lại vẻ mặt tươi cười hì hì, đáp.

"Còn có cái gì nữa?" Nghe được tin tức như thế, Hạ Huyền cũng chưa có bất kỳ biểu hiện gì, tiếp tục hỏi.

"Còn có? Còn có cái gì nữa hả?" Sư Thanh Huyền gãi đầu, chẳng lẽ với hắn thì chuyện này còn không được tính là bất thường à?

"Ngươi đi một lúc lâu mà chỉ hỏi được có chừng này thôi?" Hạ Huyền mím môi dưới, hừ lạnh, hỏi.

"Ặc.... Tên ăn xin kia nói rằng nhìn gương mặt của chúng ta là biết từ bên ngoài đến đây du ngoạn. Không tính tới ngã tư đường náo nhiệt này thì quán cơm là nơi có nhiều người qua lại nhất. Ví dụ như cửa hàng gà nướng ở góc kia cũng rất nổi tiếng, có thể đi hỏi thăm một chút." Sư Thanh Huyền cong khóe môi lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Hạ Huyền, đáp.

Mấy trăm năm sớm ngày bên nhau, y đã sớm khắc thật sâu từng vẻ mặt cử chỉ, từng cảm xúc trong đôi mắt của người kia, cũng như thần thái không được tự nhiên ấy. Cho dù là một điểm nhỏ nhất cũng nhớ rất rõ. Trong mấy ngàn mấy vạn ngày đêm dài đằng đẵng ấy, cũng không phải tất cả đều là giả dối, đúng không?

Hết chương 18


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net