Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tạm biệt Lâm lão gia, hai người liền rời khỏi phòng tiếp khách đang loạn hết cả lên kia.

"Hạ công tử, chúng ta cứ như vậy mà đi sao? Ta còn muốn hỏi xem Lâm công tử kia có mang theo bùa hộ mệnh hay cái gì đó ở bên người hay không." Sư Thanh Huyền bước nhanh thêm hai bước, sóng vai đi bên cạnh Hạ Huyền.

"Không cần hỏi lại. Trên người kẻ nọ có quỷ khí rất nặng, hơi thở linh vật cực kỳ mỏng manh. Nói như vậy nghĩa là vật đó không ở trên người hắn." Hạ Huyền nói.

"Vậy thì chúng ta đi đến hiện trường nhìn thử trước xem sao? Hy vọng không bị phá hủy quá nhiều..." Sư Thanh Huyền vuốt cằm, đề nghị.

"Muốn đi cũng được, nhưng mà trước đó đi theo ta đã." Từ trước đến giờ Sư Thanh Huyền vẫn luôn thích đi theo Minh huynh xem hắn xử lý kỳ nguyện. Không phải vì điều gì khác, chỉ là người này có lối suy nghĩ rất mạch lạc, thói quen làm việc nhanh chóng không do dự khiến y bị thuyết phục. Bộ dạng người kia nhăn mày suy nghĩ, vẻ mặt tập trung luôn khiến y bị hấp dẫn, tầm mắt luôn hướng về phía hắn.

"Thế chúng ta đi nơi nào?"

"Một người có thần trí không thanh tỉnh đột nhiên có phản ứng nhất định là có chuyện gì hoặc có thứ gì đó đã kích thích tới hắn. Người đã mất tích kia nói không chừng chính là mấu chốt của vấn đề," Hạ Huyền nghiêng đầu, nhìn Sư Thanh Huyền, đáp.

"Có lý. Để ta hỏi nha hoàn với nô bộc ở đây thử xem, có lẽ cũng sẽ có manh mối." Tay trái nắm lại thành quyền, tay phải siết nhẹ lấy góc áo, Sư Thanh Huyền gật đầu nói.

"Lần này xuất hành có người nào có quan hệ thân thiết với thiếu gia hay không?" Giao tiếp với người khác chính là chuyện mà Sư Thanh Huyền am hiểu nhất, bởi vậy lần này không ngoài dự đoán vẫn là Sư Thanh Huyền ra tay. Một đám nha hoàn nhìn thấy vị công tử áo trắng bay bay tựa như trích tiên, gương mặt không nhịn được mà đỏ ửng cả lên.

"Thiếu gia bình thường đối xử với tất cả mọi người tốt lắm."

"Đúng vậy đúng vậy, không hề có một chút xá cách hay kiêu căng nào."

Bảy tám nha hoàn tựa như sao vây quanh mặt trăng, vây Sư Thanh Huyền ở giữa, người này thay phiên người kia nói.

"Ha ha ha! Chỉ là có ai có quan hệ cực kỳ tốt hay không? Là kiểu bình thường cùng đến cùng đi ấy, kiểu dạng đó." Sư Thanh Huyền chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình cũng chảy cả mồ hôi lạnh, nhưng không nổi nhận chút nào, tiếp tục hỏi.

Đám nha hoàn ngươi nhìn ta, ta nhìn người, nửa ngày cũng không thấy có ai nói chuyện tiếp. Sư Thanh Huyền thoáng thất vọng, đang định buông tha thì một nô bộc mặc áo ngắn đang tựa vào cây cột ở bên ngoài đám người mở miệng, ngữ khí dường như mang theo chút trào phúng: "Không phải là cũng có kẻ đó đi cùng à?"

Vừa dứt lời, biểu cảm của một đám nha hoàn trở nên vi diệu hẳn, đều cúi đầu không nói.

"Ai vậy?" Sư Thanh Huyền đương nhiên sẽ không bỏ qua lời nói mang theo châm chọc của nô bộc kia, trong lòng biết được đây chính là trọng điểm, vội vàng hỏi.

"Ha, chỉ là một hạ nhân mà thôi, bình thường cũng không hay qua lại với chúng ta. Chỉ là thiếu gia phá lệ quan tâm đến hắn, đi đâu cũng mang theo bên mình." Nô bộc mới vừa rồi lại mở miệng đáp, ngữ khí ngoại trừ trào phúng còn mang theo một ít ghen tị nữa.

Y bắt đầu suy nghĩ về hạ nhân này. Một là vì tính cách của hắn không hợp với mọi người, không được mọi người yêu thích. Hai là bởi vì được thiếu gia chăm sóc quá mức, không giống với người bên ngoài cũng khiến cho không ít người cảm thấy đố kỵ và đoán mò không có ý tốt gì. Bởi vậy sau khi được đề cập đến, biểu cảm trên mặt mọi người mới trở nên vi diệu như vậy.

"Ặc... Người nọ là nữ nhân à?" Sư Thanh Huyền hỏi.

"Không, nam nhân." Vừa dứt lời, mấy nha hoàn lại che miệng cười ha ha.

"..."

"Những người này thật sự quá nhàm chán. Quan hệ tốt một chút thì cũng có thể là bạn tốt mà, không phải sao?" Nhớ lại ý cười không tốt đẹp trên mặt mấy nha hoàn kia, Sư Thanh Huyền quả thực không thể lý giải, chỉ có thể cảm thán, "Hạ công tử, ngươi nói có đúng hay không?"

Nghe vậy, người từng là "bạn tốt" bên cạnh nghiêng đầu liếc Sư Thanh Huyền một cái, hừ lạnh một tiếng, vẫn không tiếp lời. Sư Thanh Huyền tự làm mình mất mặt, xấu hổ sờ mũi, chuyển đề tài một cách vô cùng mất tự nhiên.

Sư Thanh Huyền lúc này là thân thể của người phàm, chạy qua chạy lại khắp tòa thành nho nhỏ này nửa ngày vẫn chưa được ăn gì, đương nhiên sẽ có cảm giác đói khái và mệt mỏi. Nhưng không biết vì sao trước mặt Hạ Huyền, y không có cách nào có thể tự nhiên nói ra yêu cầu muốn được ăn cơm của mình. Y chỉ đành lấy tay áo che lại, nhẹ nhàng xoa bụng đang dần thấy đau đau.

Hạ Huyền đi bên cạnh vô cùng nhạy cảm, đã nhận ra được động tác của Sư Thanh Huyền, quay đầu lại nhìn Sư Thanh Huyền. Y đang muốn mở miệng, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.

Nhìn thấy ngũ quan tuấn dật của người trước mắt như phủ lên một lớp sương tuyết giá lạnh, Sư Thanh Huyền hơi nghi hoặc. Y đang chuẩn bị hỏi thì bất ngờ bị người nọ ôm lấy thắt lưng, không hề phòng bị đã được ôm vào trong một ngõ nhỏ ở bên cạnh.

Hết chương 20


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net