Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi đi có biết nhìn đường không hả?" Mộ Tình cảm thấy Tân Thượng Thiên Đình quả thật là muốn trêu đùa hắn. Đi chấp hành nhiệm vụ với ai cũng được, nhưng bọn họ lại cố tình bắt hắn phải đi cùng với tên Phong Tín xúi quẩy này. Nhớ đến ánh mắt chứa đầy ý tứ của Linh Văn khi giao quyển trục cho chính mình, Mộ Tình cảm thấy da gà da vịt sau lưng đều phải nổi hết cả lên. Cho dù chẳng có chuyện gì xảy ra, người này cũng có thể đi đường theo kiểu ngó đông ngó tây rồi dừng lại bất chợt, làm hại hắn suýt chút nữa đã đụng phải lưng gã rồi.

"Ta... hình như nhìn thấy Phong Sư." Không phải không nghe ra ý châm chọc trong mấy câu lạnh nhạt của Mộ Tình, nhưng giờ phút này Phong Tín lại không thèm phản kích như bình thường. Mới vừa rồi gã lơ đãng thoáng nhìn qua, ở trong đám người phía trước có một thanh niên mặc áo trắng cực kỳ giống với Phong Sư Thanh Huyền năm đó.

"Phong Sư? Phong Sư nào cơ?" Mộ Tình nghe vậy cũng ngẩn ra, lại phản ứng lại cực nhanh: "Sư Thanh Huyền ư? Không phải y đã..."

Ngày ấy ở trong Bồ Tề Quán, Sư Thanh Huyền không nói không rằng chỉ bỏ lại một câu để ý Thiên Nhãn Khai đã vô cùng lo lắng chạy ra ngoài. Sau đó lúc hắn nói chuyện này cho Tạ Liên biết, Tạ Liên cũng không tỏ vẻ gì cả, chỉ có thở dài.

"Không phải y đang ở Hoàng Thành sao, ngươi mắt mờ nên nhìn lầm rồi à?" Mộ Tình suy nghĩ một hồi, Hoàng Thành kia cách phía nam này rất rất xa, Sư Thanh Huyền hiện giờ đã là một người phàm, lại còn là tên ăn xin đã bị gãy tay gãy chân, sao có thể trong một khoảng thời gian ngắn không gặp mặt đã học xong Càn Khôn Đại Na Di được. Có vẻ như bị thuyết phục, Phong Tín lại đi đến chỗ mình vừa nhìn thấy quan sát kỹ lại một lần nữa, cũng thật sự hoài nghi có phải mình đã nhìn lầm rồi hay không.

Rõ ràng khoảng cách chỉ hơn mười bước mà thôi, nhưng tiếng người ồn ào ở trong trục đường chính bên ngoài và sự yên tĩnh lạnh lẽo trong ngõ nhỏ tối đen lại hình thành đối lập như đen với trắng. Sư Thanh Huyền tựa lưng lên vách tường, Hạ Huyền đứng quá gần, thân hình cao lớn hoàn toàn chặn đi Sư Thanh Huyền gầy nhỏ hơn. Nếu nhìn lại từ sau lưng hắn chỉ có thể thấy được góc áo trắng như tuyết của người trong ngực đối phương.

"Hạ công tử, có chuyện gì vậy?" Ngõ nhỏ vốn đã chật hẹp, gần như không thể cho hai người đàn ông cao lớn sóng vai đứng thẳng được.

"Bạn cũ của ngươi." Hạ Huyền hừ lạnh một tiếng, mở miệng đáp.

Hạ Huyền vừa mới mở miệng xong, tầm mắt của Sư Thanh Huyền vốn đang đứng rất gần trong nháy mắt bị hấp dẫn bởi hầu kết lên xuống theo từng tiếng nói chuyện. Đại não của y trong nháy mắt trống rỗng, chỉ cảm thấy yết hầu mình như nghẹn lại.

"Sao vậy? Ngươi muốn đi theo bọn họ sao?" Người trong ngực sau một lúc lâu vẫn không đáp lại, Hạ Huyền cúi đầu nhìn lại phát hiện bộ dạng thất thần của người nọ, ánh mắt mơ hồ không biết đang nhìn đi nơi nào. Trong lòng hắn thấy hơi tức giận, thầm nghĩ người này quả thật không muốn ở cùng với mình đến như vậy sao? Y cũng không hỏi là ai mà đã bắt đầu thất thần rồi sao?

Ngẫm lại cảm giác tức giận khó hiểu được đang sinh sôi trong lòng, một tay Hạ Huyền nắm chặt lấy bả vai của Sư Thanh Huyền, lạnh lùng nói: "Ngươi đừng có mơ."

"...?"

"Ta cảm thấy không ổn lắm, ta vẫn muốn đi kiểm tra thử." Đi không tới vài bước, Phong Tính dừng bước chân lại, nhíu mày nói, "Sao có thể giống như vậy được?"

"Hình như khoảng thời gian trước Bùi tướng quân có đi xuống hạ giới tìm người nhưng không tìm thấy được." Mộ Tình đáp lại, thanh âm vẫn lạnh lùng nhưng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, "Vậy chúng ta đi kiểm tra thử thôi."

"Khó có được ngày ngươi tốt bụng đến vậy." Nghe Mộ Tình nói như thế, Phong Tín giật mình nói.

"Ngươi là muốn đánh nhau với ta đúng không?" Mộ Tình lập tức liếc xéo gã, ý khinh thường cực kỳ rõ ràng.

"Ha ha."

Ngoài miệng tuy là nói như vậy, hai người vẫn vòng trở về, một lần nữa kiểm tra lại chỗ mà hai người kia mất tích.

Sư Thanh Huyền đang ngẩn người bị lực nặng đè trên vai truyền đến mà hoàn hồn lại. Y khó hiểu nhìn gương mặt đang hơi tức giận của Hạ Huyền, không biết là ai đã chọc cho Hạ Huyền tức giận rồi.

"Ta nói này Hạ công tử, ngươi có thể buông ta ra trước không? Ta..." Y còn chưa dứt lời đã nghe thấy từ trên đỉnh đầu phát ra tiếng tặc lưỡi của Hạ Huyền. Bàn tay vốn đang nắm lấy vai Sư Thanh Huyền nâng lên, đỡ lấy cằm của Sư Thanh Huyền, ngay sau đó có một bóng ma trước mắt bao phủ lên tầm mắt y, trên môi có cảm giác mềm mại mà lành lạnh.

Sư Thanh Huyền đột nhiên mở to hai mắt.

"Con mẹ nó!" Cách đó không xa, có âm thanh trăm miệng một lời đang cùng chửi đổng vô cùng quen thuộc của hai người nào đó truyền đến.

"Ngươi cướp từ của ta?"

"Ta thật sự muốn chửi con mẹ nó. Chó Phong Tín, ngươi đang cho ta xem cái gì vậy hả!?"

Chưa kịp để ý xem âm thanh quen thuộc đó đến từ người nào, người đó đến đây làm gì, cảm xúc mềm mại ở đầu môi được phóng đại vô hạn, nhanh chóng quét đi lý trí còn sót lại của Sư Thanh Huyền, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi hơi cuộn lại. Hạ Huyền ở trước mặt nhắm chặt hai mắt lại, hành lông mi dài run lên nhè nhẹ tựa như một bóng ma ở đáy mắt.

Quỷ Vương hóa hình người có một chút nhiệt độ cơ thể thuộc về người phàm. Động tác của Hạ Huyền mạnh mẽ, nhưng cũng hết sức dịu dàng, không một chút lưu tình mà tiến công đoạt đi hơi thở của đối phương. Âm thanh ồn ào nhốn nháo ở bên ngoài dần dần đi xa, Hạ Huyền lại có một chút ý tứ nào muốn dừng lại.

Ngàn vạn loại cảm xúc dâng trào trong lòng Sư Thanh Huyền. Có khiếp sợ, có bất an, có xấu hổ, có sợ hãi, nhưng chắc chắn không có chán ghét và trốn tránh.

Tâm niệm bị đè nén đã lâu bị động tác này đốt lên thành lửa, Sư Thanh Huyền nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, thử thuận theo động tác của người kia, nhưng đối phương lại đột nhiên buông ta. Hạ Huyền khép mắt lại, chậm rãi mở miệng nói, âm thanh trầm thấp lại dịu dàng: "Xin lỗi ngươi."

Bàn tay nắm lấy góc áo đối phương của Sư Thanh Huyền hơi cứng đờ, lập tức cười khổ nói: "Hạ công tử, tại sao ngươi phải xin lỗi ta?"

Sư Thanh Huyền vừa dứt lời, không khí xung quanh như đông lại, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng kim rơi. Tiếng người ồn ào, huyên náo đã thối lui như thủy triều chỉ trong chớp mắt, âm thanh duy nhất mà tai có thể nghe được lúc này chỉ còn tiếng hít thở chầm chậm của chính bản thân. Từ lúc hai người quẹo vào hẻm nhỏ, tay trái Hạ Huyền vẫn luôn ôm lấy eo y, lúc này khoảnh cách giữa hai người cực kỳ gần, Sư Thanh Huyền không né cũng chẳng thể lui, chỉ đành ngẩng đầu nhìn Hạ Huyền.

Vừa ngước lên, mắt y đã đụng trúng đôi mắt đen láy của hắn. Ngũ quan trên mặt Hạ Huyền cực kỳ sắc nét, góc cạnh rõ ràng, hai tròng mắt đen nhánh nhưng ẩn chứa ánh sáng ngời ngợi và kiên định. Sư Thanh Huyền của lúc trước cực kỳ thích nhìn lén hắn, nếu bất cẩn khiến người nọ chú ý, chọc cho "Minh huynh" của khi đó phải quẳng lại một câu "Làm gì", chẳng hiểu sao trong lòng y lại cảm thấy vui lắm.

Đôi mắt thăm thẳm kia khẽ lướt qua cánh môi sưng đỏ của Sư Thanh Huyền rồi dừng lại ở đó vài giây, cất giọng trầm khàn, hỏi: "Tại sao lại không cần?".

"Trước đây nhà họ Sư có lỗi với ngươi, mệnh của ta là của ngươi, ngươi muốn làm gì ta cũng được, đâu cần phải xin lỗi ta chứ." Sư Thanh Huyền nhìn thẳng vào đôi mắt sâu như vực thẳm của Hạ Huyền, nói tiếp: "Nếu đã là chuộc tội, vậy... Hạ công tử, ngươi.... Muốn làm gì ta cũng được." Có thể là vì nghe thấy hai tiếng xin lỗi kia nên cảnh tượng mình bất lực xin lỗi trên đảo Hắc Thủy ngày ấy, cũng như bốn bình tro cốt vô cùng gai mắt kia lại một lần nữa xuất hiện trước mắt Sư Thanh Huyền, chút cảm xúc đã được chôn sâu cũng lẳng lặng ngoi lên.

"Ngươi! Được, tốt lắm!" Cảm xúc buồn bực khi nhìn thấy sự ung dung tự tại của Sư Thanh Huyền lúc nãy càng thêm mãnh liệt, vừa nghe Sư Thanh Huyền nói vậy, Hạ Huyền tức khắc siết chặt cánh tay, kéo người kia gần sát vào mình, nói: "Nếu như vầy chỉ là chuyện nhỏ, vậy những cái khác thì sao?"

"... Những cái khác gì chứ?" Nhìn gương mặt càng thêm tức giận của Hạ Huyền, Sư Thanh Huyền thấy hơi khó hiểu. Lúc trước, khi người này giả trang thành Địa Sư, tuy mặt mày lúc nào cũng lạnh như băng, nhưng luôn giữ vững được sự bình tĩnh, dù gặp chuyện lớn cũng chẳng mảy may biến sắc, tại sao bây giờ khi đã về với thân phận quỷ vương lại trở nên trẻ con, dễ nổi nóng như vầy chư.

"Ví dụ như, thế này?" Hai người như đang so ý chí với nhau vậy, không ai muốn dời mắt đi trước. Hạ Huyền nhìn chằm chằm đôi mắt trong veo của Sư Thanh Huyền, bàn tay đang ôm eo của y cùng chầm chậm trượt xuống, xoa nắn bờ mông căng tròn, mịn màng của y. Cơ thể cũng nghiêng nhẹ về phía trước, như thể chuẩn bị hôn môi y. Nhìn gương mặt tuấn tú đang dần dần tiến lại gần, cộng thêm bộ phận phía sau trước giờ chưa có ai dám đụng vào giờ lại rơi vào tay người nọ khiến Sư Thanh Huyền giật nảy mình, mém chút nữa nhảy dựng lên như chú thỏ trắng bị dọa sợ.

Mấy trăm năm làm thần, chẳng ai còn là cậu thiếu niên vô tri dốt nát nữa, nhìn dục vọng sâu đậm nơi đáy mắt của Hạ Huyền, Sư Thanh Huyền bỗng hiểu ra ẩn ý trong lời nói của hắn. Sau đó, khoảnh khắc đôi môi mỏng xinh đẹp kia sắp dán tới, Sư Thanh Huyền bất ngờ quay mạnh đầu sang chỗ khác.

Cánh môi lành lạnh lướt nhẹ trên gò má Sư Thanh Huyền, Hạ Huyền chẳng hề ngạc nhiên, còn bật cười khinh miệt: "Lần sau Phong Sư đại nhân vẫn nên uốn lưỡi bảy lần rồi hãy nói đi."

Sư Thanh Huyền há miệng, nhưng cảm xúc phức tạp đột ngột xuất hiện trong lòng lại khiến y không biết phải nói gì, chỉ đành ngậm miệng từ bỏ.

Hết chương 21


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net