Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dựa theo manh mối mà quản gia của nhà họ Lâm cung cấp, hai người đi chừng một canh giờ đã đến ngọn núi nơi mọi chuyện xảy ra. Điều khiến Sư Thanh Huyền để tâm là Lâm quản gia từng nói con đường này là con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn rời thành, vì vậy hai người quyết định sẽ tìm kiếm manh mối dọc đường đi nên mới không dùng tới trận pháp Rút Ngàn Dặm Đất. Nhưng cả quãng đường lại chẳng gặp được mấy người, Sư Thanh Huyền vốn định bàn bạc lại với Hạ Huyền một phen, nhưng nhớ tới cuộc đối thoại không mấy vui vẻ khi còn trong chợ, y chỉ đành nuốt ngược nghi vấn về lại bụng.

Vừa bước vào núi đã ngửi thấy mùi máu thoang thoảng, càng vào sâu thì càng nồng nặc. Khi hai người đến một nơi nào đó ở sâu trong núi, mùi máu tanh tưởi kia đã nồng đến độ khiến người khác không thể không để ý tới, nó cực kỳ gay mũi, vừa ngửi đã thấy buồn nôn. Sư Thanh Huyền che lại mũi miệng, sau đó nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hạ Huyền đứng bên cạnh như một thói quen. Người nọ vẫn trưng ra bộ mặt lạnh như người chết, nhìn chằm chằm phía trước không chớp mắt, bước chân cũng nhanh hơn. Không hổ là quỷ vương, Sư Thanh Huyền khẽ chậc lưỡi, che kín mũi miệng của mình.

"Hẳn là ở đây." Hạ Huyền ngừng bước, mở miệng nói. Sư Thanh Huyền cũng ngẩng đầu nhìn theo, sau đó bị dọa sợ chết khiếp, sau gáy chảy đầy mồ hôi lạnh.

Trên mảnh đất trống phía trước còn lại rất nhiều mảnh vỡ của xe ngựa tan tác khắp nơi. Xác đã được nhà họ Lâm đưa trở về, nhưng vô số vết máu đọng cùng với mùi hương tanh tưởi đâu đâu cũng có kia đã chỉ rõ rằng nơi này từng xảy ra một sự kiện vô cùng thảm thiết và đáng sợ. Máu ngấm vào trong đất, khiến màu sắc nơi đây càng thêm tăm tối.

"Đây mà chết ba mươi người hả? Có nói là ba trăm cũng có người tin đấy." Sư Thanh Huyền vẫn dùng tay áo che kín hơn nửa khuôn mặt, giọng cũng vì vậy mà nghe hơi ồm ồm.

"Quỷ khí giống với trên cơ thể người nọ, xác nhận bắt nguồn từ cùng một thứ." Hạ Huyền dạo quanh bốn phía thăm dò một lượt rồi nói.

"Chẳng lẽ trước giờ linh vật vẫn luôn ở trên người Lâm công tử, trong chuyến đi lần này lại chẳng may chạm trán đám yêu quái thèm khát linh vật nên đã bị chúng nhân cơ hội ra tay giết chết?" Sư Thanh Huyền suy đoán, trước kia khi giải quyết nguyện cầu của mọi người, y cũng từng gặp phải chuyện thế này.

"Không biết, nhưng cậy nhờ vào quỷ mạnh hơn giao thiệp với người nhiều lắm." Hạ Huyền hừ nhẹ một tiếng, khóe môi khẽ nhếch, nhưng đáy mắt lại tràn ngập sự lạnh lẽo, chẳng chút ý cười. Sau đó, hắn vươn tay phải ra, nhanh chóng kết ấn, lát sau, một dòng nước đen nho nhỏ tuôn ra từ đầu ngón tay Hạ Huyền, rồi tản ra khắp bốn phương tám hướng, len lỏi vào sâu trong núi. Dòng nước kia vô cùng kỳ lạ, tốc độ cũng cực nhanh, chỉ chốc lát đã không còn thấy tăm hơi đâu cả.

Đợi Hạ Huyền thi triển thuật pháp xong, Sư Thanh Huyền mới mở miệng hỏi: "Rồi sao nữa?"

"Chưa tới nửa ngày, nó tất nhiên sẽ báo lại cho ta biết thứ kia đang ở đâu." Hạ Huyền giương mắt nhìn Sư Thanh Huyền, nói tiếp: "Quay về đợi đi."

Mấy ngày nay Hạ Huyền vẫn luôn canh giữ bên cạnh Sư Thanh Huyền một tấc không rời, y cũng chẳng thấy hắn xử lý chuyện quan trọng gì hay tiếp xúc với ai, nên suýt chút nữa Sư Thanh Huyền đã quên mất người này chính là Tuyệt đương thời, chỉ cần khẽ động đầu ngón tay là đã có hàng nghìn hàng vạn tiểu quỷ tình nguyện làm trâu làm ngựa cho Hắc Thủy Trầm Chu đại nhân, chẳng sợ máu chảy đầu rơi. Nhớ đến cảnh lúc trước phải tự mình hỏi thăm tin tức, còn phải giả trang thành đạo sĩ, Sư Thanh Huyền bỗng hơi xấu hổ.

Rõ ràng tên này có thể thoải mái xử lý chuyện đó, lại thờ ơ nhìn mình chạy tới chạy lui, chắc chắn là đang trêu đùa mình đây! Nghĩ tới đó, Sư Thanh Huyền bỗng thấy bực bội trong lòng.

Hậu quả của việc suy nghĩ vẩn vơ chính là khi Sư Thanh Huyền hoàn hồn, tên hắc y Quỷ Vương – người đang bị nghi là có ý định đùa giỡn mình cho vui kia đã đi trước vài bước. Thấy Sư Thanh Huyền vẫn còn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Hạ Huyền quay đầu nhìn con người sắc mặt lúc đỏ lúc trắng kia, nói: "Đi thôi."

"Ờ..." trong lòng Sư Thanh Huyền lúc này vô cùng buồn bực, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo hắn. Vừa mới nhấc chân lên đã thấy Hạ Huyền đứng trước mặt đột ngột cau mày, ánh mắt sắc lạnh như dao khẽ lướt qua bả vai Sư Thanh Huyền, nhỏ giọng nói: "Lăn ra đây."

Sư Thanh Huyền ngẩn người, từ bụi cỏ phía sau lưng truyền tới tiếng xào xạc. Y quay đầu nhìn theo tầm mắt của Hạ Huyền, từ bụi cỏ phía sau chỗ hai người đang đứng bỗng "lăn" ra một người đàn ông một thân áo xanh. Có lẽ vì ẩn núp trong bụi cỏ một thời gian nên trang phục màu xanh sạch sẽ, ngay ngắn trên người giờ đã dính đầy bùn đất và sương sớm, trên mặt chàng trai trẻ đang nằm dưới đất cũng dính chút vết bẩn, trên đầu cũng dính đầy lá, trông có hơi buồn cười.

Dù bị phát hiện hành tung, chàng trai cũng không hoảng loạn, vẫn tiếp tục nằm sấp dưới đất, ngước mắt nhìn chằm chằm hai người. Đôi mắt hắn sáng ngời, đầy kiên định, khác hẳn với bộ dạng mất hồn mất vía lúc ở sảnh lớn Lâm phủ.

Người kia chính là tiểu thiếu gia mạng lớn gặp nạn mà không chết của nhà họ Lâm. Sư Thanh Huyền có hơi sửng sốt, Hạ Huyền đứng sau lưng lại mở miệng, giọng nói lạnh tựa băng, chẳng có chút cảm xúc nào: "Không giả vờ nữa?"

Cái người đang nằm sấp dưới đất kia chẳng nói chẳng rằng, Hạ Huyền cũng chẳng đủ kiên nhẫn đợi hắn, qua một hồi, Hạ Huyền xoay người giả vờ bỏ đi, Sư Thanh Huyền lưỡng lự nhìn cậu thanh niên bẩn thỉu kia, lòng do dự bất an.

Hạ Huyền không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo của Sư Thanh Huyền, nhưng hắn không xoay người, vẫn đưa lưng về phía y, bình thản nói: "Thành trấn phía nam có nhiều sông ngòi, ta đã liên lạc với thủy quỷ ở đó, nếu tìm được yêu vật mang hơi thở tương tự, tất sẽ báo cho ta biết." Sư Thanh Huyền đương nhiên hiểu ý của Hạ Huyền, nếu yêu quái kia thật sự vì cướp báu vật mà giết người, tất nhiên là chờ tìm thấy tên yêu quái đó, họ sẽ đập nó một trận, đoạt lại bảo vật là xong. Chuyện này thật sự rất đơn giản, chẳng liên quan gì tới Lâm phủ, càng không cần nhảy xuống vũng nước đục này làm chi.

Lúc trước, khi Sư Thanh Huyền còn là Phong Sư từng rất thích bênh vực kẻ yếu, nhưng cũng là do y ỷ vào một thân pháp lực của mình, cộng thêm nếu không giải quyết được thì vẫn còn một Sư Vô Độ pháp lực cao cường, có thể quét ngang Thượng Thiên Đình bảo vệ y. Nhưng hôm nay, pháp lực của Sư Thanh Huyền đã mất hết, nếu thật sự gặp chuyện thì e là có bảo vệ được mình không cũng là vấn đề lớn rồi. Nghĩ đến đây, ánh mắt Sư Thanh Huyền tối lại, nhấc chân bước về phía Hạ Huyền.

Nếu người bình thường, phản ứng đầu tiên khi nghe ai đó nhắc tới thủy quỷ với yêu quái chắc chắn là sợ hãi, hoặc sẽ cảm thấy người kia bị thần kinh, không có đầu óc. Lúc này, khi thấy hai người kia sắp rời đi, Lâm công tử cuối cùng cũng hành động. Hắn lao tới như một con mãnh thú bé nhỏ, vươn tay tóm lấy góc óc của Sư Thanh Huyền đi phía sau.

Sư Thanh Huyền còn chưa kịp thấy rõ động tác của người đó thì Hạ Huyền ở đằng trước đã ra tay nhanh như chớp, một dòng nước đen mảnh nhỏ tựa cây roi mềm dẻo bay ra từ trong áo bào màu đen, quật ngã Lâm công tử. Dòng nước kia cực kỳ mảnh, trông tương đối yếu ớt, nhưng lại sắc bén tựa lưỡi dao, nhưng nơi nó lướt qua chớp mắt đã để lại vét thương sâu hoắm, máu tươi tuôn trào nhuộm đỏ cả y phục màu xanh.

Lâm công tử đau đớn ôm chặt cánh tay, không hề tức giận, cố gắng quỳ lên sau đó khom người dập dầu với họ, mở miệng nói: "Thỉnh hai vị thần tiên giúp ta một tay! Lâm mỗ nguyện dâng hiến toàn bộ gia tài, cung phụ hai vị suốt đời!"

Dung mạo của Lâm công tử vốn thư sinh, thanh tú, dáng vẻ cũng nhã nhặn, đẹp trai, giọng điệu vô cùng ôn hòa, chỉ là hình như đã lâu chưa nói chuyện nên nghe hơi khàn khàn.

Hạ Huyền thu roi nước mảnh mai màu đen về, dời mắt sang chỗ khác, cũng không mở miệng bảo Sư Thanh Huyền rời đi nữa. Sư Thanh Huyền thấy vậy, thật sự không đành lòng, nhẹ giọng cất lời: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Hẳn hai vị cũng đã biết việc nhà ta xảy ra chuyện, tiền thưởng mà cha ta đưa cũng nhiều, những ngày qua cũng không thiếu tăng nhân đạo sĩ tới thử sức, nhưng hầu hết đều là hạng người đục nước béo cò, chỉ biết giả thần giả quỷ nói hai ba câu để lừa chút bạc, cả cái cách tồi tệ như xung hỉ họ cũng dám nói, mẹ ta cũng vì quan tâm quá mức nên bị loạn, nhưng... ngày thường Lâm phủ đối đãi với họ không tệ... nãy nhìn thấy hai vị có khí chất bất phàm, nên đã lén đuổi theo, ta biết hành vi này của mình không đúng, nhưng thấy hai vị công tử là người thật sự có bản lĩnh nên mới liều một phen, cầu hai vị rộng lòng thương giúp tại hạ!" Như nói đến chỗ thương tâm, vị Lâm công tử kia cắn chặt răng, hốc mắt đỏ bừng hết cả.

"Vậy tại sai ngươi lại giả điên?" Nghe Lâm công tử kể xong đầu đuôi sự việc, Sư Thanh Huyền cảm thấy cách nói chuyện của hắn ta rành mạch rõ ràng, rất hợp lý, không hề giống với dáng vẻ vì chịu đả kích quá lớn mà mất hồn mất vía lúc trước thì vô cùng khó hiểu, bèn mở miệng hỏi.

"..: "

"Lúc còn ở quý phủ, ta từng nghe nha hoàn nhắc tới một gã người hầu, hắn và ngươi có quan hệ gì?"

Không biết do vết thương trên tay mất máu quá nhiều, hay là những câu tra hỏi của Sư Thanh Huyền đã đụng trúng tim đen mà mặt mày Lâm công tử trở nên trắng bệch, run rẩy mở miệng: "Chỉ là người hầu thôi."

Sư Thanh Huyền cất tiếng thở dài, khuyên bảo: "Giờ còn nói dối thì có ích gì nữa đâu? Dù người đó là địch hay là bạn của nhà họ Lâm thì chuyện này cũng chẳng liên can gì tới hai người chúng ta cả, ngươi không chịu lộ cho chúng ta chút tin tức có ích gì, chúng ta phải giúp ngươi như thế nào đây? Nếu Lâm công tử ý đã quyết, vậy ta xin phép cáo từ."

Hết chương 22


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net