Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A Sương từ nhỏ đã đi theo ta, cùng nhau lớn lên. Nếu nói là người hầu thì không bằng nói là bạn tốt sẽ thỏa đáng hơn." Những tuyệt vọng, thống khổ và bất an trong khoảng thời gian này trong giây phút này trào lên trong lòng. Biết mình không còn đường lui nữa, Lâm công tử đặt mông ngồi dưới đất luôn, âm thanh êm ái, bắt đầu kể chuyện.

A Sương đến Lâm gia vào một tiết sương giáng của mười mấy năm trước. Ngày ấy thị vệ trông cửa Lâm phủ vừa mở cửa lớn sáng sớm liền thấy một đứa nhỏ ước chừng năm sáu tuổi, cả người toàn là máu nằm ở cửa. Lão gia của Lâm gia tâm thiện, đưa đứa nhỏ vào trong phủ, mời y sư trong thành đến chữa trị mấy ngày, đứa nhỏ kia chậm rãi hồi phục. Vốn định chờ người nhà của đứa nhỏ tìm đến, nhưng chờ hoài chờ mãi vẫn không có người nào đến đón, hỏi đứa bé này thì nó cũng tỉnh tỉnh mê mê, nói không ra được nửa câu hữu dụng. Lâm phủ có gia nghiệp lớn, cũng không ngại thêm vài miệng ăn nên đã quyết định nuôi đứa nhỏ. Từ lúc đó, trong Lâm phủ có thêm một đứa bé tên Lâm Sương.

Không biết trước kia nó đã trải qua cái gì, trong một khoảng thời gian rất dài, A Sương cũng không mở miệng ra nói chuyện. Các người hầu nha hoàn cũng không thích đứa trẻ nhìn u ám, lại còn trông ngơ ngác ngây ngốc. Chỉ có mỗi tiểu thiếu gia của Lâm gia có tuổi xấp xỉ với nó, liền thường xuyên dẫn theo nó. Lão gia Lâm gia đến tuổi trung niên mới có con, lại còn là con độc đinh, đương nhiên sẽ dùng toàn bộ phú quý của phủ để chiều chuộng con trai, tùy ý để cho tiểu thiếu gia muốn chơi như thế nào thì chơi như thế.

"Ta đến bây giờ vẫn không biết được ta phá lệ quan tâm đến hắn là tốt hay là không tốt đối với hắn. Nếu như ta mặc kệ, tính hắn như vậy chắc chắn sẽ bị hạ nhân khác bắt nạt. Nhưng nếu như ta quan tâm, người bên ngoài sẽ thấy ghen tị với hắn, ở sau lưng ta làm chuyện ngáng đường hắn." Nói đến đây, Lâm thiếu gia lắc đầu, cười khổ nói, "Chính ta cũng thấy không đành lòng. Vậy nên ta để cho hắn ở bên cạnh ta, làm việc cho ta, ta coi như là yên tâm rồi."

Vì thế A Sương liền cùng Lâm thiếu gia tập võ luyện kiếm, viết chữ vẽ tranh. Hai người từ đứa trẻ ngây ngốc trưởng thành thành bộ dáng thiếu niên như bây giờ. Thời gian mười mấy năm qua nhanh như tốc độ ánh sáng, hai người cũng có tình cảm vô cùng sâu sắc với nhau.

Lâm thiếu gia biết trong phủ có vài người không vừa mắt Lâm Sương. Tuy rằng Lâm Sương hiện tại đã không còn là đứa nhỏ nhát gan như năm xưa nữa, ngược lại có bản lĩnh võ học cực kỳ cao cường, làm việc gì cũng tỉ mỉ cẩn thận. Nhưng cẩn thận đến mấy thì cũng sẽ có sai sót. Lần này xuất hành đi bảo vệ vũ khí vốn không có hắn, nhưng không biết ai động tay động chân lên danh sách của quản gia. Trong lòng Lâm thiếu gia bất an, liền chủ động đưa ra yêu cầu muốn xuất hành cùng với hắn. Lâm lão gia vẫn luôn cả ngày buồn bực không vui vì chuyện con trai không có hứng thú lớn với chuyện tập võ luyện cước. Hiện giờ ông thấy con mình rốt cuộc nghĩ thông suốt, còn chủ động yêu cầu xuất hành, không khỏi vô cùng cao hứng, đương nhiên là lập tức đáp ứng. Nhưng ai mà biết được lại xảy ra chuyện như vậy.

"Lâm lão gia nói trừ ngươi ra thì có ba mươi người đi cùng. Nhưng bọn họ chỉ tìm được có hai mươi chín thi thể. Người còn đang mất tích kia có phải là vị A Sương này không?" Tin tức liên tiếp tới, trông có vẻ câu chuyện đã được thông suốt, nhưng Sư Thanh Huyền vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

"Không biết. Nhưng mà A Sương quả thật là có quen biết với đối phương." Lâm công tử có chút đau đầu, đè lại mi tâm, cả người nhìn qua vô cùng suy sút.

"Cái gì?" Sư Thanh Huyền vô cùng cả kinh, vội vàng nói, "Tin tức lớn như vậy vì sao ngươi lại không nói với Lâm lão gia? Lại còn muốn giả ngu nữa?"

Lâm công tử ngồi dưới đất cười khổ, tiếp tục nói: "Ngày ấy ta vừa lên xe ngựa A Sương liền vô cùng kinh ngạc. Dọc trên đường đi hắn cứ ngầm nói muốn ta nhanh chóng trở về đi, nói giao cho hắn là ổn rồi. Ta lúc đó còn cảm thấy kỳ quái, nhưng chưa kịp hiểu gì thì những người đó đã tới rồi." Có vẻ như nhớ lại những chuyện đã xảy ra lúc đó, Lâm công tử càng thấy đau đầu dữ đội hơn, lấy cả hai ngón tay đè huyệt thái dương lại, tiếp tục nói, "Ta không nói là vì ta cũng không biết phải mở miệng như thế nào. Ta không muốn thừa nhận người ta tin tưởng lâu như vậy lại một mực lừa gạt ta. Ta tình nguyện tin tưởng hắn có nỗi khổ. So với việc để cho phụ nhân trói người trở về giao cho quan phủ và bức cung hắn khai ra, ta càng muốn tìm được hắn, để chính miệng hắn nói cho ta biết, vì sao hắn lại phải làm như vậy." Nói đến chỗ kích động, hai mắt Lâm công tử trợn lên, gân xanh trên cổ nổi lên, ngữ khí cũng trở nên kịch liệt hơn.

Sư Thanh Huyền ngẩn người, chỉ cảm thấy sau lưng tầng tầng lớp lớp mồ hôi chảy ra. Những lời này giống như một cây châm thật nhỏ, đâm từng lần từng lần vào cơ thể y. Sư Thanh Huyền lui mạnh về phía sau mấy bước, chạm lên lồng ngực rộng lớn của người ở phía sau. Sư Thanh Huyền quay đầu nhìn lại, tầm mắt rơi vào đôi mắt tối đen như hồ sâu của Hạ Huyền.

Sư Thanh Huyền không biết từ nãy đến giờ Hạ Huyền đang nhìn mình hay là nhìn sang những hướng khác nữa. Khi tầm mắt của y đột nhiên rơi vào đôi mắt tĩnh lặng kia, tâm tư đang rối loạn trong nháy mắt có thể bình tĩnh lại một cách kỳ lạ.

"Huống chi, A Sương không chỉ là bạn tốt của ta, mà còn là người ta yêu nữa."

Sư Thanh Huyền lại cả kinh một lần nữa bởi lời nói thẳng thắn của người trước mắt này, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải, theo bản năng mở miệng nói: "Nhưng các ngươi đều là đàn ông mà."

"Đàn ông thì sao chứ? Không phải hai người các ngươi cũng như vậy sao?" Nghe vậy, thần sắc của Lâm công tử ở đối diện đột nhiên trở nên cổ quái, dường như không biết vì sao Sư Thanh Huyền lại đột nhiên nói như vậy.

"Ta ta ta chúng ta??? Ha ha cái này cái này..." Hạ Huyền nhướng mày nhìn người trước mắt khẩn trương đến mức nói lung tung, không nói gì, chỉ biết thở dài, đưa tay đè lại bàn tay đang vẫy lung tung của người kia, lạnh lùng hỏi, "Làm sao mà ngươi biết được?"

"Ta thấy được ở chợ. Nhưng mà ta cũng chỉ nhìn thoáng qua thôi, dù sao phi lễ chớ nhìn." Lâm công tử vô cùng hiểu chuyện, đáp.

"Đừng nói nữa!" Sư Thanh Huyền chỉ cảm thấy máu trong người mình trong nháy mắt đều vọt tới trên mặt, giờ phút này mặt mình đỏ như đang bị đốt cháy. Y xấu hổ nhìn về phía Hạ Huyền, lại phát hiện người nọ vẫn giữ bộ dạng bình tĩnh như bình thường, vành tai cũng không hề đỏ lên. Sư Thanh Huyền thấy nao nao, tức giận trong lòng cũng bớt đi ba phần, mà ngược lại là tủi thân cùng buồn bực chẳng hiểu vì sao.

Hạ Huyền ở phía sau đi lên phía trước nửa bước, che ở trước mặt Sư Thanh Huyền, tay trái đặt phía sau lưng, tay phải ném một lọ thuốc trị thương cho Lâm công tử đang ngồi trên mặt đất, nói: "Vậy mà chúng ta đang muốn tìm có lẽ có liên quan đến vị công tử Lâm Sương kia. Nếu như chúng ta có thêm tin tức, chúng ta sẽ lại đến bái phỏng."

Thân thể cao lớn của Hạ Huyền gần như chặn hết tầm mắt của Sư Thanh Huyền. Sư Thanh Huyền còn đang thấy rối rắm vì chỉ có mỗi mình mình thấy khẩn trương vạn lần khi nghe thấy thế, còn Hạ Huyền lại chả có phản ứng gì khác lạ. Y đang mắng thầm bản thân không có tiền đồ trong lòng, tầm mắt đảo qua lại phát hiện ra trên tay trái đặt ở sau lưng của Hạ Huyền, cổ tay áo vốn luôn phẳng phiu tự dưng lại có vài nếp nhăn mờ mờ.

Mấy vết nhăn kia cực kỳ rõ ràng ở trên vải dệt bóng loáng, tựa như chủ nhân vì quá mức khẩn trương mới vô ý mà lưu lại chúng. Sư Thanh Huyền nhìn chằm chằm một hồi lâu, tâm trạng lo lắng buồn bực mới rồi nhẹ nhàng chậm rãi tan biến đi, tựa như có một bàn tay nhỏ bé dịu dàng từng chút từng chút một vuốt ve cho chúng.

Hết chương 23

Lời tác giả:

Hạ đại lão đùa giỡn lưu manh!

Đại khái là: Một người cảm thấy ta rất có lỗi với ngươi, trong lòng mang áy nay nên ngươi muốn làm gì với ta thì cứ làm. Một người lại cảm thấy là ta hôn ngươi ôm ngươi nhưng ngươi lại xuất phát từ áy náy mới không từ chối ta? Cơ bản là hai người họ đang không chung một mạch não, cần phải liên tục đả thông.

Tôi rất thích viết mấy chi tiết nhỏ nhỏ như ghen rồi tủi thân các thứ, rất đáng yêu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net