Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi bầu trời bên ngoài cửa sổ đã phủ kín ánh nắng của mặt trời, Sư Thanh Huyền rốt cuộc mơ mơ màng màng tỉnh ngủ.

Nhưng đêm qua y lại ngủ không ngon chút nào. Ngày ấy sau khi quay về đảo Hắc Thủy với Hạ Huyền, biết được huân hương đốt trong phòng có tác dụng an thần dưỡng sinh, mấy ngày liên tiếp Sư Thanh Huyền đều ngủ ngon vô cùng, cả đêm không mộng mị. Nhưng hôm nay đổi tới ngủ ở một trấn nhỏ hoàn toàn xa lạ, ác mộng từ quá khứ liên tiếp cuốn lấy khiến y không thể thở nổi lại lần nữa đánh úp.

Gương mặt hơi trắng bệch hiện một tầng mồ hôi lạnh, mi tâm cũng nhăn lại thành một đường. Khi y cảm thấy mình sắp bừng tỉnh từ trong ác mộng, bỗng nhiên có một bàn tay trắng trẻo hơn người thường nhẹ nhàng xoa lấy Sư Thanh Huyền đang rơi vào ác mộng. Động tác của bàn tay kia mềm nhẹ, từng chút từng chút một thong thả mà dịu dàng vuốt ve mi tâm đang nhíu chặt của Sư Thanh Huyền.

Bàn tay kia không chỉ vuốt lên đôi mày nhíu lại mà còn xoa lên hai má, tựa như đang muốn trấn an Sư Thanh Huyền đang chìm trong giấc mơ. Hô hấp của người trên giường dần dần vững vàng, còn có chút an tâm hơn, dáng vẻ vô cùng thân thiết cọ cọ cái tay kia, một lời nói nhẹ nhàng phát ra từ miệng Sư Thanh Huyền: "Ca..."

Bàn tay đang vỗ về hai má hơi hơi dừng lại một chút, nhưng chưa rời đi, ngược lại lấy khăn tay cẩn thận lau đi mồ hôi toát ra trên mặt của người vừa mới bị kinh hãi vì gặp ác mộng.

Ánh nắng cao cao ở trên trời chiếu rọi vào từ cửa sổ, lông mi Sư Thanh Huyền đang ngủ say khẽ run lên, liền mở đôi mắt ra.

Vừa mở mắt, Sư Thanh Huyền đã phát hiện Hạ Huyền đêm qua đột nhiên rời đi lúc này đang ngồi dựa ở bên cạnh bàn, gương mặt lạnh như băng. Có vẻ hắn đang thấy không yên lòng nên nghịch một cái ly ngọc trắng nho nhỏ trong tay. Nhận thấy được động tĩnh từ bên này, Hạ Huyền quay đầu qua, ánh mắt trong phút chốc dịu dàng hơn rất nhiều, thản nhiên hỏi: "Ngươi tỉnh rồi?"

"Hạ công tử, sao ngươi lại không gọi ta dậy?" Chú ý tới sắc trời đã không còn sớm nữa, gương mặt Sư Thanh Huyền hơi hơi nóng lên.

"Không phải vội." Hạ Huyền nhìn chăm chú vào động tác khoác áo choàng của người nọ, tầm mắt dời đi, chạm phải đôi mắt của Sư Thanh Huyền. Hắn nhẹ nhang gọi: "Thanh Huyền."

"..." Bàn tay đang chỉnh đai lưng của Sư Thanh Huyền run lên, vô tình thắt nút sai. Khuôn mặt trắng trẻo hiện lên một tầng đỏ ửng ở gò má, Sư Thanh Huyền vừa cởi cái đai lưng không nghe lời ra, vừa nhìn về phía Hạ Huyền chỉ cách mình vài bước chân ở đằng kia. Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của người nọ, Hạ Huyền lại dời tầm mắt đi, nhẹ giọng nói: "Những lời nói lúc trước ở đảo Hắc Thủy của ta đều là sự thật."

Đôi mắt Sư Thanh Huyền đột nhiên trợn to, động tác trên tay dừng lại một chút, nhớ lại bóng dáng dường như muốn hòa thành một thể với bóng đêm của người nọ dưới cây đào đêm đó, cùng với những lời mà hắn đã nói.

"Sau khi chuyện này kết thúc, ngươi cứ đi đi, không cần phải thấy hổ thẹn trong lòng nữa." Hạ Huyền khép hờ mắt lại, dường như đột nhiên nổi hứng thú vô cùng lớn với một góc trên sàn nhà, sau một lúc lâu cũng không dời tầm mắt đi.

"Ngươi..." Lúc này lại nghe thấy Hạ Huyền nói những câu này, Sư Thanh Huyền không có một chút cảm giác vui vẻ nào cả, ngược lại càng thấy tủi thân trong lòng, rồi cũng không biết phải phát tiết như thế nào. Người này coi mình là cái gì chứ? Thích gọi đến thì đến, thích đuổi đi thì đi à? Sư Thanh Huyền cắn môi dưới, đơn giản buông tha cho chuyện đấu tranh với nút thắt đai lưng, đang muốn mở miệng hỏi thì cánh cửa sổ mà đêm qua Hạ Huyền nhảy xuống vang lên âm thanh gõ cửa.

Nếu không phải giờ phút này mặt trời đang treo cao ở ngay giữa trời thì chuyện này thật sự có hơi đáng sợ. Ai cũng hiểu rằng phòng ngủ thượng đẳng xây nên vì yên tĩnh, các phòng còn lại đều ở các góc của tầng trệt. Căn phòng mà Sư Thanh Huyền và Hạ Huyền đang ở nằm ở vị trí bị bốn căn nhà vây lại.

Sư Thanh Huyền nhìn Hạ Huyền, đang muốn hỏi là cái gì đến đây. Vị Quỷ Vương áo đen trong giây lát liền thu hồi tầm mắt, sắc mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng như ngày thường. Hắn vung tay lên, cửa sổ trong nháy mắt mở rộng ra, có một vật nhanh như chớp lăn vào trong phòng.

Nói là vật thì có vẻ không đúng cho lắm. Để nói chính xác thì thứ đó là một con tiểu quỷ. Chỉ là không biết con tiểu quỷ này bị ai bắt nạt, mặt mũi bầm dập thoạt nhìn vô cùng dọa người. Xem ra lực uy hiếp của Quỷ Vương vẫn có thể sử dụng rất tốt, chỉ thời gian ngắn ngủi một đêm đã thu được tin tức cần thiết.

Con thủy quỷ gầy yếu kia lăn một vòng nhanh như chớp trên mặt đất, lại giống như đã hôn mê vậy, ôm đầu lăn đến bên chân Sư Thanh Huyền. Sư Thanh Huyền nhìn thấy thế, cảm thấy không đành lòng. Y đang định đưa tay ra nâng nó dậy, Hạ Huyền đang đứng thẳng ở một bên lại phóng một ánh mắt lạnh lùng tựa như đao tới. Con tiểu thủy quỷ đáng thương đến cực điểm kia sợ đến mức mơ mơ màng màng lui về phía sau vài bước, lại đụng phải bình phong ở phía sau. Một loạt tiếng động đổ vỡ vang lên, con tiểu quỷ kia rốt cuộc run rẩy nằm trên mặt đất, thân thể không nhịn được mà phát run.

"Hạ Huyền, ngươi hung dữ với nó như vậy để làm gì?" Sư Thanh Huyền thấy hơi buồn cười, lại không biết nên nói gì. Y đưa tay nắm lấy góc áo của Hạ Huyền, vừa cười vừa bất đắc dĩ nhìn hắn.

"... Ngươi nói đi." Ngữ khí của vị Quỷ Vương áo đen dịu đi vài phần, thân thể cứng ngắc, mở miệng nói.

Hóa ra ở trên ngọn núi ngoại thành này có một con yêu quái có tu vi cao cường. Trong vòng mấy chục mấy trăm năm, nó sẽ ngẫu nhiên ăn một hai người qua đường ngẫu nhiên, đánh nhau tranh giành địa bàn với mấy con tiểu quỷ ở gần đó. Nhưng nói tóm lại coi như mọi chuyện đều bình an vô sợ. Nhưng mấy ngày trước con yêu quái kia như có thần phù hộ, pháp lực trong một đêm tăng mạnh. Yêu quái đang mừng rỡ vì có được thần lực trong một đêm căn bản không để mắt đến nhân loạn với đám quỷ quái ở gần đó. Nếu nói trước kia nó chỉ ngẫu nhiên đến quậy vài lần, như vậy lần này thì giống như mãnh thú tiến vào trong bầy thỏ vậy.

Yêu quái kia có công lực cao cường, gần như chiếm lấy cả ngọn núi, ở trong núi thiết lập một cái mê trận vô cùng mạnh. Con đường nơi Lâm gia gặp chuyện không may vốn là chỗ hiểm yếu trong giao thông ở ngọn núi này. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã có đến mấy trăm người mất tích. Chỉ cần là người đi qua ngọn núi này, mười người thì hết tám chín người có đi mà không có về. Chuyện này thật sự quá huyên náo, thậm chí còn kinh động đến thần quan ở phía trên. Vốn cũng không có liên quan đến cuộc sống của đám thủy quỷ này, nhưng con yêu quái này lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, trong lòng nhớ kỹ lũ thủy quỷ đã từng đụng chạm với mình, cũng nhân cơ hội mà giết không ít. Trước kia thực lực của hai bên xem như là ngang nhau, nhưng hôm nay thì có một bên đơn phương bị hành hạ đến chết!

Các thủy quỷ ở khu vực gần đó vừa phải trốn tránh bị con yêu quái kia trả thù, vừa phải cố gắng thu liễm bản thân, trốn không để cho thần quan từ Thượng Thiên Đình được cử xuống dẹp loạn tiện tay giết. Đã nhiều ngày trôi qua, có thể nói là chúng đang khổ không nói nổi.

"Cho nên lúc trước chúng ta vô tình đụng phải Nam Dương và Huyền Chân? Hai người bọn họ đến trừ tà à?" Sư Thanh Huyền sau một hồi đăm chiêu, hỏi. Ngày ấy tuy rằng bị nụ hôn bất thình lình tập kích khiến cho mọi suy nghĩ bị rối loạn, nhưng mà sau đó Hạ Huyền vẫn nói chi tiết cho Sư Thanh Huyền là đã nhìn thấy ai.

"Đúng vậy." Hạ Huyền gật đầu, thầm nghĩ Huyết Vũ Thám Hoa kia thật sự quá giảo hoạt. Bên cạnh hắn lúc này chính là đại thần quan chạm tay có thể bỏng ở trên Thượng Thiên Đình, tin tình báo quan trọng như thế hắn không tin Hoa Thành không biết rõ.

"Vậy Hạ Huyền, nếu như gặp phải thì ngươi có thể đánh được nó hay không..." Sư Thanh Huyền cũng đang thấy lo lắng. Lúc trước khi y ngẫu nhiên đến bái phỏng Thái tử điện hạ cũng đã nghe nói hiện giờ Hạ Huyền chính là nhân vật cuối cùng Thượng Thiên Đình đang truy nã. Mà ở trên đảo Hắc Thủy, Sư Thanh Huyền cũng nhìn ra được trạng thái hiện giờ của Hạ Huyền cũng không phải tốt nhất, vạn nhất gặp phải con quái vật đó thì thật sự khó tránh khỏi lo lắng.

"Nó không có gì đáng ngại." Hạ Huyền đáp, gương mặt bình thản không thể nhìn ra được cảm xúc.

"Hắc Thủy đại nhân! Cầu xin ngài làm chủ cho chúng ta!" Tiểu quỷ phủ phục trên mặt đất, thân thể run rẩy, ngay cả âm thanh cũng đang run lên.

"Ngươi dẫn đường đi."

Hết chương 25

Lời tác giả:

Chương sau bắt đầu PK chính diện!

Dẫn theo người yêu đánh Boss! Vô cùng mạnh mẽ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net