Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thủy quỷ gầy yếu dẫn theo hai người xâm nhập vào trong núi. Hiện trường Lâm gia gặp chuyện không may còn có vài công nhân đang tu sửa lại con đường. Mà giờ phút này họ càng đi vào sâu trong rừng thì cây cối càng dày đặc hơn, đường dưới chân cũng dần dần biến mất. Rừng già núi sâu bình thường mặc dù không thể chạm được chân nhưng vẫn sẽ có tiếng côn trùng kêu vang liên tiếp, nhưng cánh rừng này có vẻ quá mức im ắng. Nếu như cẩn thận lắng tai nghe thì họ chỉ có thể nghe được tiếng bước chân dẫm nát lá rụng khô héo trên mặt đất khi một người hai quỷ đi lại.

Dù hiện giờ đã trở thành người phàm, Sư Thanh Huyền cũng có thể cảm giác được chuyện này có gì đó không đúng lắm.

Cây cối ở sâu trong núi rừng điên cuồng tùy ý sinh trưởng, giao lại với nhau thành từng nút thắt ở phía trên cao, nhìn như một cái lưới khổng lổ giáng từ trên trời xuống. Nó khiến cho người ta bỗng nhiên cảm giác đang bị kẻ khác áp lực, khiến cho người ta cảm thấy có vẻ có cái gì đó giống như người đang núp ở một chỗ tối lẳng lặng chờ đợi thời cơ tới lấy mạng mình.

Nhưng mà con tiểu thủy quỷ kia dẫn theo hai người Hạ Huyền và Sư Thanh Huyền đi hơn nửa ngày cũng không có cái gì kỳ quái xuất hiện trên đường họ đi cả.

Xem ra yêu vật này cũng khá trầm tính, Sư Thanh Huyền âm thầm nghĩ vậy.

Đi một hồi lâu, cảm giác khẩn trương cùng tò mò khi mới bước vào trong rừng sâu cũng tiêu tán không ít, cảnh tượng đang nhìn thấy trước mắt cũng gần như không có khác biệt gì quá lớn so với lúc đầu họ đi ở ngoài bìa rừng. Sư Thanh Huyền thoáng thả lỏng thần kinh đang căng tẳng, hỏi con thủy quỷ đang dẫn đường ở phía trước: "Các ngươi từ lúc nào đã phát hiện ra đột nhiên không thể đánh lại con yêu quái kia vậy?"

Mới vừa rồi lúc ở khách điệm, con tiểu thủy quỷ này cực kỳ để ý tới người phàm này. Vị công tử áo trắng này có ngoại hình vô cùng xuất chúng, nhưng nó nhìn từ trong ra ngoài đều là phàm nhân hàng thật giá thật, không biết vì sao Hắc Thủy Huyền Quỷ trong truyền thuyết kia lại mang theo bên người. Nhưng mà nó cùng lắm cũng chỉ dám tò mò trong lòng một chút, nhiều nhất thì liếc mắt trộm quan sát, tuyệt đối không dám đi hỏi. Đối với Tuyệt Cảnh Quỷ Vương này thì thân là một tiểu quỷ như nó vẫn đừng nên chọc tới thì tốt hơn. Bởi vậy, cho dù người ở trước mắt chỉ là một phàm nhân vô cùng bình thường thì khi thấy vị công tử áo trắng kia nhẹ nhàng mở miệng hỏi thăm, tiểu thủy quỷ cũng không dám ngừng lại một chút, cung kính đáp lại: "Vào bảy ngày trước."

Sư Thanh Huyền hơi sửng sốt. Bảy ngày trước, chính là ngày mà Lâm gia gặp chuyện không may? Xem ra hai chuyện này quả nhiên không tránh khỏi có liên quan đến nhau.

Nhưng trên mặt y không hiện ra bất cứ suy nghĩ gì. Sư Thanh Huyền nhìn thoáng qua Hạ Huyền, tiếp tục hỏi: "Ở tòa thành dưới chân núi có một nhà làm vũ khí cực lớn, gia chủ họ Lâm. Mấy ngày trước đây họ cũng xảy ra chuyện không may, ngươi có nghe thấy chuyện hay không?"

Tiểu quỷ đi ở phía trước đang đưa lưng về phía hai người phát ra một tiếng cười nhạo không rõ ý tứ ở trong đó, mở miệng đáp: "Ta đã nghe qua rồi. Lâm gia kia mười mấy năm trước cũng chỉ là một nhà làm vũ khí nhỏ, mọi người sắp bỏ đi hết đến nơi. Sau đó hình như bọn họ giết được thổ phỉ, cứu đại quan nào đó trong hoàng cung, được người đó mang ơn, giúp đỡ nhiều năm như vậy mới có thể giàu có được như ngày hôm nay."

Ý tứ châm chọc ở trong lời nói của con tiểu thủy quỷ kia quá mức rõ ràng. Sư Thanh Huyền nhìn bóng dáng của con tiểu quỷ, tự giác nắm được trọng điểm, vội vàng hỏi tiếp cho rõ: "Ngươi... có phải ngươi có ân oán gì với Lâm gia kia hay không?"

"À, cái này thì không có." Tiểu quỷ quay đầu nhìn Sư Thanh Huyền, nói: "Ta chỉ là nhìn bọn họ không thấy thuận mắt mà thôi. Quan là người, chẳng lẽ thổ phỉ lại không là người hay sao? Bọn họ giết nhiều người như vậy, ngay cả người già, phụ nữ và trẻ em cũng không buông tha, xuống tay vô cùng tàn nhẫn. Chậc chậc chậc, con người đúng là rất dối trá mà."

Thân là phàm nhân hàng thật giá thật duy nhất trong ba người ở đây, Sư Thanh Huyền chỉ biết lắc đầu, cảm thấy có hơi buồn cười.

Đương nhiên là sẽ có khác nhau rồi.

Mượn câu chuyện của thần tiên ở trên Thượng Thiên Đình mà nói, có người nào mà không phải đạp đường máu, giẫm lên ngàn vạn thi thể của kẻ khác để đi lên chứ. Làm thần tiên càng lâu, trong mắt của thần quan sống lâu đến mức không thể nhìn thấy điểm cuối thì sinh mạng chỉ dài trăm năm của nhân loại giống như con kiến căn bản không thể chịu nổi một kích.

Đạo lý này cũng chỉ đơn giản như vậy thôi, nhưng Sư Thanh Huyền lại không muốn nói câu phản bác nào.

Con tiểu thủy quỷ này nhìn qua tuổi tác không lớn, khi còn sống hẳn cũng không sống tốt được vài năm, tính tình thật ra cũng ngay thẳng thật thà. Sư Thanh Huyền mỉm cười nhẹ, lại hỏi tiếp: "Đã nhiều ngày qua như vậy, ngươi ở trong núi có nhìn thấy một thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi hay không?"

Nếu như tai họa này của Lâm gia không thoát khỏi quan hệ với chuyện yêu quái này đột nhiên trở nên cường đại, như vậy gia phó đang mất tích kia chắc chắn là mấu chốt của vấn đề. Vừa rồi con tiểu quỷ này nói yêu quái kia ở trong núi thiết lập một cái mê trận mạnh mẽ, có lẽ một người phàm như A Sương hẳn cũng không dễ dàng đi ra ngoài như vậy, chỉ là không biết hiện giờ còn sống hay đã chết thôi. Lúc trước khi nói chuyện với Lâm công tử, bọn họ đúng thật đã quên hỏi diện mạo của A Sương kia, giờ phút này chỉ có thể dựa vào tuổi tác để hỏi trước thử xem.

"Không có." Chợt nghe thấy vấn đề không liên quan chút nào đến câu chuyện từ nãy giờ, con tiểu thủy quỷ cũng không hề mất kiên nhẫn, thành thật trả lời câu hỏi. Nó lập tức nâng tay lên sử dụng một cái thuật pháp, bụi cỏ cao nửa người ở phía trước liền biến mất, đoạn đường phía trước đột nhiên rộng mở sáng sủa hẳn lên: "Hắc Thủy đại nhân, ở ngay bên kia."

Cho dù dọc theo đường đi Hạ Huyền không lên tiếng nói câu gì, cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện giữa Sư Thanh Huyền với thủy quỷ, nhưng loại uy áp vô hình này vẫn khiến cho đầu con tiểu thủy quỷ đổ mồ hôi lạnh. Tuyệt Cảnh Qủy Vương đương thời Hắc Thủy Trầm Chu vô cùng kín tiếng, nghe đồn hắn lạnh lùng vô cảm, có người thì nói hắn có dáng vẻ tuấn tú phi phàm, cũng có người nói hắn có tính cách quái gở. Nhưng hình như không có một ai đồn rằng vị Hắc Thủy đại nhân này lại thích... phàm nhân nhỉ?

Đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của tiểu quỷ, Sư Thanh Huyền lễ phép đáp lại bằng một nụ cười. Hạ Huyền ở phía sau lúc này rốt cuộc cũng hành động, đi lên phía trước, ngăn cách tầm mắt đối diện của một người một quỷ, nắm lấy cánh tay của Sư Thanh Huyền, nói: "Được rồi, ngươi trở về đi."

"... Vâng." Tiểu thủy quỷ ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời lui xuống dưới.

"Ừm... Nó bị thương, đi theo đúng là không tốt lắm." Sư Thanh Huyền sửa lại cổ tay áo, nhớ đến vẻ mặt vô tội như bị vứt bỏ của tiểu quỷ vừa rồi, cảm thấy buồn cười.

"..."

Nếu không phải con thủy quỷ kia cố ý chiếu sáng đường đi, sơn động trước mắt này quả thật không thể thấy được rõ ràng bất cứ thứ gì. Cửa động quá hẹp, một người cũng khó có thể đi qua được.

Hạ Huyền tùy tay lấy xuống một chiếc lá đang rơi trên cửa động, liền đi vào bên trong. Sư Thanh Huyền há miệng thở dốc, đang định hỏi hắn có muốn nhìn xem có kết giới hay không và mấy chuyện nữa, thì y liền thấy vị Quỷ Vương áo đen với sắc mặt lạnh như băng ở đằng trước kia tiện tay đọc một khẩu quyết, nhẹ nhàng vung tay lên, từ đám cành cây lá rụng ở cách đó không xa truyền đến một tiếng nổ rất nhỏ.

Y theo tiếng nổ nhìn lại, ở đó rõ ràng có một cái mắt trận đã bị phá nát.

"..."

"Vào đi, cẩn thận đụng phải đỉnh đầu." Sau khi dọn sạch chướng ngại ở phía trước, Hạ Huyền quay đầu lại nói, ý bảo Sư Thanh Huyền cùng lại đây. Ngữ khí của hắn vô cùng ôn hòa, hoàn toàn bất đồng với lúc nãy nói chuyện cùng thủy quỷ.

"Ừm." Tuy rằng tình cảnh này không hề thỏa đáng chút nào, nhưng sự khác biệt rõ ràng trong giọng nói đối phương vẫn khiến cho Sư Thanh Huyền hơi cúi thấp đầu xuống, tránh để cho người đang đi phía trước nhìn thấy mình đang không nhịn được mà cong khóe môi lên.

Cửa động quá hẹp, cũng may đoạn đường này cũng không quá dài, sau khi đi được vài chục bước thì phía trước liền trở nên trống trải. Sư Thanh Huyền đi ra từ sau lưng Hạ Huyền, đứng ở bên cạnh hắn, nhìn về phía trước. Trước mắt hai người là một bãi đất trống cực kỳ rộng lớn, nếu nhìn từ bên ngoài tuyệt đối không thể nhìn ra trong một cái động ở trên núi này lại có khoảng trời đất như thế này.

Trên tường của sơn động đều được gắn Dạ Minh Châu, có loại to có loại nhỏ xếp sát lại với nhau. Có vẻ cảm ứng được có người tiến vào, Dạ Minh Châu vốn chỉ phát ra ánh sáng le lói lại đột nhiên tỏa sáng mạnh mẽ, chiếu rọi toàn bộ không gian giống như ban ngày, không quá khác biệt so với ở bên ngoài.

Bị ánh sáng mạnh bất thình lình đánh vào trong mắt, Sư Thanh Huyền nhắm mắt lại, theo bản năng né tránh ở phía sau lưng Hạ Huyền. Hạ Huyền bị trở thành lá chắn cũng không để ý đến, ánh mắt sâu thẳm nhìn giường đá ở cách đó không xa, nói: "Tìm được rồi."

Sư Thanh Huyền nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức liền muốn được nhìn xem, lại đột nhiên bị Hạ Huyền xoay người ngăn lại. Thân thể cao lớn của Quỷ Vương chặn ánh sáng mãnh liệt đang chiếu tới. Hạ Huyền cúi đầu nhìn Sư Thanh Huyền thấp hơn mình một chút, sau đó hắn hơi cúi đầu tựa sát vào y, cái trán lạnh lẽo chạm trán với Sư Thanh Huyền.

Sư Thanh Huyền không dám nháy mắt, chỉ biết nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm gần trong gang tấc của người nọ, trong lúc nhất thời sợ run hết cả người.

"Hiện tại có lẽ là được rồi." Chỉ là một câu chuyện diễn ra trong giây lát, sau khi Sư Thanh Huyền lấy lại tinh thần mới phát hiện đôi mắt còn đang đau nhức vì vừa bị ánh sáng mạnh chiếu vào đã không còn thấy đau đớn nữa.

"Đúng vậy, đa tạ Hạ công tử." Hai gò má của Sư Thanh Huyền nóng lên, thấp giọng nói.

Nghe vậy, Hạ Huyền vốn đang nhìn chăm chú vào Sư Thanh Huyền hơi cứng đờ cả người, thu hồi tầm mắt, đi về phía chiếc giường đá.

Hết chương 26


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net