Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đập vào mắt là một thiếu niên dáng người gầy gò đang nằm trên giường đá, lớp áo ngắn màu xám xanh bên ngoài loang lổ vết máu đọng, kết thành màu nâu sậm. Gương mặt dưới mái tóc hỗn loạn nhợt nhạt không còn sức sống, hai mắt nhắm chặt, đôi môi trắng bệch, nhưng miễn cưỡng vẫn nhìn ra được dung mạo thanh tú vốn có.

Nếu không phải lồng ngực của cậu ta vẫn nhè nhẹ phập phồng, dù là ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ nhận nhầm rằng đó là một cái xác đã chết từ lâu.

Càng khiến người ta thêm chú ý đó là dưới thân cậu thiếu niên có một huyết trận được vẽ bằng máu tươi. Nét vẽ trận cẩu thả qua quýt, trông rất cuồng dã, một là người này vẽ trận trong lúc phấn khích cực độ, hai là hoàn thành trong lúc cấp bách.

Cách ăn mặc của thiếu niên mặc áo ngắn giống hệt với trang phục của hạ nhân trong Lâm phủ ngày ấy, xem ra đây chính là người hầu bị mất tích, cũng là người trong lòng của thiếu gia nhà họ Lâm, Lâm Sương.

Sư Thanh Huyền thở phào một hơi, sau một thời gian dài sự việc cuối cùng cũng xem như có chút tiến triển. Lúc này, việc cấp bách trước mắt là đánh thức cậu ta, hỏi rõ sự tình.

Hiển nhiên Hạ Huyền cũng nghĩ tới chuyện này, hai người quay sang nhìn nhau một hồi, Hạ Huyền khẽ gật đầu, vươn tay kiểm tra hô hấp có hơi yếu ớt của Lâm Sương, sau đó đặt tay lên trán cậu ta. Một tia sáng nhàn nhạt phóng ra từ đầu ngón tay của Hạ Huyền.

Không lâu sau, hàng mi của Lâm Sương đang nằm liệt trên giường đá khẽ rung rung, cậu ta từ từ mở mắt.

Thiếu niên vừa tỉnh dậy còn hơi mơ màng, sau một lúc mới để ý thấy không hiểu tại sao trước giường đá lại bỗng dưng xuất hiện thêm hai người. Con ngươi của cậu ta tức khắc co lại, cả người lùi về phía sau, hai tay đặt trước ngực, bày ra tư thế chuẩn bị ứng chiến. Sắc mặt cậu ta trắng bệch, nhưng thủ thế lại không hề chậm, tốc độ phản ứng cũng cực nhanh, vừa nhìn là biết đã trải qua nhiều năm tôi luyện.

Cậu ta vừa cử động, Hạ Huyền cũng tức tốc phản ứng lại ngay. Hắn tiến lên phía trước nửa bước, giang tay chắn trước mặt Sư Thanh Huyền, lạnh lùng nhìn thiếu niên trên giường đá.

"Ngươi... là Lâm Sương công tử, đúng không?" Sư Thanh Huyền ló đầu ra khỏi người Hạ Huyền, nhìn dáng vẻ giương cung bạt kiếm của hai người, ngẫm nghĩ một hồi rồi mở miệng hỏi.

Đột ngột nghe thấy tên mình được nêu lên, gương mặt thiếu niên trên giường đá thoáng hiện vẻ sợ hãi, một giây sau lại trở nên nghiêm nghị. Cậu ta giương mắt nhìn chằm chặp hai người trước mặt, khẽ liếm đôi môi khô khốc: "Mấy người là ai? Sao vào được đây?"

Nhìn phản ứng của thiếu niên thì tám mươi, chín mươi phần trăm là đúng rồi, Sư Thanh Huyền mừng thầm trong lòng, nói vội: "Tại hạ họ Phong, là một đạo sĩ lãng du. Được Lâm thiếu gia nhờ vả, ta và... vị công tử đây lên đường tìm ngươi. Chỗ này vô cùng nguy hiểm, không thể ở lâu, chi bằng chúng ta xuống núi trước rồi nói sau?"

Lúc này đáng lý phải giới thiệu một cách chính thức mới phải, nhưng vừa đề cập tới Hạ Huyền, Sư Thanh Huyền nhất thời không biết nên gọi hắn thế nào. Bạn? Hình như thân thiết quá. Đạo hữu? Vậy thì quá xa lạ, không muốn nói ra.

"Công tử... Công tử thế nào rồi?" Nghe thấy Sư Thanh Huyền nhắc tới Lâm thiếu gia, A Sương đang nửa quỳ trên giường đá có chút sửng sốt, thả hai tay đặt trên ngực xuống, vội vàng hỏi thăm, giọng run run vì ngạc nhiên, vui mừng xen lẫn với căng thẳng.

"Bởi vì ngươi mà nhiều ngày qua, trong thành không có phút nào yên ổn, hay là chúng ta xuống núi gặp Lâm công tử đi?" Tuy trong sơn động này không có bẫy rập hay cơ quan gì, nhưng vẫn còn một con yêu quái đang rình rập trong bóng tối, chưa chịu hiện thân, nỗi bất an thoáng trỗi dậy trong lòng Sư Thanh Huyền, lúc này y chỉ mong mau mau rời khỏi đây thôi.

"Ta... Không đi được, hơn nữa, gặp công tử rồi thì sao chứ." Niềm vui khi nghe thấy tin tức của người trong lòng nhanh chóng bị sự ảm đạm thay thế, as1 ngồi lại xuống giường, bất lực nói.

"Vừa vào đây ta đã muốn hỏi rồi, Hạ Huyền, trận pháp được vẽ trên giường là gì vậy?" Bình thường, đạo sĩ hay vẽ trận hoặc bùa chú bằng chu sa, nhưng cái trận pháp khổng lồ này lại được vẽ bằng máu tươi, hơn nữa hình như đã hoàn thành từ nhiều ngày trước, mùi máu tươi tản đi gần hết, để lại từng vệt nâu đậm sẫm màu. Dù là vậy trông nó vẫn tà khí và quỷ dị đến lạ.

Hạ Huyền vẫn nhìn chằm chằm Sư Thanh Huyền, chẳng thèm chia cho trận pháp trên giường dù chỉ nửa ánh mắt. Hắn mở miệng trả lời: "Là thuật pháp giam cầm, bất kể người hay vật gì, một khi rơi vào trận sẽ không thể nào rời khỏi được. Đây cũng là nguyên nhân pháp lực của con yêu quái kia tăng mạnh, hẳn trên người cậu ta có chỗ gì đó đặc biệt." Dứt lời, rốt cuộc tầm mắt của Hạ Huyền cũng trở về với thiếu niên gầy yếu trên giường, hắn hỏi: "Lâm Sương công tử, con yêu quái kia đã lấy đi thứ gì trên người ngươi? Chuyến tiêu của nhà họ Lâm xảy ra chuyện không may có liên quan gì tới ngươi không?"

Trừ những lúc nhìn Sư Thanh Huyền là ánh mắt của Hạ Huyền vẫn còn độ ấm, thì những lúc khác, đôi mắt của vị Tuyệt Cảnh Quỷ Vương không thích khoe mẽ trong truyền thuyết cực kỳ sắc bén, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Lâm Sương.

"..." Sắc mặt vốn tái nhợt của A Sương tức khắc trở nên trắng bệch, môi mím chặt.

"Lâm Sương công tử, Phong mỗ không phải kiểu người thích xen vào chuyện của người khác, chỉ là dạo gần đây pháp lực của con yêu quái này tăng mạnh, trong mấy ngày ngắn ngủi đã giết hại mấy trăm mạng người, thế nên ta thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn được. Huống hồ chi, Lâm công tử vô cùng lo lắng cho sự an toàn của ngươi, cũng chỉ hy vọng có thể nghe được một lời giải thích từ chính miệng ngươi thôi." Sư Thanh Huyền thu lại nụ cười trên môi, hiếm được một lần nghiêm túc nói.

Lát sau, thiếu niên kia cuối cùng cũng cử động. Cậu ta với tay vào trong ngực, lần mò hồi lâu rồi lấy ra một chiếc hoa tai đã vỡ. Hoa tai kia được làm bằng ngọc, chất ngọc ôn hòa, thế nước cũng rất tốt, hình dạng trông giống chiếc lá, cũng hơi hơi giống lông chim, nhìn là biết giá trị của miếng ngọc này không hề nhỏ, khi nằm trong tay Lâm Sương áo vải thô sơ trông chẳng hợp chút nào.

Ánh mắt của ba người đồng thời dồn về mảnh ngọc trong lòng bàn tay cậu thiếu niên nhợt nhạt kia. Sư Thanh Huyền nhìn Hạ Huyền, người kia cũng đang nhìn y, khẽ gật đầu.

Lâm Sương im lặng hồi lâu, mở miệng kể: "Hồi ta còn rất nhỏ, trong nhà từng gặp một kiếp nạn. Cha mẹ, anh em, bạn bè, tất cả đều chết hết." Khi nói những lời này, biểu cảm trên mặt cậu vô cùng lạnh nhạt, tựa như đang nói về chuyện của người khác.

"Khi ấy ta núp trong thùng gạo dưới bếp, ngay lúc chúng sắp phát hiện ra ta, có lẽ ông trời chướng mắt bọn chúng nên miếng ngọc này bổng tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, ta cũng ngất ngay tại chỗ. Sau đó khi tỉnh lại, ta phát hiện bản thân không còn ở vị trí cũ nữa. Sau nữa, vì không có nhà để về, ta bèn tới nhà họ Lâm."

"Nhà họ Lâm đối xử với ta rất tốt, Lâm thiếu gia lại càng tốt hơn. Khi ta bị người bên ngoài làm nhục, bắt nạt, đều là Lâm thiếu gia giải vây cho ta; thậm chí sau này hắn còn giữ ta lại bên cạnh, bảo ta chỉ cần hầu hạ mình hắn là được. Ta biết như vậy không hợp quy củ, ta cũng biết bọn họ bàn tán thế nào sau lưng ta."

Từ lúc đặt chân vào sơn động, nỗi bất an vẫn luôn quanh quẩn trong lòng Sư Thanh Huyền dần dần lan rộng, lồng ngực như bị ai đó siết chặt, cảm giác hít thở không thông ập lên não. Dọc đường đi, đủ loại đồn đãi góp nhặt từ đủ các phe dần xâu chuỗi lại với nhau, tạo thành một mạch truyện rõ ràng. Lúc này Sư Thanh Huyền đã đoán được đại khái câu chuyện ẩn đằng sau sự kiện này rồi. Bàn tay thon gầy siết lại thành quyền, móng tay hơi dài ghim vào da thịt, nhưng Sư Thanh Huyền lại chẳng cảm nhận được gì.

"A Sương công tử, gia đình ngươi trước kia xuất thân từ sơn phỉ, đúng không?" Suy đoán trong đầu dần thành hình, chỉ còn mỗi bước xác nhận.

Bóng người trên giường đá cứng lại, Lâm Sương chầm chậm ngẩng đầu, mặt không đổi sắc nhìn Sư Thanh Huyền, khóe môi khẽ giật, miễn cưỡng nhếch lên thành nụ cười cứng đờ: "Hai vị quả là thần thông quảng đại, mới đây mà đã đoán ra được không ít."

"Muốn trả thù thì cứ làm, nhưng tại sao phải dùng cách này? Lâm công tử cho rằng ngươi thật lòng thật dạ với hắn, còn nói hắn cũng rất thích ngươi! Vậy mà ngươi!" Cảm xúc buồn bực bỗng trào dâng, Sư Thanh Huyền cũng không biết tại sao mình lại tức giận nữa.

"Ta thì sao! Vốn ta cũng không muốn liên lụy tới công tử! Nhưng ai ngờ... ai ngờ công tử cũng có mặt ở đó!" Thấy Sư Thanh Huyền nổi giận, Lâm Sương cũng bật dậy phản bác, mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Sư Thanh Huyền.

"Lão gia nhà họ Lâm giết cả nhà ta, ta chỉ muốn trả thù thôi, chẳng lẽ không đúng sao? Hơn ba mươi mạng người, từ bà cụ tuổi lớn đến em trai còn trong tã, ông ta không buông tha người nào cả. Nhà họ Lâm đã độc ác mất tính người như vậy chỉ vì muốn nhận được sự chở che của quan viên, vậy ta muốn trả thù họ thì sai chỗ nào?"

"Sao ta lại không biết công tử rất tốt với ta? Ta ngàn tính vạn tính, lật xem danh sách không biết bao nhiêu lần, nhưng công tử lại khăng khăng đòi đi theo, tên đã trên dây không bắn không được. Nếu bỏ qua lần này, thì chẳng còn cơ hội nào nữa. Ta biết ta có lỗi với công tử rất nhiều, ta nguyện ý nhốt mình ở đây cả đời, chỉ mong công tử có thể bình an suốt quãng đời còn lại."

"..." Thấy đôi mắt lửa giận ngút trời của Lâm Sương, Sư Thanh Huyền chỉ biết im lặng. Dù trong lòng có hàng ngàn hàng vạn cảm xúc cuồn cuộn sôi trào cũng chẳng thể thốt ra lời phản bác.

Sư Thanh Huyền lùi về sau hai bước, đụng phải phía lồng ngực cứng rắn của Hạ Huyền. Tim Sư Thanh Huyền bất chợt nảy lên, không kiềm được mà nhớ tới chuyện giữa mình và Hạ Huyền, nhớ lại dáng vẻ điên cuồng của Hạ Huyền ngày ấy trong địa lao Hắc Thủy.

Trên gương mặt sắc lạnh của Quỷ Vương áo đen chẳng có chút biểu cảm nào, tựa như những gì hai người vừa nói chỉ như gió thoảng bên tai. Hạ Huyền vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Sư Thanh Huyền, bàn tay to lớn có lực của hắn khiến cõi lòng xao động của Sư Thanh Huyền thoáng yên ổn lại. Bỗng, y nghe thấy Hạ Huyền mở miệng nói khẽ: "Nên ngươi đã giao dịch với con yêu quái kia, dùng sức mạnh ẩn trong miếng ngọc để đổi lấy mạng sống của Lâm công tử?"

"Ta cũng không muốn giết ai cả. Đơn hàng lần này vô cùng quan trọng với nhà họ Lâm, thứ cần vận chuyển chính là binh khí cho quan phủ. Nếu bị cướp, danh vọng của nhà họ Lâm sẽ bị tổn hại nặng nề. Dù vậy ngày đó vẫn xảy ra chút biến cố ngoài ý muốn." Như không đành lòng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Lâm Sương chỉ biết nhắm chặt mắt lại, cau mày nói.

Hết chương 27


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net