Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quẹo qua góc cua này là đến địa điểm hẹn trước với đám sơn phỉ.

Lâm Sương một thân áo ngắn vải thô màu xám xanh hơi cau mày, ngoái đầu nhìn Lâm công tử mặc trang phục màu xanh ngồi trên lưng ngựa đang theo sát phía sau, mở miệng lần thứ tám: "Công tử, ta có thể đi một mình mà, đi đường mệt lắm, ngươi có thể ở nhà nghỉ ngơi, đợi ta quay về là được rồi."

Công tử anh tuấn, nhã nhặn mặc đồ xanh nghe vậy thì híp mắt lại: "A Sương vội vàng đuổi ta đi như vậy có phải là muốn hẹn hò với cô nương nhà ai không?"

"Công tử!" Lâm Sương không nói gì nữa, lòng nhủ thầm đánh hành sự tùy hoàn cửa vậy.

Mùi máu tươi gay mũi ập vào mặt, Lâm Sương trơ mắt nhìn tiêu sư hôm qua còn la hét dặn mình nhớ cẩn thận nay đã trợn trừng hai mắt, ngã sấp xuống đất, lỗ hổng trên ngực không ngừng trào ra máu tươi đỏ thắm, con ngươi cũng dần mất đi tiêu cự.

"A Sương... Chuyện này... ngươi quen biết bọn họ sao?" Trên mặt công tử áo xanh không còn ý cười, hoang mang nhìn tiêu sư đổ rạp trên đất như ngả rạ, giương đôi mắt sợ hãi nhìn người mình yêu.

"Nhóc con, cảm ơn, đồ bọn này mang đi đây, ngươi và tình nhân nhỏ bé của mình hãy xuống suối vàng gặp nhau đi." Tên cầm đầu đám sơn phỉ đang ngồi trên lưng ngựa há miệng cười thô bỉ, ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh. Sau đó, hắn ta giương cung, nhắm thẳng mũi tên sắc bén vào Lâm Sương đang ngồi lặng trên đất.

Mũi tên cực dài chém gió mà đến, đâm xuyên vào cơ thể, phát ra âm thanh trầm đục. Dòng máu ấm nóng văng lên mặt Lâm Sương đang nửa quỳ trên đất nhưng thân xác lại chẳng cảm nhận được nỗi đau xuyên thấy nào cả, nguyên nhân là bởi một bóng hình màu xanh đã chặn ngay trước mặt y.

Dòng máu đỏ tươi trào ra ướt đẫm tà áo xanh tựa đóa hoa rực rỡ nở rộ trên đồng cỏ. Lâm Sương kinh ngạc nhìn đôi mắt của con người đang chắn trước mặt mình dần trở nên ảm đạm, mọi vật trong đất trời như mất đi màu sắc vốn có, không còn nhìn thấy thứ gì khác nữa.

"... Không không không không... công tử...!" Đàn chim trong bụi cây giật mình bay đi, tiếng kêu khóc thảm thiết của thiếu niên vang vọng tận trời xanh, đám sơn phỉ đối diện thoáng biến sắc, định bắn thêm một mũi tên nữa nhổ cỏ tận gốc, cảnh vật trước mắt bỗng tối sầm lại.

Một bóng người chầm chậm bước ra khỏi cánh rừng, nói là người nhưng cũng không hoàn toàn chính xác, bởi phía sau lưng người kia còn kéo lê một cái đuôi dài. Cái thứ nửa người nửa yêu kia bước trước mặt hai người đang quỳ giữa đống xác, đôi mắt hẹp dài híp lại, ngón tay thon thon xoa nhẹ ngực Lâm Sương, đè lên mảnh ngọc được giấu kỹ sau lớp quần áo. Hắn ta nói: "Tiểu công tử, ta có thể cứu vị công tử đây sống lại, nhưng ngươi phải đưa mảnh ngọc này cho ta, chịu không?"

Dù đã dự đoán được mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào, nhưng sau khi nghe xong lời tự thuật của cậu ta, Sư Thanh Huyền vẫn phải hít sâu một hơi cố gắng giữ bình tĩnh, tay trái vẫn bị Hạ Huyền nắm chặt. Sư Thanh Huyền cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm bàn tay với từng khớp xương rõ ràng người kia.

Dù mỗi lần chư tiên chư phật trên trời nhắc tới Tuyệt Cảnh Quỷ Vương thì lại biến sắc mặt, dù hầu hết người cũng như quỷ trên đời đều vô cùng sợ hãi Quỷ Vương, xem hắn như thiên lôi sai đâu đánh đó thì y vẫn có thể tưởng tượng ra được con đường trở thành Tuyệt gian nan khổ sở cỡ nào, chấp niệm đau đớn đó mấy ai biết được đâu. Đó là sự bất công mà thư sinh họ Hạ gặp phải trong Huyết Xã Hỏa, là sự kiên cường của Hạ Huyền dù bị Bạch Thoại Chân Tiên bám riết đến chết không tha. Mà ngọn nguồn của mọi chuyện đều là bởi vì mình.

Thế nhưng sáng nay người này còn bảo mình không cần thấy áy náy trong lòng, cứ để mọi chuyện kết thúc ở đây là được rồi rời đi. Không phải y không biết những ngày qua người này chăm sóc lo lắng cho mình cỡ nào, trong lòng cũng đã đoán được loáng thoáng nguyên nhân tại sao hắn sửa quạt cho y.

Nếu sau khi mọi chuyện kết thúc, Sư Thanh Huyền y đây thật sự điềm nhiên rời đi như không, vậy có khác gì bản thân của cái hồi trước khi thực hiện hành trình Nam Hải, cái người cứ mãi trốn tránh vấn đề, chọn cách giúp anh trai của mình độ kiếp trước đâu chứ?

Thân phận Địa Sư Minh Nghi là giả, nhưng tình nghĩa mấy trăm năm lại chẳng thể làm giả được.

"Lâm Sương công tử, nơi này không nên ở lâu, để chúng ta mang ngươi xuống núi trước, có gì thì sau khi gặp Lâm công tử rồi nói sau. Thật không dám giấu diếm, mảnh ngọc này cũng rất quan trọng với hai người bọn ta." Sư Thanh Huyền ổn định lại tâm trạng, cất giọng nghiêm túc.

"... Mảnh ngọc này đã vỡ nát, một nửa nằm trong tay yêu quái, cộng thêm trận pháp này..." Lâm Sương nhìn trận pháp được vẽ trên giường, ngập ngừng trả lời.

"Ngươi không cần lo." Nói xong, Sư Thanh Huyền quay đầu nhìn Hạ Huyền. Trước đó hai người vốn dựa sát vào nhau, tay phải Hạ Huyền còn khoác lên tay Sư Thanh Huyền, thế nên Sư Thanh Huyền vừa quay đầu, khoảng cách giữa hai người càng thêm ngắn, trông như được hắn ôm vào ngực.

Lâm Sương ngồi trên giường đá ngại ngùng nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, lỗ tai Sư Thanh Huyền thoáng ửng hồng, thấy vậy, Hạ Huyền khẽ nhấp môi, bàn tay cũng vô cùng phong độ thả y ra, lùi về sau nửa bước, chừa lại chút không gian giữa hai người.

Sau đó, Hạ Huyền tập trung chút pháp lực xuống lòng bàn tay, miệng nhanh chóng niệm quyết rồi tung nó về phía trận pháp. Một tiếng nổ ầm trời vang lên, trận pháp kia đã bị phá hủy, tất cả dạ minh châu lớn nhỏ được khảm trên vách núi, chiếu dáng cả sơn động đều tắt ngúm!

Hang động mới nãy còn sáng ngời lập tức chìm vào bóng tối, Sư Thanh Huyền có hơi căng thẳng, hông lại bị một bàn tay to lớn ôm lấy, giọng nói trầm thấp quen thuộc khiến người khác yên tâm vang lên trên đỉnh đầu, Hạ Huyền nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ."

"Hạ Huyền, A Sương." Lòng Sư Thanh Huyền tĩnh lại, nhưng vừa nhớ tới thiếu niên gầy yếu tay không tấc sắt đang ngồi trên giường đá, lòng lại dậy sóng. Nghe y hỏi vậy, Hạ Huyền niệm quyết, nơi bàn tay hiện lên một ngọn lửa. Hai người nương theo ánh lửa nhìn ngó xung quanh một vòng nhưng vẫn lại chẳng thấy thiếu niên mặc áo vải thô sơ kia đâu cả.

Hết chương 28


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net