Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây không phải Hắc Thủy Trầm Chu đại nhân sao? Đã đến động phủ của ta làm khách sao không báo cho ta biết chứ?" Lát sau, dạ minh châu trong sơn động lại dần dần sáng lên, trong không gian rộng lớn này bỗng xuất hiện một bóng người thướt tha yểu điệu, dung mạo xinh đẹp lẳng lơ. Sau lưng nàng ta là chiếc đuôi dài, trông vừa tà mị vừa quái dị.

"Ngươi tưởng bản thân ngăn được ta?" Hạ Huyền lạnh lùng hỏi, giương đôi mắt sắc bén nhìn thẳng yêu nữ kia.

Trước ánh mắt sắc lạnh của Hạ Huyền, hồ yêu vô thức rụt chân lại. Khi nhận ra phản ứng của mình quá rõ ràng, nàng ta thầm bực bội trong lòng, ngay cả giọng nói cũng thêm phần tức giận: "Không dám, lối ra ở bên kia, mời." Nói xong, khóe miệng nàng ta khẽ nhếch, nở nụ cười vô cùng kỳ dị.

Lúc này, Sư Thanh Huyền cũng đã phát hiện A Sương đang hôn mê bất tỉnh ngồi dưới đất, người tựa vào giường đá, khó trách nãy giờ nhìn quanh một vòng cũng không thấy người đâu, mà hai người cũng quên không nghĩ đến chuyện kiểm tra dưới đất. Sư Thanh Huyền vội chạy tới đỡ A Sương dậy, sau đó gật đầu với Hạ Huyền.

Giữa lòng bàn tay Hạ Huyền ngưng tụ một cỗ pháp lực màu đen, ném về hướng hai người bước vào. Quả nhiên, khi pháp lực chạm vào kết giới, một tiếng nổ cực lớn xuất hiện. Sư Thanh Huyền thấy vậy thì hiểu ra mọi chuyện, nghĩ thầm con hồ yêu này đúng là giảo hoạt, phá được kết giới ở lối vào lại vẫn còn một kết giới ở lối ra. Y còn chưa nghĩ xong thì chợt nhận ra Hạ Huyền đứng phía trước có gì đó không ổn.

Bóng dáng Hạ Huyền nghiêng ngả, hắn ngước mắt nhìn về phía tên hồ yêu kia, khóe miệng trào ra một dòng máu đỏ sậm!

Trái tim Sư Thanh Huyền thắt lại, bối rối đặt A Sương xuống đất, chạy vội tới đỡ lấy Hạ Huyền, miệng quát hỏi tên hồ yêu kia: "Ngươi đã làm gì?!"

"Ha ha ha!" Thấy người trước mặt mắc mưu, hồ yêu há miệng cười lớn, nói tiếp: "Một Quỷ Vương, một thần quan nghèo túng, lời to rồi." Nói đoạn, nàng ta phất tay, ẩn thân. Sư Thanh Huyền định đuổi theo nhưng lại bị Hạ Huyền ngăn cản. Hắn lấy tay áo lau sơ vết máu trên miệng, nói: "Không sao, là do trận pháp kia."

Linh vật mà hai người tìm kiếm bấy lâu đã biến thành ngọc bội hộ thân vào mười mấy năm trước để bảo vệ Lâm Sương, và từ đó trở đi nó vẫn luôn ở bên cạnh cậu ta. Sau này, khi tới Lâm phủ, Lâm Sương có thiếu gia che chở, sống cũng xem như yên ổn, nên công dụng thật của nó cũng không được phát huy. Mãi về sau, thời thế đổi thay, Lâm Sương lấy ngọc bội làm điều kiện trao đổi với hồ yêu, mà hồ yêu có được pháp bảo thì vui sướng không cùng, bèn lợi dụng mảnh ngọc này làm vật môi giới để vẽ trận pháp hòng chiếm trọn ngọn núi này làm của riêng. Bản thân linh vật không phân biệt thiện ác, phải xem tâm tư của người sử dùng nó thế nào.

Nhiều ngày qua, trận pháp đã cung cấp một lượng lớn linh lực khiến pháp lực của hồ yêu tăng vọt. Không chỉ giết người phàm mà nàng ta còn hại chết rất nhiều đạo sĩ có tu vi. Có lẽ bởi vì lúc phá giải mê trận trên đường lên núi cũng như phá bỏ kết giới ở cửa sơn động diễn ra quá dễ dàng nên bây giờ hai người mới thả lỏng cảnh giác, không ngờ nàng ta sẽ động tay động chân trên trận pháp nho nhỏ này.

Không biết giờ con hồ yêu kia đang ẩn thân ở nơi nào, giọng nói của nàng ta phiêu du trong sơn động, vừa cười hì hì vừa nói: "Hắc Thủy đại nhân, đừng uổng phí sức lực nữa, một đòn vừa nãy của ngài trông có vẻ đã hủy hoại được trận pháp, nhưng thật ra lại tự dâng pháp lực của bản thân để củng cố cho nó, nếu cố gắng phá hủy, e là tình trạng của ngài cũng chẳng tốt hơn chút nào đâu."

Sư Thanh Huyền đã hiểu, tình hình hiện tại của họ chính là nếu Hạ Huyền cưỡng chế thoát ra, chỉ sợ bản thân sẽ chịu phản phệ, bị thương không nhẹ. Thấy người kia lại nâng tay lên, pháp lực lại tụ lại trong lòng bàn tay, Sư Thanh Huyền quýnh quáng nhào tới, ôm lấy tay Hạ Huyền.

"Hạ Huyền! Ngươi làm gì vậy? Không nghe thấy nàng ta nói gì sao?"

Động tác kết ấn bị cắt ngang, ánh mắt Hạ Huyền dán chặt lên người Sư Thanh Huyền đang đứng trước mặt mình, trong đôi mắt trong trẻo kia tràn ngập sự lo lắng khôn cùng. Hạ Huyền sửng sốt, hình như lần cuối hắn nhìn thấy người này lo lắng cho hắn tới như vậy đã là chuyện của đời trước.

"Ngươi có cách nào khác không?" Hạ Huyền nhỏ giọng nói.

"... Không có, nhưng tuyệt đối không được làm vậy." Sư Thanh Huyền cắn môi, kiên định nói.

"Ta là quỷ, không chết được."

"Dù là vậy cũng không được!"

Nghe thế, Hạ Huyền khẽ thở dài một tiếng, vươn tay xoa nhẹ gáy Sư Thanh Huyền, lại sờ sờ đầu y, ghé sát người vào. Sư Thanh Huyền tức khắc cứng đơ cả người, khoảng cách ngắn ngủn này gợi cho y nhớ lại cái ngày trong con hẻm nhỏ trong thành, lúc hai người môi lưỡi giao triền, trái tim không kiềm được mà đập nhanh hơn vài nhịp.

Nhưng Hạ Huyền chỉ khẽ thở dài một hơi bên tai Sư Thanh Huyền, động tác trên tay ngưng lại, nhanh chóng khai triển pháp thuật, thế là Sư Thanh Huyền bị cố định ngay tại chỗ.

Hai mắt Sư Thanh Huyền trợn trừng, sau đó y thấy người kia giơ hai tay lên, vạt áo đen và mái tóc dài tung bay giữa không trung, lưỡi dao nước màu đen chém về phía lối ra tựa như lốc xoáy bão bùng. Gương mặt người nọ toát ra vẻ nghiêm nghị, dung mạo sâu sắc và trầm tĩnh, tựa như Minh huynh mạnh mẽ đáng tin cậy luôn đứng phía sau, chống lưng cho mình trong quá khứ.

"A..." Hồ yêu ngã nhào ra đất, đôi môi đỏ mọng phun ra một ngụm máu tươi, trông có hơi đáng sợ. Hạ Huyền đứng cách hồ yêu mấy bước chầm chậm tiến lại gần, tròng mắt đỏ tươi, ẩn bên trong là sự lạnh lùng và sát khí nồng đậm không hề che giấu. Tên hồ yêu ho khan mấy tiếng, lại phun ra thêm một ngụm máu, mặt mày trông vô cùng dữ tợn.

Khoảnh khắc pháp lực đen ngòm nơi bàn tay Hạ Huyền sắp thành hình, hồ yêu bỗng bật cười khanh khách đầy quỷ dị, dùng hết sức bình sinh hét lớn: "Lâm Sương!"

Sư Thanh Huyền kinh ngạc nhìn thiếu niên gầy yếu ngã ngồi cạnh giường đá bỗng bừng tỉnh, sự tuyệt vọng tràn ngập khắp đôi mắt. Cậu ta đột ngột vùng dậy, chỉ trong chớp mắt đã xông lên ôm chầm lấy tay Quỷ Vương áo đen.

Đòn thuật pháp gần như đánh trúng nơi trí mạng vì vậy mà mất tính chính xác, trật đi mất mấy phân, khẽ sượt qua người con hồ yêu ngã ngồi trên đất, đánh trúng kết giới chỗ lối ra, thứ đã cực kỳ mỏng manh sau đòn tấn công lúc trước. Kết giới yếu ớt nhanh chóng tan biến, hồ yêu quơ tay lên trời, cả người hóa thành một luồng khói trắng chạy về phía lối ra, trốn thoát.

Khi đòn pháp thuật sử dụng tới mười phần pháp lực đánh lên kết giới, cả người Hạ Huyền lảo đảo, khóe môi lại trào máu. Thấy vệt máu chói mắt kia, Sư Thanh Huyền lại cảm thấy lo lắng bất an. Đúng lúc này, phần gáy phía sau thoáng buông lỏng, Sư Thanh Huyền phát hiện thân thể đã cử động lại được thì vội vàng lao tới chỗ Hạ Huyền, vung tay hất văng cậu thiếu niên gầy yếu đang ôm lấy cánh tay Hạ Huyền ngã ra đất, trợn mắt hỏi: "Ngươi làm gì vậy?!"

Lâm Sương bị một chưởng của y đánh bay vẫn còn quỳ rạp trên đất không nhúc nhích, đôi mắt mới nãy còn tràn ngập ánh sáng giờ lại trở nên ảm đạm không có tiêu cự, miệng lẩm bẩm hoài không dứt: "Nàng ta không thể chết, nếu nàng ta chết, công tử cũng sẽ chết theo."

Hết chương 29


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net