Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đòn kia đã rút phần lớn pháp lực trong người Hạ Huyền, kết giới vốn yếu ớt chớp mắt đã hóa thành hư không. Quả thật, bởi vì trận pháp lạ lùng mà hồ yêu bày ra, đòn đánh này thật sự phản phệ ngược lên người Hạ Huyền.

Sư Thanh Huyền không phải võ thần, trước kia lúc đi theo Tạ Liên, dù chưa từng giao đấu trực tiếp với Hoa Thành, nhưng thần quan trên Thượng Thiên Đình e dè, né tránh hắn thế nào, Sư Thanh Huyền cũng từng nghe thấy. Đều là Tuyệt đương thời, tuy người trước mặt tương đối khiêm tốn, nhưng thực lực mà hắn che giấu sao có thể thua kém Huyết Vũ Thám Hoa cho được?

Vừa nãy Hạ Huyền quả thật định giết chết con hồ yêu kia luôn cho rồi, hên cho nó là có linh vật ở sát bên, chứ nếu đòn tấn công kia trúng đích, chắc chắn nàng ta đã tan thành mây khói. Nhưng lúc này đòn pháp thuật kia chẳng những không đánh trúng hồ yêu, ngược lại còn phản phệ lên người Hạ Huyền. Mặc dù y biết rất rõ người này là quỷ, ngay cả khi cơ thể bị thiêu rụi thì chỉ cần còn tro cốt là được, không có việc gì cả. Nhưng trái tim Sư Thanh Huyền vẫn không kiềm được mà đau nhói, chẳng còn tâm tư chú ý tới con hồ yêu đang nhân cơ hội chạy thục mạng kia, Sư Thanh Huyền thu ánh mắt tức giận đang nhìn thiếu niên co ro thành một đoàn trên đất, quay sang kiểm tra Hạ Huyền.

Khuôn mặt người đó vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là hàng lông mày hơi cau lại, đôi mắt tối đen như mực, nhìn không thấy đáy; chỉ có vết máu đỏ tươi nơi khóe miệng trên gò má trắng nõn của Hạ Huyền là cực kỳ bắt mắt. Dù vừa nãy bị Lâm Sương nhào tới làm nhiễu loạn trận tuyến, Hạ Huyền vẫn chẳng thèm liếc cậu ta lấy một cái. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Sư Thanh Huyền không chớp mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau, thậm chí Sư Thanh Huyền còn nhận ra ánh mắt tràn ngập lo lắng của mình ẩn trong ảnh ngược trên con ngươi của hắn.

Tựa như bị sét đánh trúng, Sư Thanh Huyền bỗng cảm thấy trái tim mình như tăng tốc, vội hoảng hốt dời mắt sang chỗ khác. Đúng lúc này, người trước mặt lại mở miệng nói: "Ngươi trông chừng cậu ta cho kỹ, ta đi tìm con hồ yêu kia."

Dứt lời, khóe mắt Sư Thanh Huyền nhìn thấy Hạ Huyền thoáng nâng tay lên, tùy tiện lau đi vệt máu nơi khóe miệng.

Chỉ là cánh tay mới giơ lên một nửa đã bị Sư Thanh Huyền đè xuống. Y không dùng quá nhiều sức, nhưng Hạ Huyền lại không làm ra động tác gì nữa.

Bầu không khí trong sơn động bỗng chìm vào trạng thái ngưng đọng, qua một hồi lâu sau, Sư Thanh Huyền giơ tay lên, ngón tay trắng trẻo thon dài xoa nhẹ gương mặt Hạ Huyền, khẽ khàng lau đi vệt máu đỏ tươi bên môi hắn, chỉ còn lại một dấu mờ mờ. Sau đó, Sư Thanh Huyền ngoái đầu, nhìn thiếu niên bị một chưởng của mình đánh ngã nhào ra đất, lạnh lùng nói: "Giải thích đi."

Tính cách của Phong Sư đại nhân lúc trước cực kỳ tốt, rất chi là hài hước phóng khoáng, gặp ai cũng mỉm cười tủm tỉm, khóe miệng lúc nào cũng hiển lộ ý cười. Nhưng giờ phút này, giọng điệu của Sư Thanh Huyền lại lạnh lẽo như băng, hơn nữa không hề che giấu sự căm hận.

Nghe vậy, cả người Lâm Sương đang ngã lăn trên đất bỗng run lên, sau một hồi im lặng mới cúi đầu mở miệng, giọng rõ là nức nở: "Công tử, đã chết. "

Hai người sửng sốt, Sư Thanh Huyền bỗng nhớ tới lời mà Hạ Huyền từng nói vào cái ngày đầu tiên họ đến thăm Lâm phủ, sau khi rời khỏi đó, rằng trên người thiếu gia nhà họ Lâm quỷ khí dày đặc.

Trên đời làm gì có thuật pháp nào thần kỳ đến độ có thể cải tử hồi sinh cơ chứ. Mũi tên đâm trúng Lâm thiếu gia đã xuyên thẳng qua tim, nếu là người thường chỉ sợ chẳng thể kiên trì nổi nửa nén hương thì đã tắt thở. Chắc chắn nguyên nhân nằm ở cuộc giao dịch giữa hồ yêu và Lâm Sương đang bối rối cùng cực khi ấy. Sau khi hồ yêu lấy được linh vật, pháp lực tăng mạnh, nên hẳn là nó đã truyền sức mạnh yêu tà vào trong người Lâm thiếu gia sắp chết, cưỡng chế kéo dài mạng sống cho hắn ta. Nhưng suy cho cùng đó cũng là thứ tà ma ngoại đạo nên mới khiến cho quanh người Lâm thiếu gia tỏa ra quỷ khí dày đặc.

"Nếu vừa nãy ta giết chết con hồ yêu kia, sức mạnh yêu tà nâng đỡ Lâm thiếu gia sẽ biến mất, người nọ sẽ chẳng thể sống nổi." Hạ Huyền nói.

Cũng vì vậy khi thấy bản thân sắp bị giết chết, hồ yêu mới hét lớn tên Lâm Sương, mục đích là để nhắc nhở cậu ta rằng nếu nàng ta chết đi, công tử của cậu ta sẽ đối mặt với cái "chết" lần nữa.

"... Đúng vậy. Vả lại mảnh ngọc này hình như có duyên với ta, chỉ khi có mặt ta ở đó thì mới có thể cung cấp nguồn pháp lực ổn định cho nàng ta. Thế nên nàng ta mới vẽ trận pháp nhốt ta ở đây." Lâm Sương chầm chậm ngồi dậy, nhìn chiếc giường đá đã bị Hạ Huyền đập vỡ, chia năm xẻ bảy kia, nói tiếp: "Nàng ta hứa rằng chỉ cần ta không rời khỏi đây, đảm bảo công tử sẽ bình an suốt quãng đời còn lại."

"Ngươi...!" Sư Thanh Huyền không biết phải nói gì. Nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của Lâm Sương lúc này, y lại chẳng thể phát tiết nổi cảm xúc phẫn nộ trào dâng trong lòng, đành nói: "Vậy ngươi có biết con hồ yêu kia ỷ vào việc pháp lực tăng lên mà đã giết hại hơn mấy trăm mạng người chỉ trong vài ngày ngắn ngủi không?"

"... Cái gì?" Lâm Sương đang ngồi dưới đất nghe vậy thì vội ngóc đầu dậy, mặt mày trắng bệch như tờ giấy trong nháy mắt.

"Ta... Ta không biết." Sau một thoáng im lặng, Lâm Sương mở miệng lần nữa.

"Dựa vào đâu mà ngươi nói mình không biết! Hơn mấy trăm mạng người chỉ trong vài ngày ngắn ngủi thôi đó!" Vừa nói dứt câu, Sư Thanh Huyền vội vàng che miệng lại, con ngươi giãn rộng, hai mắt đờ đẫn, vô thức lùi về sau mấy bước.

Không hiểu sao tình cảnh cũng như những lời nói trước mắt bỗng nghe hơi quen quen.

Trong địa lao Hắc Thủy mờ ảo tăm tối nào đó, Sư Thanh Huyền bị gông xiềng lạnh lẽo như băng trói lại, xích chặt trên tường chẳng thể động đậy, Minh huynh mặt mày dữ tợn như phát điên, căm tức nhìn anh trai của y. Lúc đó hình như hắn cũng từng nói ra những lời giống vậy.

"Bởi vì không biết nên mới càng đáng hận, dựa vào đâu mà hắn chẳng biết chuyện gì hết vậy?"

"Lúc trước không biết, sau đó cũng không biết sao?"

"..."

Thấy Sư Thanh Huyền bỗng trầm ngâm không nói, biểu cảm trên mặt vô cũng kỳ quái, Lâm Sương có hơi lo lắng, nhưng vì sợ công tử huyền y đứng bên cạnh, một người dù rất ít nói nhưng lại chẳng thể làm người ta bỏ qua sự tồn tại của mình, nên không mở miệng hỏi thăm ngay mà im lặng suy nghĩ. Chỉ là trước khi cậu ta kịp mở lời, Quỷ Vương áo đen đã hành động trước.

Khoảnh khắc Sư Thanh Huyền thốt ra những lời kia, gần như trong nháy mắt Hạ Huyền cũng nghĩ đến cùng một cảnh tượng giống y. Thấy biểu cảm trên mặt Sư Thanh Huyền bỗng trở nên kỳ lạ, mặt mày dại ra, Hạ Huyền vội tiến lên trước nửa bước, vừa hay đỡ được Sư Thanh Huyền đang lùi về phía sau.

Cánh tay rắn chắc của Hạ Huyền dịu dàng ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của Sư Thanh Huyền, khẽ cúi đầu nói nhỏ bên tai y: "Về trước đi đã."

Hết chương 30


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net