Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện của hai người chủ tớ Lâm gia đã xảy ra nhiều ngày rồi, cảm giác liên quan thật sự quá mức mãnh liệt. Cho dù nguyên nhân gây ra cùng chi tiết cũng không phải quá giống nhau, Sư Thanh Huyền vẫn không tránh khỏi liên tưởng tới những chuyện đã từng xảy ra với mình trước kia. Bởi vậy, trên đường trở lại phòng trọ, y vô cùng trầm mặc. Một phần vì lời nói mà mình thốt ra trong tình thế cấp bách lúc còn ở trong động, phần còn lại là đang cân nhắc rất nhiều thứ.

Y nghĩ, hình như ngay từ lúc bắt đầu, trong lời nói và hành động của vị Hắc Thủy Huyền Quỷ trầm mặc ít nói ở bên cạnh y vẫn luôn tràn ngập mâu thuẫn. Ẩn núp nhiều năm chỉ vì một lần báo thù rửa hận là hắn, nhưng không có lý do để lại một mạng cho Sư Thanh Huyền vẫn luôn hưởng mệnh cách và thần cách của hắn suốt mấy trăm năm cũng là hắn. Nói rằng cuộc đời này không bao giờ sẽ gặp lại nhau chính là hắn, nhưng khi ở Hoàng Thành liên tiếp hóa thành bộ dạng của người khác, tỏ ra thân thiết rồi quan tâm đến y cũng chính là hắn. Nói muốn khiến cho Sư Thanh Huyền phải chuộc tội chắc chắn là hắn nói, mà hiện giờ người thẳng thắn nói rằng sau khi việc sửa quạt xong xuôi liền cứ rời đi, không cần phải cảm thấy áy náy gì cũng lại là hắn.

Cây quạt Phong Sư đã tu sửa hoàn hảo được ném vào trong ngực y giữa khói lửa đầy trời, con mèo nhỏ toàn thân phủ lông đen bỗng nhiên xuất hiện ở dưới chân núi Thái Thương, cùng với bát bánh trôi ngọt ngào mềm mại, là hương vị mà y từng cực kỳ thích, còn có những sự quan tâm và bảo vệ vô cùng rõ ràng trong khoảng thời gian này. Tuy rằng những thứ đó phần lớn không phải xuất hiện dưới hình dạng thật của Hạ Huyền, nhưng mấy trăm năm sớm chiều ở chung, chẳng lẽ Sư Thanh Huyền lại không biết rõ dưới lớp vỏ bọc lạnh nhạt kia đang ẩn giấu điều gì ư?

Đủ loại lời nói và hành động không đồng nhất của người này trong khoảng thời gian qua, ngoại trừ khiến cho Sư Thanh Huyền cảm thấy khó hiểu hoang mang, trong lòng y cũng sinh ra một vài ý nghĩ xằng bậy không thực tế.

Nhưng trái lại là bản thân y. Khi biết được việc Bạch Thoại Chân Tiên năm xưa, Sư Thanh Huyền đã lựa chọn đứng ở phía ca ca, trợ giúp Sư Vô Độ độ thiên kiếp. Khi bị ném tới Hoàng Thành, y lại một lần nữa lựa chọn trà trộn vào trong đám người ăn xin, chẳng quan tâm gì cả, chỉ cầu cứ như vậy mà giải quyết xong quãng đời còn lại. Y đã trốn tránh, lui về phía sau, tránh đi vô số lần. Mỗi một lần khi y liên lụy đến người này, y dường như luôn luôn tìm vô số loại lý do để giải vây cùng trốn tránh. Sư Thanh Huyền đã trốn tránh nhiều lần lắm rồi, lại chưa một lần chân chính đứng ở bên cạnh người từng là "bạn tốt nhất" của mình, thật sự thay đổi hành động vì cảm thấy có lỗi với hắn.

Vận mệnh thật ra sớm đã quấn chặt ba người bọn họ lại một chỗ, phải chịu cảnh liên lụy lẫn nhau. Cho dù là Tuyệt Cảnh Quỷ Vương Hắc Thủy Trầm Chu mà thế nhân nghe danh đã sợ mất mật chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ của cựu Thần Võ đại đế Quân Ngô mà thôi. Hắn cũng chỉ là một người đáng thương chịu đủ bất công của vận mệnh, muốn vì bản thân và người nhà đòi lại công đạo mà thôi.

Những chuyện đã qua không còn có thể thay đổi được nữa, thuận theo tự nhiên cũng không thể giải quyết được vấn đề gì. Nhưng chuyện của tương lai lại chỉ có bản thân mới có thể quyết định được.

Không khí trong phòng ngưng trệ lại, vô cùng áp lực. Dường như đã phát hiện ra điều gì đó, Lâm thiếu gia với khuôn mặt hơi tái nhợt chậm rãi đứng dậy, chắp tay tạm biệt với hai người, sau đó nói rằng không muốn quấy rầy thêm nữa, muốn đưa Lâm Sương trở về trước.

"Ta sẽ tìm một căn nhà trống để A Sương có thể ở tạm trước đã. Chuyện trong nhà ta còn phải sắp xếp lại một vài thứ." Vị công tử mím môi, trên gương mặt ôn hòa hiện chút phiền não cùng ưu sầu. Sau đó hắn quay đầu nhìn Lâm Sương vẫn đang cúi đầu đứng bên cạnh, lại nói với Sư Thanh Huyền, "Không cần đưa tiễn ta, Phong đạo trưởng. Lâm mỗ vẫn xin nói lại câu nói kia, không cần phải cảm thấy khó xử hay băn khoăn. Nếu như vật kia chính là thứ mà hai vị cần khi đến đây, vậy cứ lấy nó đi đi."

Lâm Sương từ lúc nãy vẫn luôn cúi đầu lại ngẩng mạnh đầu lên, vừa muốn mở miệng nói chuyện đã bị Lâm thiếu gia nâng tay ngăn lại. Âm thanh của thiếu niên dịu dàng vang lên, đầy cảm giác nhẹ nhàng: "A Sương, nếu như có cơ hội một lần nữa, ta cũng vẫn sẽ làm như vậy." Nghe vậy Lâm Sương vẫn luôn trầm mặc đột nhiên hốc mắt đỏ bừng, nắm chặt nắm tay, xoay người chạy đi. Thấy thế, Lâm thiếu gia vội vàng hạ cánh tay xuống, cất bước đuổi theo.

Sư Thanh Huyền dựa vào cửa, nhìn thấy hai bóng dáng một trước một sau biến mất ở góc rẽ hành lang, thầm nghĩ thật sự là một vấn đề nan giải.

Y chỉ cảm thán vấn đề của người khác một lúc liền thôi, vì vấn đề với độ khó cực lớn của mình vẫn cần phải có ý tưởng giải quyết.

"Ngươi vừa rồi nói cái gì?" Nhìn chăm chú vào bóng dáng như tuyết trắng của Sư Thanh Huyền, Hạ Huyền chậm rãi mở miệng, âm thanh trầm thấp.

"Ta nói ta sẽ không đi." Nghe vậy, Sư Thanh Huyền xoay người lại, đôi mắt trong trẻo đối diện với đôi mắt sâu thẳm của đối phương. Nhân gian thường nói rằng vạn sự khởi đầu nan. Có những chuyện một khi đã có thể mở miệng ra, sau đó sẽ có thể làm được rất nhiều chuyện khác. Trong lòng Sư Thanh Huyền nhẹ nhàng thở ra, âm thầm khuyến khích chính mình.

"Vì sao lại không đi?" Ngữ điệu của Hạ Huyền không còn bằng phẳng như trước, giống như có cảm xúc nào đó đang dần nổi lên, tiếp tục nói, "Ngươi không sợ ta sao?"

"Ta... Ta vì sao phải sợ ngươi?"

"Ta đã giết Sư Vô Độ."

Một câu nói thẳng thắn mà lại vô cùng đơn giản như thế lại có thể khiến Sư Thanh Huyền cứng đờ cả người. Chỉ là sáu từ ngắn ngủi mà thôi, nhưng bất kể nghe bao nhiêu lần vẫn khó có thể quên đi ác mộng năm xưa. Sau một khoảng thời gian trầm mặc thật lâu, Sư Thanh Huyền hơi động dậy thân thể cứng ngắc của mình, nhìn thẳng vào đôi mắt của Hạ Huyền, kiên định nói: "Hạ Huyền, nếu như ngươi hận ta, vậy cứ giết ta đi, ta sẽ không oán cũng không hối hận. Nhưng nếu như ngươi không thấy chán ghét ta đến như vậy, thì ngươi không cần phải đuổi ta đi."

"Ta biết những chuyện mà ta và huynh trưởng đã làm dù có nói một vạn lần thật xin lỗi cũng không đủ. Không riêng gì chuyện đổi mệnh, ngay cả chuyện sau đó không đứng ở phía ngươi mà giúp đỡ ngươi, ta đều phải nói với ngươi một câu thật xin lỗi." Lúc đó trước khi đi Đông Hải, Minh Nghi đã mấy lần ngăn cản, giờ phút này nhớ lại những chuyện đã qua, Sư Thanh Huyền càng thấy cõi lòng ngổn ngang khó nói.

Hạ Huyền ở trong tình cảnh như vậy, khi nhìn mình đã mất hết pháp lực còn không quan tâm gì cả mà đi đến Đông Hải, trong lòng hắn có bao nhiêu thất vọng và khổ sở đây?

"Trong địa lao ở đảo Hắc Thủy ngươi không giết ta, ở Hoàng Thành ngươi không tùy ý lấy khói lửa đánh úp ta đứng dưới đó. Hạ Huyền, ta nói chuộc tội là thật, nói sẽ không đi cũng là lời thật lòng. Nếu như ngươi đã không muốn giết ta, vậy hãy để ta vì ngươi làm chút chuyện gì đó đi, bù lại những sai lầm năm xưa."

"Hạ Huyền, thật xin lỗi."

"Thật xin lỗi."

Hai câu thật xin lỗi gần như là vang lên cùng một lúc, một câu âm thanh trầm thấp, một câu âm thanh trong trẻo. Hai người cũng đồng thời ngẩn ngơ, bốn mắt đối diện với nhau, giống như hình ảnh đã dừng lại ở trên người đối phương, muốn đọc được thật nhiều thứ từ trong đôi mắt của đối phương.

Một thân y phục như tuyết trắng, giống y như đúc với vị Phong Sư đại nhân từng đón gió dưới trăng trước kia. Đôi mắt kia tựa như dòng suối mát trong vắt, vẫn sáng ngời như trước.

Tựa như đối diện với rất nhiều chuyện đã xảy ra trong suốt mấy trăm năm qua, dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt trong suốt kia, trái tim đã sớm ngừng đập của vị Quỷ Vương hình như dần dần nóng lên. Đôi mắt sâu thẳm đối diện với ánh mắt vô cùng chân thành của Sư Thanh Huyền, nhất thời trong lồng ngực hắn dâng trào cảm giác ấm áp.

"... Vậy ngày mai chúng ta vào rừng một lần nữa, thu hồi lại linh vật. Về chuyện sửa cây quạt hay là dùng để cứu người, tùy ngươi quyết định đi."

"Được." Dù vị Quỷ Vương ở đối diện vẫn không có biểu cảm gì trên mặt, nhưng có thể nghe ra trong giọng nói của hắn có sự thỏa hiệp, Sư Thanh Huyền híp mắt lại, đang định nói thêm vài câu, lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Y thu hồi lại nụ cười, ánh mắt sáng ngời ảm đạm đi vài phần, khóe miệng ngược lại hiện một nụ cười bất lực, miễn cưỡng nói, "Ta không theo ngươi vào núi đâu, ta ở nhà trọ chờ ngươi vậy."

"Vì sao?" Chú ý tới biểu cảm biến hóa của Sư Thanh Huyền, Hạ Huyền cũng hơi nhíu mày, khó hiểu hỏi.

"Yêu hồ kia mặc dù đã bị ngươi đánh trọng thương, nhưng không biết linh vật kia đã bị ả lợi dụng đến mức độ nào, vẫn không thể phớt lờ được." Sư Thanh Huyền đáp lời.

"Đó là đương nhiên rồi."

"Ta tất nhiên tin tưởng năng lực của ngươi. Nhưng Hạ Huyền, ta đã là một phàm nhân rồi, chính là một phàm nhân tay trói gà không chặt chẳng dám đứng trước mặt yêu quái. Chống lại loại yêu ma quỷ quái như thế này, ta đã không giúp được gì rồi, ngược lại vào thời điểm mấu chốt còn phải phiền ngươi phân tâm đến ta."

"Lại nói tiếp. Lần này vốn là ta xen vào việc của người khác. Nói trắng ra thì chỉ cần mặc kệ chuyện của hai người Lâm gia, ngươi có thể theo yêu khí tìm được đến trên người con yêu hồ kia. Nếu không phải là ta nhiều chuyện, ngươi thậm chí sẽ không bị thương."

Khi ở trong sơn động, Lâm Sương đang hôn mê kia bỗng nhiên dùng hết sức lực đẩy hắn, làm hại Hạ Huyền phải nhận nhiều hơn một kích. Nếu không phải đáp ứng Lâm thiếu gia giúp đỡ tìm người, bọn họ đương nhiên cũng sẽ không rơi vào trong cái bẫy của hồ yêu. Càng nghĩ đi nghĩ lại, áy náy dưới đáy lòng Sư Thanh Huyền càng dày đặc hơn.

Trừ chuyện đó ra, còn có một vài chuyện mà y càng không thể nói ra được.

Cho dù biết người nọ có thân thể của quỷ, cho dù thân thể bị đánh thủng một lỗ thật to cũng không cần thấy sợ hãi, nhưng y cũng không thể chịu được cảnh người này vì phân tâm bảo vệ y mà bị thương được.

"Ha ha ha ta đã không còn pháp lực nữa, sao có thể vẫn tiếp tục chõ mũi vào chuyện của người khác nữa! Nếu như ta..." Vốn y định dùng mấy câu ha ha ha để lái sang chuyện khác, nhưng nếu như...

Nếu như y có pháp lực, đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Hạ Huyền chịu nỗi khổ phản phệ nặng nề đi phá trận. Nếu như năm đó y chịu khó tu luyện thêm nữa, phi thăng dựa vào năng lực của chính mình, có phải người ở trước mắt này sẽ có một kết cục tốt đẹp hơn đúng không? Nếu như...

Sư Thanh Huyền không dám tiếp tục nghĩ nữa.

Cái chết của huynh trưởng, nếu như nói y hận Hạ Huyền thì không đúng, phải là y càng hận chính mình hơn. Y hận chính mình vì sao lại có thiên tư bình thường, không thể dựa vào chính mình mà phi thăng, mới khiến cho huynh trưởng có ý niệm đổi mệnh trong đầu. Y hận bản thân chẳng hay biết gì cả, không có một chút cảm kích mà hưởng thụ mệnh cách và thần cách của Hạ Huyền suốt mấy trăm năm, còn làm trò trước mặt người này.

Nhìn chăm chú vào gương mặt hết đỏ lại trắng của Sư Thanh Huyền trước mặt, đôi mày dài nhíu lại thành một đường, Hạ Huyền hơi thở dài. Rõ ràng biết rõ bản thân là quỷ sẽ không còn cảm xúc gì nữa, nhưng tại sao ở bên người này lâu đến như vậy, hắn lại càng ngày càng làm ra mấy cái hành động nho nhỏ thể hiện cảm xúc này: "Ừm, một mình ta cũng có thể đi được."

Nghe vậy, Sư Thanh Huyền thu hồi lại suy nghĩ sắp sửa bay tới phía chân trời của mình, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn qua. Thấy đối phương cực kỳ thoải mái mà đáp ứng yêu cầu của mình, Sư Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đồng thời trong lòng y cũng đột nhiên cảm thấy mất mát. Y còn không hiểu được vì sao lại tự dưng cảm thấy mất mát, vị Quỷ Vương nọ ở đối diện vẫn luôn nhìn chăm chú vào Sư Thanh Huyền lại thản nhiên mở miệng nói: "Nhưng mà, ta bị thương rồi."

"Không phải ngươi nói là ngươi không có chuyện gì sao..." Sư Thanh Huyền dại ra, ngờ nghệch hỏi lại.

Chuyện này thật sự đúng là khiến người nghe phải kinh sợ. Dù sao trong hiểu biết của Sư Thanh Huyền, bất kể là Minh Nghi lúc trước hay là Hạ Huyền hiện giờ, thể hiện sự yếu thế ra ngoài còn khó hơn chuyện hắn không ăn cơm.

"Có chuyện, ta đã thổ huyết." Vị Quỷ Vương áo đen ở đối diện mặt không chút thay đổi, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Sư Thanh Huyền chưa từng rời khỏi, ngữ khí lại thản nhiên giống như đang nói thời tiết hôm nay thật đẹp vậy.

Sư Thanh Huyền quay mạnh đầu qua, trái tim đột nhiên cảm thấy vô cùng kinh hoàng.

Hết chương 32


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net