Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lần nữa đi vào núi, không khí giữa hai người rõ ràng có chút khác biệt.

Lần đầu tiền khi tra xét hiện trường, tâm tư của hai người đặt nhiều lên chuyện thu thập manh mối. Hơn nữa Lâm thiếu gia đột nhiên xuất hiện trên đường, đánh vỡ đi bầu không khí thân mật khác thường kia. Lần thứ hai đi đường có thủy quỷ dẫn đường, Sư Thanh Huyền cũng không tìm được cơ hội để nói chuyện với Hạ Huyền, sau đó biến cố đột nhiên xuất hiện lại khiến cho Sư Thanh Huyền phải cẩn thận suy nghĩ. Cả hai lần trước hoặc nhiều hoặc ít đều có người thứ ba chen vào, có một vài lời nói không thể nói ra khỏi miệng được.

Mà giờ phút này, cuộc nói chuyện lúc trước ở trong nhà trọ đã khiến cho không khí giữa hai người trở nên vi diệu không thôi. Mà cảnh sắc của sơn đạo đã nhìn qua một lần cũng trở nên nhàm chán, hoàn toàn không thể hấp dẫn được lực chú ý của Sư Thanh Huyền. Y hơi thất thần, ánh mắt lại theo bản năng nhìn bóng dáng cao ngất của người nọ đang đi mở đường phía trước. Sư Thanh Huyền nhìn bóng dáng thẳng tắp kia, lại xuất thần, suy nghĩ lại không nhịn được trở lại trên hai câu nói long trời lở đất của Hạ Huyền lúc trước.

Thật ra Hạ Huyền cũng không phải là không nói mấy câu vô nghĩa như vậy với Sư Thanh Huyền, thậm chí có đôi khi còn vô cùng dịu dàng. Ngay cả chúng thần quan của Thiên Đình đều nói Địa Sư như thần long thấy đầu không thấy đuôi, tính tình cổ quái không hợp làm bạn, nhưng Sư Thanh Huyền lại không hề cảm thấy như vậy. Minh huynh của y tuy rằng trên mặt vĩnh viễn luôn là dáng vẻ lạnh lùng bất cần, nhưng khi gặp nguy hiểm sẽ tự nhiên đứng chắn ở trước người y. Khi y mời hắn đi nhân gian du lịch hắn sẽ lập tức đáp ứng, thậm chí có mấy lần không chịu nổi y đau khổ nài nỉ, nghe theo y hóa nữ cùng xuất hành.

Những năm tháng ấy, y tiêu sái thong dong, là Phong Sư đại nhân được người người kính nể. Những năm tháng ấy, y gọi hắn là Minh huynh.

Mà những câu nói cùng cử chỉ như vậy, sau ngày ở đảo Hắc Thủy ấy đã không còn xảy ra nữa.

Bởi vậy, hai câu nói bình thản lại chân thật vừa rồi của Hạ Huyền cũng vẫn khiến cho tim Sư Thanh Huyền nhất thời đập mạnh như nổi trống. Sau khi nói ra những suy nghĩ chân thành của bản thân, đổi lại không phải là sự nổi giận cùng châm chọc như Hạ Huyền ở đảo Hắc Thủy năm xưa, mà là hai câu nói như vậy, ý nghĩa trong đó đương nhiên không cần nói cũng biết.

Căn bản không có tâm tư đợi đến ngày thứ hai mới hành động, Sư Thanh Huyền tự hỏi một lát, liền lấy cớ không thể để cho con yêu quái này tiếp tục càn rỡ gây họa nhân gian thêm một ngày, hơn nữa cũng nên sớm thu hồi lại một nửa miếng ngọc kia, đề nghị họ nên sớm đi lên núi. Rõ ràng là một lý do vô cùng chính đáng, nhưng Sư Thanh Huyền lại nói vô cùng lắp bắp, thậm chí còn nói năng lộn xộn.

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt ở phía sau lưng quá mức mãnh liệt, Hạ Huyền vẫn đi ở phía trước đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Sư Thanh Huyền. Thấy Hạ Huyền xoay người, Sư Thanh Huyền sửng sốt, lập tức y thức được mình đã nhìn chằm chằm người này hồi lâu dọc theo đường đi, trên gương mặt trắng nõn nháy mắt hiện lên nét đỏ bừng, vội vàng bối rối quay đầu đi, dời tầm mắt.

"Trong núi nguy hiểm, ngươi đừng ngẩn người, theo sát ta." Hạ Huyền mở miệng nói, tầm mắt dừng lại ở khuôn mặt đang nghiêng một nửa của Sư Thanh Huyền, ngay cả vành tai trắng nõn cũng phủ một lớp màu đỏ nhạt.

"À... Ừ..." Nghe vậy, Sư Thanh Huyền nắm chặt lấy cành cây to vẫn luôn cầm trong tay từ lúc vào núi, nghiêm túc nói, "Hạ Huyền, ta có thể tự bảo vệ được bản thân. Ngươi... Ngươi không cần phải để ý ta quá nhiều như vậy."

Đúng như những lời mà Sư Thanh Huyền đã nói trong nhà trọ, xin lỗi là thật, cảm thấy bản thân đang liên lụy tới Hạ Huyền cũng là thật.

Trước kia Sư Thanh Huyền có Sư Vô Độ che chở, có Minh huynh cũng bảo vệ. Hiện giờ rõ ràng bản thân phải chuộc tội, nhưng ở trong động yêu hồ còn phải dựa vào phương thức tự làm hại chính mình của Hạ Huyền để bảo vệ mình. Cảm giác như vậy sẽ chỉ khiến cho sự áy náy vốn đã trầm trọng của y lại càng trở nên nặng nề hơn. Cảm giác được bảo vệ đương nhiên sẽ khiến cho y an tâm, nhưng nếu như chỉ biết trơ mắt nhìn người quan trọng với mình bị thương, thậm chí chết đi, cảm giác vô lực và tuyệt vọng như vậy, Sư Thanh Huyền cũng không bao giờ muốn trải qua một lần nữa.

"Mấy cái này thì có gì chứ?" Hạ Huyền không biết nói làm sao nhìn cây gậy gỗ kia, lắc đầu, vươn tay hướng về Sư Thanh Huyền, tiếp tục nói, "Lại đây."

"...." Trong lòng cũng hiểu được Hạ Huyền nói cũng không phải không có đạo lý, Sư Thanh Huyền cắn nhẹ môi dưới, có hơi nhụt chí đi về phía trước mấy bước. Khóe mắt đảo qua hai bên, y hơi sửng sốt, đột nhiên có một cảm giác cổ quái dâng lên.

"Có chuyện gì vậy?" Thấy thế, Hạ Huyền ở đối diện hỏi.

Không đúng, chuyện này thật sự rất không đúng.

Lần đầu tiên hai người đến đây vào lần trước là được thủy quỷ dẫn dắt, tìm thấy huyệt động của yêu hồ kia cũng không tốn quá nhiều thời gian. Vì sao hiện giờ đã là lần thứ hai đi đường này, đáng lý ra do quen thuộc nên có thể đi càng nhanh hơn, nhưng bọn họ đã đi một lúc lâu trong núi vẫn chưa đi đến huyệt động kia?

Mới vừa rồi Sư Thanh Huyền tùy ý thoáng nhìn qua lại phát hiện ra tảng đá có hình dạng hơi kỳ quái ở bên đường đúng là tảng đá mà bọn họ đã gặp khi mới đi vào núi không lâu trước đó.

Chẳng lẽ sau khi bị thương đào tẩu, yêu hồ kia đã tăng mạnh mê trận, khiến cho bọn họ vẫn luôn một mực đảo qua lại ở một chỗ? Nhưng cho dù như vậy thì mấy mê trận kia lúc trước Hạ Huyền cũng đã thoải mái tùy tay phá hủy hết, nhưng Hạ Huyền cho đến bây giờ lại không hề phát hiện ra điểm này?

"Phát hiện thêm cái gì sao?" Nhìn thấy gương mặt của Sư Thanh Huyền càng ngày càng nhăn lại, Hạ Huyền tiếp tục hỏi, đôi tay vẫn vươn ra phía trước, không hề thu hồi lại.

"Hạ Huyền... Nơi này, có phải đã được dựng trận pháp hay không? Chúng ta hình như đã quay trở lại điểm xuất phát." Sư Thanh Huyền còn đang tự hỏi nguyên nhân vì sao Hạ Huyền lại không phá trận, thấy hắn đặt câu hỏi, vội vàng hỏi lại.

"Ừm, đúng vậy." Hạ Huyền gật đầu, khẳng định.

"... Vậy vì sao ngươi lại không phá trận? Chẳng lẽ là..." Một câu còn chưa nói xong, Sư Thanh Huyền hơi trợn to mắt, trong lòng đột nhiên thấy lo lắng. Chẳng lẽ câu nói "Ta bị thương" trước đó không phải là đùa y ư?

"Ta không giải được." Nhìn thấy trong ánh mắt của Sư Thanh Huyền ẩn hiện sự lo lắng, tâm tình của vị Quỷ Vương giống như từng lớp mây đen đã tan biến hết, đột nhiên thoáng đãng hẳn. Nhưng hắn vẫn ra vẻ bình tĩnh nói.

"... Vậy phải làm sao bây giờ đây?" Sư Thanh Huyền ngẩn ngơ, nghĩ thầm rằng vấn đề đã nghiêm trọng đến mức độ như vậy rồi sao?

"Không bằng ngươi tới phá trận thử xem?" Tựa như đã đoán được trước Sư Thanh Huyền sẽ đặt câu hỏi như thế, Hạ Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, đề nghị.

"Ta sao có thể...." Nửa câu còn lại nghẹn ở trong cổ họng, hai mắt của Sư Thanh Huyền đột nhiên mở thật lớn, đồng tử trong nháy mắt co rút lại. Không chỉ vì bàn tay vẫn luôn giơ ra đằng trước của Hạ Huyền đột nhiên thay đổi động tác, vươn về phía trước nắm thật chặt lấy bàn tay của mình. Mà lý do phần nhiều càng vì pháp lực mãnh liệt thâm hậu đang không ngừng cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể y theo động tác của hắn.

Một lượng lớn pháp lực theo sự tiếp xúc của bàn tay nhanh chóng truyền khắp toàn thân Sư Thanh Huyền, trên người Sư Thanh Huyền lập tức hiện lên một tầng ánh sáng màu trắng vô cùng rõ ràng. Ngay cả như vậy, động tác tay của Hạ Huyền vẫn không dừng lại như trước, càng ngày càng có nhiều pháp lực tựa như dòng suối không thể cạn kiệt nhanh chóng truyền vào trong cơ thể Sư Thanh Huyền.

"Ngươi thử xem." Cảm giác có một lượng pháp lực lớn lưu chuyển ở trong kinh mạch quá mức quen thuộc lại xa lạ đến thế, Sư Thanh Huyền hít vào một hơi thật mạnh, lại nghe thấy Hạ Huyền nói vậy.

Nơi bàn tay tiếp xúc đã dừng truyền pháp lực, nhưng bàn tay kia của Hạ Huyền vẫn nắm thật chặt lấy bàn tay của Sư Thanh Huyền, khiến cho y không thể giãy ra được. Sư Thanh Huyền hít sâu một hơi, để cho hô hấp bình thường trở lại. Y nâng lên một bàn tay khác vẫn còn đang khẽ run rẩy, đặt ở trên huyệt thái dương, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong lòng niệm một pháp quyết quen thuộc.

Chức trách của Phong Sư – một trong ngũ sư chính là chưởng quản bát phong tiêu tức, thông ngũ vận khí hầu. Trong nháy mắt khi Sư Thanh Huyền nhắm mắt lại, thế giới chung quanh lập tức trở nên im lặng. Mà trong thần thức của y, có một thứ dần dần trở nên rõ ràng hơn, là từng đạo linh khí tụ tập từ vạn vật trên thế giới, ghi lại mọi chuyện ở trên đời.

Đó là gió.

Ở trong cảm giác của người thường, gió đi qua rất nhiều nơi, rất khó có thể nắm giữ được. Nhưng làm Phong Sư mấy trăm năm, gió đã trở thành một sự tồn tại vô cùng thân thiết, cũng vô cùng hiểu rõ với Sư Thanh Huyền. Gió có thể tới bất cứ nơi nào trên thế giới, trong gió cũng có thể mang theo đủ loại tin tức bí ẩn, tùy ý cho người ta sử dụng.

Nhắm mắt lại cảm nhận một lúc, Sư Thanh Huyền chậm rãi mở mắt ra. Trong đôi mắt trong trẻo mang theo sự chắc chắn cùng tự tin, thoạt nhìn lại càng giống với vị Phong Sư đại nhân khôi hài tiêu sái, tay khẽ phẩy quạt năm xưa.

"Sao rồi?" Nhìn thấy vẻ thong dong ở trong đôi mắt của Sư Thanh Huyền, đôi mắt của Hạ Huyền lại càng sâu thẳm hơn.

"Đúng là có chuyện dị thường. Chúng ta đi về hướng Tây Bắc là có thể phá trận." Sư Thanh Huyền cân nhắc một chút, mở miệng đáp.

"Ừm." Hạ Huyền gật đầu, vẫn nắm chặt lấy bàn tay của Sư Thanh Huyền như trước, không biết là đã quên hay là cố ý không buông. Nhưng mặt Sư Thanh Huyền lại hơi hơi đỏ lên, ho nhẹ một tiếng. Thân thể của Hạ Huyền ở bên cạnh hơi cứng lại một chút, lập tức thả tay ra, đi về hướng mà Sư Thanh Huyền vừa chỉ, lại thản nhiên nói: "Xem ra mấy trăm năm làm Phong Sư cũng không phải ngồi không."

Bàn tay mới vừa rồi được Hạ Huyền nắm trong lòng bàn tay vẫn còn thấy nóng, đột nhiên bị buông ra, khi gió thổi qua đúng là cảm thấy có hơi mát. Bên tai lại nghe Hạ Huyền nói như vậy, Sư Thanh Huyền nhất thời giật mình. Nhưng rất nhành, một cảm giác khó nói nên lời lại chậm rãi hiện lên ở trong lòng, khiến trái tim lập tức trở nên mềm mại.

Lúc ở trong nhà trọ bản thân đã nói rất nhiều câu hồ ngôn loạn ngữ. Những lời như cảm thấy hối hận, cảm thấy mình đã kéo chân sau Hạ Huyền, nhưng cái người vẫn luôn trầm mặc ít nói, không giỏi biểu đạt vẫn chịu lắng nghe hết toàn bộ. Cái gì mà bị thương, cái gì mà không thể phá trận, đơn giản chỉ là hắn bịa chuyện lấy cớ mà thôi. Những hành động đó đều âm thầm muốn cho Sư Thanh Huyền biết rằng, Hạ Huyền cũng không cảm thấy bị cản trở, cũng không cảm thấy rằng Sư Thanh Huyền đã sai ở chỗ nào.

Đi về phía trước vài bước, Hạ Huyền liền dừng lại. Thân hình của người nọ thẳng tắp, tóc buộc cao gọn gàng, nhìn qua trông có vẻ mảnh khảnh. Thật ra ở dưới lớp huyền bào rộng kia chính là một thân thể rắn chắc cao lớn. Bóng dáng kia cứ lặng lặng đứng tại chỗ như vậy, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Có ngọn gió từ trong rừng thổi qua, thổi trúng cành cây khiến lá cây rung động rì rầm, cũng thổi qua góc áo của hai người khiến nó nhẹ nhàng tung bay. Nhìn chăm chú vào bóng dáng kia, Sư Thanh Huyền cảm thấy trái tim mềm mại, trên mặt hiện nụ cười tươi tắn, chạy nhanh vài bước cùng người nọ sóng vai.

Hết chương 33


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net