Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ đi một đường theo phương hướng mà Sư Thanh Huyền chỉ dẫn, rất nhanh đã đi ra ngoài. Nhìn lên phía trước một chút sẽ thấy bụi cỏ lớn mà sáng sớm nay tiểu thủy quỷ kia tiện tay chém đứt. Trước mắt hai người hiện tại là một mảnh đất bằng phẳng rộng lớn, mà động yêu hồ được ẩn nấp ở sâu trong đó.

"Trận pháp vào động không có dấu hiệu được tu bổ, xem ra sau đó con yêu hồ đó cũng không trở về." Hạ Huyền kiểm tra xung quanh một vòng, nói.

"Đúng vậy. Nó bị trọng thương, nếu trở về tĩnh dưỡng, chắc chắn nó sẽ phải lập một pháp trận phòng hộ một lần nữa." Sư Thanh Huyền nhíu mày, lại nói, "Chuyện này ngược lại thêm khó. Núi rừng lớn như vậy, hồ yêu kia kia đã chiếm cứ ngọn núi này trong nhiều năm. Nếu như nó thật sự muốn giấu mình đi, chỉ sợ chúng ta cũng không dễ dàng như vậy có thể tìm được nó."

"Cũng không còn cách nào nữa. Bên ta cũng mới thả tin tức ra. Nếu có tin tức sẽ có mấy con tiểu quỷ đến nói cho ta biết." Hạ Huyền cũng không nghĩ quá nhiều, ngược lại nghĩ đến chuyện gì đó, lại nói, "Nhìn sắc trời đã không còn sớm nữa, chúng ta tìm một chỗ nghỉ tạm trước đi."

Nghe vậy, Sư Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn một chút, mới phát hiện vừa rồi bọn họ ở trong mê trận tiêu hao quá nhiều thời gian. Lúc này hoàng hôn dần dần buông xuống, cây cối bụi cỏ chung quanh đều phủ một lớp sương mu đặc trưng của màn đêm.

Quỷ đương nhiên không cần nghỉ ngơi, những lời này nói cho ai nghe, Sư Thanh Huyền tất nhiên tự hiểu rõ. Hai má có hơi hơi nóng lên, Sư Thanh Huyền bỗng nhiên cảm thấy may mắn. Cũng may là sắc trời hiện tại đã dần tối đi rồi, có thể che lấp đi ba phần biến hóa trên gương mặt đang kìm lòng không đặng của mình.

"Ừm... Được được." Sư Thanh Huyền ho nhẹ, gật đầu.

Lúc Hạ Huyền đóng giả "Địa Sư" cực kỳ cẩn trọng, thái độ làm việc lưu loát nhiều lần được Đế Quân tán dương, mà lúc này đây, Sư Thanh Huyền lại một lần nữa cảm nhận được điểm này. Không cần tới thời gian một nén nhang, Hạ Huyền đã tìm được một bãi đất trống bằng phẳng, thu thập củi khô ráo ở chung quanh chồng lên nhau, nhóm lửa lên, thậm chí còn cẩn thận cởi áo choàng ra, đặt ở trên mặt đất.

Sư Thanh Huyền không nói gì, ngồi trên áo choàng của Hạ Huyền, tùy tiện ném mấy cành củi khô vào. Y vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Huyền mặc áo trong màu trắng trở về, trên tay còn cầm theo một con thỏ vẫn đang ra sức giãy dụa.

Sư Thanh Huyền trừng mắt nhìn, một ý niệm đột nhiên thoáng xuất hiện trong đầu: Bất kể là trước kia hay là hiện tại, người này thật sự vô cùng đáng tin cậy!

"..."

Đối diện với ánh mắt không biết nên nói gì của Hạ Huyền, Sư Thanh Huyền lập tức bịt kín miệng lại. Hóa ra mình vừa theo bản năng nói ra luôn nửa câu sau trong đầu!

"Khụ... Hạ, Hạ Huyền, ha ha ha ta đang khen ngươi đó! Ngươi cũng không cần ta hỗ trợ ha ha, thật sự đáng tin cậy mà! Không tồi không tồi, việc gì ngươi cũng đã làm xong hết rồi, ta cũng không thể không biết xấu hổ ha ha ha!" Sư Thanh Huyền nói năng lộn xộn, thấy Hạ Huyền ngồi xổm chế biến con thỏ, lúc này y mới chú ý tới áo choàng của đối phương còn đang ở dưới mông mình, cảm thấy khẩn trương lạ lùng. Y vội vàng vỗ áo choàng ở bên cạnh, nói: "Ngươi ngồi xổm như vậy có thấy mệt không? Ngươi có muốn qua đây ngồi hay không?"

"Được." Hạ Huyền ngẩng đầu nhìn Sư Thanh Huyền một cái, động tác tay càng nhanh hơn, buộc chặt con thỏ vào trên que nướng, sau đó đi tới ngồi xuống bên cạnh Sư Thanh Huyền.

"..."

Một cái áo choàng trải trên mặt đất có thể rộng được bao nhiêu chứ. Hai người nam nhân trưởng thành ngồi trên đó, chỉ có thể nói là ngồi vô cùng khó khăn, thậm chí có chút chật chột. Sư Thanh Huyền trừng mắt, cảm thấy có hơi hối hận rồi.

Rõ ràng hai người cũng không tiếp xúc với nhau, người kia cũng trầm mặc không nói, vô cùng chuyên tâm nướng con thỏ, nhưng Sư Thanh Huyền vẫn cảm thấy cảm giác tồn tại của người này sao lại mãnh liệt đến như thế. Rõ ràng ngay sau đó còn có chyện càng quan trọng hơn, nhưng cảm giác tồn tại quá mãnh liệt này khiến cho y hoàn toàn không thể tập trung tinh thần để suy nghĩ.

Sư Thanh Huyền hơi nghiêng đầu, khóe mắt liếc qua góc nghiêng nửa khuôn mặt góc cạnh của Hạ Huyền. Da thịt bình thường trắng nhợt giờ phút này dưới ánh lửa chiếu rọi thêm vài phần rực sáng, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn đồ ăn trong tay, thậm chí y còn có thể tưởng tượng ra được tình cảnh của mình sẽ như thế nào nếu như được một đôi mắt đẹp như vậy nhìn chăm chú. Lông mi của Hạ Huyền vừa nhỏ vừa dài, từng sợi rõ ràng, che phủ lấy đôi mắt, tựa như một cánh quạt đen. Tầm mắt y chuyển dần xuống dưới, cần cổ tuyệt đẹp, độ to vừa tầm, kéo dài đến trong trung y màu trắng rồi dần dần biến mất.

Sư Thanh Huyền chỉ cảm thấy cổ họng mình có hơi nghẹn lại.

Tựa như phát hiện ra cái gì, người nào đó đang nướng con thỏ đột nhiên quay đầu, Sư Thanh Huyền bất ngờ không kịp đề phòng, sự bối rối trong đáy mắt liền rơi vào trong đôi mắt sâu thẳm của người kia.

Rừng cây yên tĩnh đã hoàn toàn bị bóng đêm bao trùm, mấy chỗ ở phía xa cũng chỉ có thể nhìn thấy mấy bóng cây mờ mờ ảo ảo, đống lửa này chính là nguồn sáng duy nhất trong mảnh rừng đêm này. Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, cành cây cháy ở trong đống lửa ngẫu nhiên sẽ phát ra một hai tiếng lách tách rất nhỏ. Trừ mấy lần đó ra, cũng không còn có tiếng vang nào khác nữa.

Bốn mắt đối diện với nhau, Hạ Huyền hơi hơi thất thần. Ánh lửa cùng rọi sáng trên gương mặt của hai người, tựa như sao sáng trên bầu trời rơi vào trong đáy mắt, lập lòe tỏa sáng, rạng rỡ phát ra hào quang. So với sao sáng rực rỡ nhưng lạnh lùng ở trên bầu trời, đôi mắt của người nọ hiện lên vài phần lo lắng, khiến cho đôi mắt của người trước mặt hắn càng thêm ấm áp sáng ngời.

Thời gian tựa như đã trôi qua thật lâu, cũng tựa như chỉ một cái chớp mắt.

Hạ Huyền cũng không nói thêm gì cả, chỉ là cầm con thỏ đã được nướng vàng óng đặt vào tay Sư Thanh Huyền, khóe môi cũng kéo lên một độ cong thật nhỏ khó thấy.

Đối với con thỏ này, Sư Thanh Huyền hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức nó, nhất là toàn bộ quá trình y đều phải ăn ở dưới ánh nhìn chăm chú của Hạ Huyền.

Nhân gian có một câu tục ngữ: "Dân lấy ăn làm đầu." Sau khi vấn đề ấm no được giải quyết, con người sẽ dễ dàng bắt đầu cho phép suy nghĩ của bản thân bay đi tận đâu, miên man vô tận.

Bóng đêm càng ngày càng dày đặc, ngoại trừ những nơi có ánh lửa chiếu sáng, còn lại đều là một mảng tối đen. Sau khi thu dọn tất cả mọi thứ được thỏa đáng, Hạ Huyền rốt cuộc ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần. Sư Thanh Huyền nuốt nước miếng mấy lần, đưa tay nắm lấy một que củi, mở miệng gọi.

"Hạ Huyền."

"Sư Thanh Huyền."

Hai người lại cùng đồng thanh goi tên đối phương. Sư Thanh Huyền sửng sốt, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sâu thẳm đang chậm rãi mở ra của người kia.

"Ngươi cứ nói trước đi." Ánh mắt của Hạ Huyền dừng trên mặt Sư Thanh Huyền một lát, sau đó mở lời trước.

"Được." Sư Thanh Huyền cũng không từ chối, trầm ngâm một lát, nói, "Ngươi còn có chấp niệm gì chưa hoàn thành ư?"

Hết chương 34

Lời tác giả

Lão Hạ cũng rất cẩn thận đó, cảm xúc khi chăm sóc người yêu cũng có những sự biến hóa.

Lão Hạ hoàn toàn không có hứng thú đánh yêu quái, thầm nghĩ muốn nói chuyện yêu đương với người yêu (Thật xin lỗi, tôi lỡ OOC rồi).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net