Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên Kinh hàng năm có tiên khí quanh quẩn, mây khói đan xe, cung điện làm bằng đình vàng mái ngọc lưu ly chỗ nào cũng có. Mà trong đó, kiến trúc khiến cho người chú ý tới nhất chính điện Thần Võ của Võ Thần Quân Ngô. Mà cung vàng điện ngọc ở nơi đây đồng thời cũng là nơi các thần quan của Thiên Đình nghị sự.

Phía trước điện Thần Võ có một con đường Thần Võ rộng lớn, lúc này là tan họp nghị sự hàng tháng của Thiên Đình, tốp năm tốp ba cùng nhau hành tẩu, tất cả đều là đại thần quan mà dân chúng nhân gian cung phụng tín ngưỡng.

"Thanh Huyền, vài ngày trước ta có tìm được một món bảo vật rất tốt, có thể giúp đỡ cho việc tu hành. Một lát nữa ta quay về điện đưa cho đệ, đệ vẫn nên để tâm đến việc tu hành nhiều hơn đi." Người nói chuyện là một vị công tử áo trắng, cây quạt trong tay khẽ lay động, gương mặt kiệt ngạo ngông cuồng, đúng là Thủy Sư Vô Đô.

"Đúng vậy, ngươi nên để bụng hơn đi, Thanh Huyền. Thủy Sư huynh mấy ngày gần đây sẽ độ đạo thiên kiếp thứ ba, thực lực đương nhiên sẽ nâng cao thêm một bậc. Bình thường sẽ có hắn bảo vệ ngươi, nhưng vào thời điểm mấu chốt thì ngươi cũng không thể dựa vào người khác, chỉ có thể tin tưởng bản thân mình." Bùi Minh cũng tiếp lời nói.

Nghe vậy, Sư Thanh Huyền cũng đang mặc đạo bào màu trắng phe phẩy quạt Phong Sư trong tay, cười tủm tỉm đáp lời: "Cũng được. Nhưng mà hôm nay không được rồi, đệ hẹn Minh huynh đi nhân gian uống rượu."

"Ha ha ha. Ta nói này Thủy Sư huynh, huynh chọn ngày tốt nào đó đưa qua là được. Để cho Thanh Huyền gả qua điện Địa Sư đi." Phong Sư và Địa Sư có quan hệ vô cùng tốt, thường xuyên ước hẹn xuất hành, đây đã là chuyện mà mọi người trên Thiên Đình sớm hiểu trong lòng nhưng không nói ra. Bởi vậy, Bùi Minh vẫn luôn chú ý đến chuyện này từ trước đến giờ thoải mái cười đùa, trêu ghẹo bạn tốt.

Sư Vô Độ nhăn mày thành một đường thẳng, đang muốn phát giận, đã thấy Sư Thanh Huyền dùng quạt đánh lên lưng Bùi Minh, nhíu mày nói: "Vậy thì như thế này đi?" Nghe vậy, Sư Vô Độ còn chưa kịp vui mừng, đệ đệ tốt nhà mình lại nói ra một câu kinh người hơn, "Người cũng sẽ phải gả, nhưng đương nhiên đó là Minh huynh rồi. Minh huynh sẽ hóa nữ trang, ha ha."

"..."

"..."

"Ha ha ha ha ta nói đùa thôi mà! Minh huynh chờ ta!" Thấy ba người nhóm Tam Độc Lựu toàn bộ đều giống như hóa thạch, bộ mặt dại ra, Sư Thanh Huyền cười khan, thu cây quạt lại, phẩy một cái liền che đi nửa gương mặt. Khóe mắt y liếc qua Minh Nghi vừa vội vàng đi ngang qua, vội vàng bỏ lại bên này đuổi theo hắn.

Nội tâm Sư Thanh Huyền vô cùng thích hành động này. Y không chỉ rất thích nhìn bộ dạng như mấy đứa ngốc của ba người kia, hơn nữa dựa vào vui đùa để công khai nói mấy câu tỏ tình như thế này cũng đã đủ để cho tim Sư Thanh Huyền đập nhanh bình bịch. Có mục đích rõ ràng, Sư Thanh Huyền len lén quay đầu nhìn sườn mặt góc cạnh đang ở bên cạnh mình, cảm thấy vui mừng không chịu được.

Bất tri bất giác đã làm bạn với người này hơn mấy trăm năm, từ lâu y đã quen với việc bên cạnh mình có thêm một người. Phần tình cảm này từ lúc nào thì lặng lẽ biến chất, Sư Thanh Huyền không hiểu được, cũng không muốn hiểu thêm nữa. Từ xưa đến nay tính cách y thẳng thẳn có gì nói nấy, biết sẽ không thể nào giấu được tâm tư. Y ý thức được mình có tâm ý không quá bình thường đối với Minh huynh, nên thầm nghĩ muốn nhanh chóng nói cho hắn biết.

"Minh huynh, huynh đã đồng ý với ta rồi, hôm nay chúng ta sẽ đi uống rượu." Mối quan hệ giữa hai người từ trước đến nay đều là Sư Thanh Huyền mở miệng trước, y cũng không để ý đến mấy cái này. Y nhìn sườn mặt của Hạ Huyền, trong giọng nói đúng là có thêm mấy phần u oán, "Có phải vừa rồi huynh tính lén chạy trốn đúng không?"

"... Ta không có." Hạ Huyền không biết nên nói gì nữa.

"Chắc chắn huynh có, ta mà không gọi huynh lại thì chắc chắn huynh đã bỏ đi rồi."

"Cái đấy thì đúng rồi."

"Huynh quá đáng lắm!"

Quán rượu của Hoàng Thành luôn luôn buôn bán tốt, nhất là quán rượu này. Sư Thanh Huyền kéo Minh huynh ngồi vào cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ, trong lòng bắt đầu tính toán nên nói cho hắn biết khi nào, nên nói như thế nào.

Cái con người tên Minh Nghi này, không yêu thích thứ gì, vĩnh viễn chỉ mặc mấy bộ áo đen đơn giản, trong điện cũng vĩnh viễn đều là đồ dùng cơ bản nhất. Hình như thứ khiến hắn thấy hứng thú nhất chính là ăn. Y tặng hắn bảo vật hắn khinh thường không thèm liếc nhìn một cái, qua hai ngày cũng không biết hắn đã ném đi đâu rồi. Mỹ nhân? Này này này bản Phong Sư còn chưa đủ đẹp hả? Muốn nam muốn nữ muốn quyến rũ muốn thanh thuần đều có, cam đoan Minh huynh thích bộ dạng gì y cũng có thể biến thành. Ngoại trừ mấy cái đó ra, hình như y cũng không biết gì về hắn nữa.

Hạ Huyền cầm ấm trà lên, rót đầy một ly cho Sư Thanh Huyền ở đối diện. Hắn nhìn thấy hàng mày thon dài của người nọ nhíu chặt, cả khuôn mặt đã nhăn thành một cục, qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng hỏi: "Ca ca của ngươi phải độ kiếp?"

"A? À đúng vậy, cũng đã nhiều ngày rồi." Bị cắt ngang suy nghĩ, Sư Thanh Huyền ngẩn người, trả lời.

"Thủy Sư có tu vi cực cao, ngươi cũng không cần phải lo lắng như thế." Hạ Huyền tiếp tục nói, trong giọng nói quả thật cũng có mấy phần không có ý tốt.

Sư Thanh Huyền tiếp tục sững sờ, nghĩ thầm rằng Minh huynh có vẻ thấy mình đang nhăn mặt thì hiểu nhầm thành mình đang phát sầu vì huynh trưởng. Như vậy cũng tốt, kế hoạch còn chưa quyết định xong, y cũng không thể thản nhiên tiết lộ ra được. Nghĩ đến đây, Sư Thanh Huyền thầm hạ quyết tâm, vội vàng nâng ly trà lên, uống một ngụm, đáp một cách qua lao.

Hạ Huyền đối diện hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm nữa.

Sư Thanh Huyền sớm đã quen với Minh Nghi đột nhiên phát tác mấy cơn hờn giận, trong lòng cũng không bất mãn. Vừa đúng lúc tiểu nhị bê một mâm đồ ăn lên, y vội vàng lấy đôi đũa, gắp một miếng sườn xào chua ngọt đưa đến bên môi Hạ Huyền, nói: "Minh huynh, sườn xào chua ngọt của nhà này cực kỳ ngon đó! Ngươi nếm thử chút đi, lần trước ca ca dẫn ta tới, ta đã ăn thử rồi."

Không biết có phải là Sư Thanh Huyền nhìn nhầm không, ánh mắt của Hạ Huyền đối diện càng lạnh hơn, lẳng lặng nhìn chằm chằm đôi đũa ở ngay trước mắt, lại chậm rãi nhìn theo hướng cánh tay đang cầm đôi đũa xanh nhạt kia, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở trên gương mặt trắng trẻo hồng hào của người trước mắt. Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt trong suốt sáng ngời của Sư Thanh Huyền.

"Thật sự là... Tình cảm rất tốt." Hạ Huyền thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào sườn xào chua ngọt đựng trong đĩa ngọc trắng. Từng miếng sườn lớn nhỏ sắp xếp vô cùng đẹp mắt, nước sốt màu đỏ được phủ lên trên, thoạt nhìn trong suốt lại vô cùng mê người.

Sư Thanh Huyền rất kiên nhẫn giữ nguyên đôi đũa, đang suy nghĩ có phải Minh huynh đang ghét bỏ mình dùng đũa mình đút cho hắn không. Y đang định ngượng ngùng mở miệng hỏi, bên tai đột nhiên lại vang lên một âm thanh của một người vốn đã chôn thật sâu ở tận cùng của trí nhớ, lại khiến cho cả đời y khó có thể quên được.

"Ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ gặp lại ca ca ngươi!"

Sắc mặt Sư Thanh Huyền trong nháy mắt trắng bệch, đồng tử co rút lại đến mức nhỏ nhất, cả người đều run rẩy mãnh liệt.

Miếng sườn xào chua ngọt trong suốt mê người rơi xuống theo đôi đũa, đập vào mặt bàn vài lần, lập tức rơi khỏi bàn, nhanh như chớp đã lăn vào trong góc.

"Minh... Minh huynh, ta, ta ta,..." Sư Thanh Huyền nói năng lộn xộn, ngay cả nói cũng nói không rõ, gần như là lảo đảo bổ nhào vào người Hạ Huyền, nắm chặt lấy vạt áo của Hạ Huyền, tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng. Trong đôi mắt của y đều kinh hoảng cùng sợ hãi khắc cốt ghi tâm, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào Hạ Huyền.

Ma xui quỷ khiến thế nào, người khởi xướng Hạ Huyền lại đưa tay ôm lấy Sư Thanh Huyền, tựa như tình thâm ý trọng, an ủi người đang bị kinh hách trong lòng mình.

Y vội vội vàng vàng quay về Thiên Đình, sau khi xác nhận Thủy Sư hoàn hảo không có tổn hại gì, Sư Thanh Huyền quyết định lần này mình cần phải tự tay giải quyết Bạch Thoại Chân Tiên, quyết không thể để cho nó làm ảnh hưởng đến huynh trưởng đang độ kiếp. Dọc theo đường đi, cũng nói xong đại khái những mối liên kết sâu xa giữa mình với Bạch Thoại Chân Tiên cho Hạ Huyền nghe. Sau khi nghe xong, ánh mắt của Hạ Huyền tối đi, sâu không thấy đáy, bí hiểm nói: "Chỉ dựa vào sức của một mình ngươi thì làm sao có thể giết chết được nó?"

"Hả! Không phải là còn có huynh đi cùng ta sao?!" Nhìn sang Hạ Huyền, Sư Thanh Huyền cuối cùng cũng cảm thấy thoáng an tâm hơn một ít.

Hạ Huyền nhíu mày, từ chối cho ý kiến: "Ta trước giờ cũng chưa từng gặp qua nó."

"Ta nghĩ đến một người, có lẽ ta có thể hỏi người đó."

Một cái truyền tống trận Rút Đất Ngàn Dặm cực kỳ hợp quy tắc qua tay của Hạ Huyền một lát liền hoàn thành. Nhìn thấy cánh cửa đen nhánh kia, Hạ Huyền không có một chút do dự, bước vào trận pháp, đưa tay muốn đẩy cửa. Không ngờ tay hắn còn chưa chạm vào cửa, một bàn tay khác đang đặt ở sau lưng đã bị Sư Thanh Huyền kéo lấy.

Hạ Huyền không hiểu nên quay đầu nhìn lại. Hạ Huyền thấy Phong Sư đại nhân từ trước đến nay vẫn luôn cực kỳ tự tin, cực kỳ tiêu sát đang dùng một bàn tay nhẹ nhàng kéo lấy cổ tay áo hắn, ánh mắt lóe lên ánh sáng hắn không thể hiểu được. Y hơi trừng lớn mắt, có chút không biết làm sao.

"... Có chuyện gì vậy?" Nhìn vẻ mặt của Sư Thanh Huyền, Hạ Huyền theo bản năng dịu giọng lại, nhẹ nhàng hỏi.

"Minh huynh, nếu như chuyến này chúng ta có thể thuận lợi trở về, ta, ta có lời muốn nói với ngươi."

Sư Thanh Huyền ngẩng mạnh đầu, ánh mắt sáng bừng nhìn chăm chú vào Hạ Huyền. Đôi mắt y khẽ chớp, là ánh sáng kiên định mà động lòng người.

Nói xong, Sư Thanh Huyền liền bước về phía trước, sóng vai đứng cùng với Hạ Huyền, cùng nhau đẩy cánh cửa gỗ đen của Bồ Tề Quán.

"..."

Sau ngày ấy đã có chuyện gì xảy ra, đương nhiên trong lòng Sư Thanh Huyền biết rõ. Tình yêu không thể nói ra được thành lời kia lỡ mất đi cơ hội thổ lộ. Một lần kéo dài, lại đã kéo dài đến lâu như vậy.

Hồi lâu cũng không có người thêm củi, đống lửa dần dần tắt. Sư Thanh Huyền ngẩn người nhìn chằm chằm đống lửa, hồi tưởng lại từng chút từng chút khoảng thời gian trước kia. Y không biết rằng trong tình cảnh này y có nên nói ra lời thổ lộ đã sớm được nuốt lại trong bụng cho người trước mắt hay không.

Cho dù, hắn đã không còn là Minh huynh nữa.

"Ta..." Sư Thanh Huyền vừa mới mở đầu câu nói, trước mắt đột nhiên tối đen đi. Đống lửa mới vừa rồi còn đang cháy không hiểu sao bị một trận gió lạnh thổi tắt. Ngay lập tức có một cánh tay tràn đầy lực lượng ôm chặt lấy thắt lưng của mình, sau lưng y cũng chạm vào một lồng ngực dày rộng hơi lạnh lẽo.

Âm thanh quen thuộc của Hạ Huyền từ trên đỉnh đầu truyền đến: "Đừng sợ, là mấy kẻ không có mắt dám đi ra gây phiền phức."

Hết chương 36


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net