Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bao quanh lấy hai người là bóng tối không thể nhìn rõ được, trong không gian im ắng đến tột cùng ngẫu nhiên sẽ nghe thấy một vài tiếng vang rất nhỏ được đặc biệt phóng đại lên. Ví dụ như tiếng hít thở dồn dập của Sư Thanh Huyền khi đột nhiên gặp phải biến cố, cùng với tiếng tim đập bịch bịch nhanh hơn bởi vì lưng chạm ngực với người ở phía sau.

Nghe tiếng tim đập như trống bỏi của mình, biết rõ lúc này không đúng lúc, Sư Thanh Huyền vẫn hơi hơi thất thần. Dũng khí cố gắng lấy lại để bày tỏ một lần nữa bị đánh gãy, y không thể hiểu được cảm xúc phức tạp đang hiện lên trong lòng này rốt cuộc là may mắn nhiều hơn hay là tiếc nuối nhiều hơn. Sư Thanh Huyền nuốt nước miếng, đang muốn mở miệng, năm giác quan nhạy bén vào lúc pháp lực đang dư thừa ngay lúc này nhạy cảm bắt được thứ gì đó không hợp lý.

Là tiếng vang ở trong bụi cỏ phía trước cách đó không xa, tốc độ cực nhanh nên không thể nghe thấy rõ.

"Có cái gì đó đang lại đây." Sư Thanh Huyền hạ giọng, bàn tay theo bản năng nắm lấy bàn tay đang ôm lấy mình ở phía trước của Hạ Huyền.

"Ừm, ngươi không cần động đậy." Bàn tay bị gió đêm bao phủ lạnh lẽo, lại đột nhiên được một bàn tay ấm áp bao trùm. Độ ấm dịu dàng trong lòng bàn tay của đối phương như muốn thiêu đốt, khiến đầu ngón tay Hạ Huyền hơi hơi cuộn lại. Quỷ Vương áo đen ở phía sau khép hờ mắt, gương mặt thả lỏng ra, ngắm nhìn đỉnh đầu của người mình đang ôm trong lồng ngực. Hắn lập tức hơi nghiêng người về phía trước, dựa càng gần vào người trong lòng mình, tựa như giây tiếp theo sẽ hôn lên mái tóc đen dài của Sư Thanh Huyền.

Còn chưa kịp chạm vào mái tóc mềm mại của người trong lòng, động tác của Hạ Huyền bị kiềm hãm, Sư Thanh Huyền ở phía trước cũng đồng thời nắm chặt lấy bàn tay của Hạ Huyền hơn. Ngay sau đó là âm thanh pháp thuật xé gió lao đến, cùng với động tác cực nhanh của Hạ Huyền phía sau, đẩy Sư Thanh Huyền sang một bên, trực tiếp đón lấy đòn tấn công này. Rõ ràng người tấn công chiếm hết thời cơ, nhưng pháp thuật của Hạ Huyền nhanh hơn, trong giây lát liền phá được đòn tấn công kia. Hai đạo pháp thuật ở trong bóng đêm sâu thẳm phát ra ra tiếng vang sau khi va chạm kịch liệt, linh quang bắn ra bốn phía.

Vị Quỷ Vương áo đen chắn ở trước mặt Sư Thanh Huyền chậm rãi ngẩng đầu, sự dịu dàng ở đuôi mắt đều tản đi, đôi mắt đen sâu thẳm giống như hầm băng ba thước. Ánh mắt của hắn lạnh như băng, không có một chút tình cảm nào, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng người chậm rãi xuất hiện ở phía trước.

Bóng đêm trước mắt đột nhiên tản đi, Sư Thanh Huyền hé mắt, nhìn thấy có ánh lửa ở trước mắt, lập tức cảm thấy không ổn. Y mở to mắt nhìn kỹ lại phát hiện mảnh đất trống nơi hai người họ đang đứng đang có yêu hỏa cháy hừng hực lên ở khắp bốn phía, hoàn toàn phong kín lại khu vực này. Mà người chủ mưu đúng là con hồ yêu đã xuất hiện trước đó ở trong động kia, con yêu quái đã hấp thụ một phần lớn linh khi từ con người mà tăng mạnh công lực của bản thân.

Lúc trước ở trong động hồ yêu, con hồ yêu này bị Hạ Huyền đánh trọng thương, trong một khoảng thời gian ngắn như thế không ngờ lại có thể cử động được tự nhiên như vậy. Sư Thanh Huyền cảm thấy đkhông đúng, tập trung nhìn vào ở trước ngực hồ yêu, nửa miếng ngọc đang tỏa ra linh quang khắp bốn phía. Nhưng mà nếu nhìn kỹ thêm một lần nữa, y phát hiện đôi mắt vàng của yêu hồ đang đỏ lên, chân cũng đỏ bừng, hoàn toàn không có bộ dạng thong dong như lúc trước ở trong động.

"Ngươi không tiếc tự bạo công lực cũng muốn dùng yêu hồ chi hỏa vây khốn chúng ta lại, không biết ngươi có dụng ý gì?" Hạ Huyền lạnh lùng thản nhiên đặt câu hỏi, quét mắt một cái yêu hỏa đang thiêu đốt chung quanh, thần sắc không thay đổi đi lên phía trước vài bước, ngăn cách tầm mắt của Sư Thanh Huyền.

"Các ngươi phá hủy huyệt động của ta, cướp người của ta, còn có mặt mũi hỏi ta có dụng ý gì sao?" Hồ yêu đối diện hừ lạnh một tiếng, sắc mặt nhăn nhó, cả khuôn mặt nhìn qua cực kỳ dữ tợn.

Sư Thanh Huyền im lặng không nói gì. Yêu hồ này vì chuyện tu luyện của bản thân mà ra tay sát hại tính mạng hơn một trăm người, phá hoại nơi đây không được một ngày yên bình. Vào giờ phút này nhìn qua thấy nó có vẻ không biết rằng mình đã làm sai ở chỗ nào, ngược lại là bộ dạng hợp tình hợp lý, quả nhiên là chưa bao giờ nghe thấy. Chẳng qua là hồ yêu chi hỏa đang trải rộng xung quanh khiến cho tâm Sư Thanh Huyền không khỏi sinh cảnh giác. Lúc trước y ngẫu nhiên nghe Bùi Minh nói chuyện phiếm đã từng nhắc, ngọn lửa này khắc hẳn so với những ngọn lửa tầm thường khác. Tộc hồ yêu có pháp thuật đặc biệt, không cần vật liệu dẫn cháy cũng có thể khiến lửa hừng hực thiêu đốt liên tục trong một khoảng thời gian thật dài.

Về phần cách giải pháp, chỉ có con yêu hồ đã hạ thuật pháp kia mới có thể giải. Nếu như mạnh mẽ xuyên qua tường lửa này, người phàm sợ là trực tiếp hôi phi yên diệt. Cho dù là thần quan Trung Thiên Đình có tu vi đầy mình cũng khó nói, ví dụ như lần trước khi Tiểu Bùi tướng quân vô tình gặp được loại lửa này cũng chịu không ít đau khổ. Sư Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn bóng lưng đứng thẳng phía trước, lại cúi đầu nhìn lòng bàn tay hơi tái nhợt của mình, cảm giác vô lực nhất thời nảy lên trong đầu đến không nổi, có một ý niệm nháy mắt thoáng hiện lên trong đầu y.

Lần này sợ là y thật sự làm Hạ Huyền bị vướng tay rồi.

Mà người trước mắt hiển nhiên không nghĩ nhiều như vậy. Âm thanh pháp luật va chạm kích liệt trong chớp mắt kéo Sư Thanh Huyền quay trở lại với hiện thực, một quỷ một yêu đã kịch liệt triền đấu cùng với nhau. Từng dòng nước màu đen bay ra từ trong tay áo khoác rộng thùng thình của Hạ Huyền, lại lợi hại như một mũi tên băng sắc bén lóe lên trong nháy mắt, dùng tốc độ cực nhanh, không một chút lưu tình nào công kích về phía hồ yêu. Những mũi tên này tựa như mưa rào không dứt, đánh thẳng đến hồ yêu ở đối diện khiến cho nó phải hết né trái sang né phải, liên tục lui về phía sau.

Thấy Hạ Huyền gần như có ưu thế áp đảo, Sư Thanh Huyền cảm thấy hơi chút thả lỏng, trong đầu nhanh chóng tìm tòi phương pháp phá giải hồ yêu chi hỏa theo như lời của Bùi Minh lúc trước. Trong lúc cuống quít, tay y chạm vào ngực, đụng đến một thứ cứng rắn. Đó chính là cây quạt Phong Sư sau lần trước dùng hết sức vung lên liền bị phá hỏng ở Hoàng Thành. Sư Thanh Huyền cảm thấy trước mắt sáng bừng lên! Quạt Phong Sư bị phá hủy, nhưng mà lượng pháp lực vô cùng nhiều mà vừa rồi Hạ Huyền chuyển cho y vẫn còn ở đây!

Nghĩ đến đây, Sư Thanh Huyền nâng một bàn tay lên, mặc niệm một câu khẩu quyết, quả nhiên đầu ngón tay hiện lên linh quang nhàn nhạt. Sư Thanh Huyền cảm thấy vui vẻ, cũng không biết nếu không có thêm pháp bảo hỗ trợ thì hiệu quả pháp thuật đánh ra còn được bao nhiêu nữa.

Một câu khẩu quyết còn chưa niệm xong, bên tai y đã truyền đến một âm thanh gần như giống quỷ mị. Hóa ra bất tri bất giác mà khu vực hai người kia đánh nhau đã gần lại hơn rất nhiều. Mà yêu hồ kia đúng là đã chú ý tới động tác bên này của Sư Thanh Huyền, nhoáng một cái đã tới phía sau Sư Thanh Huyền, bám vào vai y, thì thầm bằng chất giọng lành lạnh bên tai Sư Thanh Huyền: "Phong Sư đại nhân cũng không nên dẫn lửa thiêu thân đâu. Ngươi đoán xem Quỷ Vương các hạ có thích lửa này của ta hay không?"

Cả người Sư Thanh Huyền cứng đờ, động tác trên tay cũng theo đó mà dừng lại nửa nhịp. Y vừa nhấc mắt đã đối diện với ánh mắt như muốn đóng băng của Hạ Huyền, nhất thời lại ngẩn ra. Ngoại trừ ngày ấy ở trong địa lao của đảo Hắc Thủy, sau khi bị kích thích bởi những câu nói của Sư Vô Độ, biểu cảm dữ tợn lạnh lùng lại tràn ngập hận ý khắc cốt ghi tâm của Hạ Huyền hiện lên, Sư Thanh Huyền vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Huyền lộ ra vẻ mặt như vậy.

Chỉ là lần này đối tượng bị nhắm tới đã không phải là Sư Thanh Huyền.

"Cút ngay!" Hạ Huyền lạnh lùng hô lên. Dòng nước mới vừa rồi còn lợi hại như mũi tên giờ phút này là mềm mại giống như một cây roi, trong thời gian ngắn liền bắt lấy hồ yêu, rồi sau đó hung hăng ném nó trên mặt đất. Thần sắc người nọ lạnh như băng, hai tròng mắt sâu thẳm như biển. Cho dù chỉ có hai chữ, Sư Thanh Huyền vẫn có thể sâu sắc cảm nhận được trong âm thanh của Hạ Huyền là phẫn nộ vô cùng rõ ràng cùng một chút lo âu.

Hồ yêu bị bắt nằm yên trên mặt đất hiển nhiên cũng ngay lập tức đọc được sự biến hóa trong cảm xúc của hắn, bật cười khanh khách. Quần áo màu đỏ tươi của yêu hồ bị dòng nước cắt qua, chảy máu đỏ thẫm, nhưng trên mặt nó lại giống như vừa phát hiện ra một điều gì đó vô cùng mới lạ vậy.

"Hắc Thủy đại nhân thật là tình thâm nghĩa trọng nhỉ." Hồ yêu mở miệng, trong giọng nói có sự biến hóa ngữ điệu một cách kỳ lạ. Lời còn chưa dứt, Hạ Huyền ở đối diện giống như bị chọc giận, càng nhiều công kích theo đó mà phóng đến, không chút lưu tình đánh úp về phúa hồ yêu đang nằm.

Những lời thì thầm bên tai của hồ yêu mới vừa rồi khiến cho Sư Thanh Huyền trong nháy mắt rơi vào do dự rối rắm, pháp luật ở đầu ngón tay đã thành một nửa lại nhanh chóng biến mất. Cảm giác y không thể hỗ trợ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Huyền một mình chiến đấu thật sự quá khổ sở, nhưng y lại càng không nguyện ý biến bản thân mình làm nguyên nhân khiến cho Hạ Huyền gặp càng nhiều khổ sở hơn.

Cuộc sống của người ấy từ lúc hóa quỷ đã trải qua quá nhiều cực khổ từ sự rèn luyện của thế giới này rồi.

Sư Thanh Huyền kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Hạ Huyền trước mắt. Áo khoác đen của hắn tung bay, pháp thuật thu phóng lại tự nhiên. Khuôn mặt của Hạ Huyền cực kỳ lạnh, đường nét gương mặt sắc bén như lưỡi đao, hàng mày gần như vĩnh viễn đều sẽ nhăn lại. Đôi mắt tối đen như mực, giấu kín quá nhiều chuyện cùng tình cảm, nhưng lại khiến cho người ta không tự chủ được mà sa vào trong đó. Đôi môi mỏng kia thường xuyên mím lại, khiến cho phần lớn thời gian đều không thể thấy được nụ cười trên mặt của hắn.

Mỗi người ở Thiên Đình đều nói Địa Sư đại nhân không thể nào thân thiết được, chỉ có một mình Sư Thanh Huyền biết được, khuôn mặt vốn có của người này nếu cười rộ lên đẹp đến nhường nào. Mà hơn mấy trăm năm đằng đẵng, ý cười ấy cùng vẻ dịu dàng lại cô đơn của hắn cũng chỉ có một mình Sư Thanh Huyền chứng kiến.

Mà giờ phút này, trên mặt người này tuy rằng không có nụ cười, nhưng mà lại thật sự chăm chú. Dòng nước màu đen mềm mại không xương ở trong tay Hạ Huyền cực kỳ nghe lời, khi thì bén nhọn chém xương như lưỡi dao sắc bén, khi lại mềm dẻo như cây roi, lúc đánh ra mang theo tiếng xé nhỏ nhắm thẳng vào những chỗ yếu điểm nhất của hồ yêu để công kích. Khi Hạ Huyền làm Địa Sư cũng không gặp kỳ nguyện nào mà phải dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Cho dù ngẫu nhiên hắn có gặp tiểu yêu tiểu quái nào đó cũng có thể tùy ý thoải mái mà giải quyết. Mà lúc này đây, Hạ Huyền thân là Tuyệt Cảnh Quỷ Vương Hắc Thủy Trầm Chu lại sử dụng vũ khí để đánh nhau. Bộ dạng thuần thục lưu loát này khiến cho Sư Thanh Huyền dù không phải võ thần cũng cảm thấy tâm trạng kích động.

Tâm niệm vừa chuyển, Sư Thanh Huyền liền nghĩ đến một chuyện. Nếu như không có đổi mệnh, nếu như năm đó Hạ Huyền có thể bình an trôi chảy sống một đời, thuận lợi phi thăng, lấy thiên phú cùng sự cố gắng của người này, tất nhiên hắn sẽ sở hữu sức mạnh rất lớn, danh chấn tứ phương, không thua kém bất cứ vị đại thần quan đương nhiệm nào trên Thiên Đình.

Sau sự kiện ở đảo Hắc Thủy, Sư Thanh Huyền đối với Hạ Huyền có sợ hãi, cũng có oán hận, càng có tưởng niệm. Trong khoảng thời gian này ở bên nhau, y lại càng có cảm giác làm càn ỷ lại cùng với tâm động muốn thổ lộ. Nhưng không có một lúc nào có thể so sánh với sự áy náy đến tột cùng vào đúng thời khắc này. Cái giả thuyết nếu như không có đổi mệnh ấy một khi xuất hiện sẽ khiến cho cảm giác áy náy của y càng lộ ra dày đặc hơn, lại trong một khoảnh khắc bùng nổ ra. Nó hiện lên ở trong lòng Sư Thanh Huyền, ép cho Sư Thanh Huyền gần như không thể thở nổi.

Lại nhìn sang bên kia, yêu hồ đã có xu hướng suy tàn lại một lần nữa nghiêng ngả đứng dậy từ dưới đất, có chút không thể tin được. Nó lau vết máu tràn ra ở khóe miệng, chưa từ bỏ ý định nói: "Không hổ là Tuyệt Cảnh Quỷ Vương, ở địa bàn của ta mà còn có thể lợi hại đến như vậy."

Hạ Huyền ngay cả hừ lạnh cũng lười làm, thần sắc không đổi quay đầu nhìn về phía Sư Thanh Huyền mới vừa rồi còn đang đứng tại chỗ sững sờ. Hắn khẽ nhíu mày, lòng bàn tay lại nâng lên pháp thuật tối đen như mực.

Động tác rất nhỏ trong nháy mắt này đương nhiên không thể thoát khỏi mắt của hồ yêu. Con yêu hồ kia bò lên, khẽ cười một tiếng, lại nói: "Đáng tiếc sự nhiệt tình của Quỷ Vương đại nhân đã giao nhầm người rồi. Ai chẳng biết huynh đệ Phong Thủy nhị Sư tình thâm nghĩa trọng với nhau."

Thân hình Hạ Huyền cứng đờ, môi càng mím chặt vào hơn, đôi mắt lạnh lùng nhìn hồ yêu ở ngay trước mắt, lại một lần nữa đánh về phía trước.

Động tác của hồ yêu linh hoạt, khó khăn lắm mới tránh thoát được môt kích, lại hỏi: "Quỷ Vương đại nhân giết ca ca ruột của y, ngươi đoán xem Phong Sư đại nhân sẽ nhớ đến ngươi như thế nào?"

Hạ Huyền không nói, nhưng gương mặt lại càng nhăn lại hơn bao giờ hết.

"Ta có biện pháp khiến cho vị tiểu thiếu gia của Lâm gia kia sống lại, ngươi đoán xem ta có biện pháp khiến cho Sư Vô Độ sống lại hay không?" Yêu hồ nghiêng người lại tránh thoát một lần công kích pháp thuật trí mạng, thần sắc đúng là thong dong hẳn lên, tiếp tục nói: "Nếu như Sư Vô Độ sống lại, ngươi đoán xem Phong Sư đại nhân có thể tha thứ cho ngươi hay không đây?"

"Câm miệng!" Hạ Huyền giận không thể át được, hét lên. Hắn lật tay lại, cây roi rốt cuộc ném hồ yêu ngã xuống đất một lần nữa. Hồ yêu kia cười lớn ngã xuống đất, một bàn tay bị bẻ gãy, tay kia thì đặt ở sau lưng, nhưng thần sắc của nó quả thật mang theo vài phần vui đùa nhìn kẻ khác bị hại.

Hạ Huyền ngẩn người. Mấy câu nói này của hồ yêu khiến cho những cảm xúc đã bình ổn xuống trong thời gian ở bên Sư Thanh Huyền lại một lần nữa cuồn cuộn lên. Mâu thuẫn vô ý bỏ qua, sự dịu dàng cùng bình thản khi ở bên cạnh nhau đều giống như biểu hiện giả dối bị xé rách, lại một lần nữa máu chảy đầm đìa nơi đó, bại lộ ở trước mặt Hạ Huyền.

Những câu nói của hồ yêu đã đánh trúng điểm khổ sở nhất. Cho dù Hạ Huyền hắn có đối xử tốt với Sư Thanh Huyền đến mức nào, quan tâm y bảo vệ y đến mức nào. Cho dù biểu hiện ra bên ngoài của người kia không có phản cảm và cự tuyệt như trong tưởng tượng. Thì những chuyện đã từng xảy ra quả thật đã xảy ra, không thể nào che phủ, càng không thể nào bỏ qua.

Đó là Hạ gia và Sư Vô Độ. Đó là năm mạng người thân nhất trên đời, máu chảy đầm đìa.

Hết chương 37


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net