Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn nhà nhỏ mà Bùi Minh nói tới, thật đúng là không hề khoa trương chút nào, cũng không có hạ thấp nó.

Nhìn căn nhà vô cùng đơn sơ trước mặt, Sư Thanh Huyền lại nhớ tới rất lâu về trước, vì chuyện của Bạch Thoại Chân Tiên, mình và Minh huynh từng cùng nhau tới Bồ Tề Quán nho nhỏ kia. Nhưng căn nhà nhỏ này cũng không lung lay sắp đổ như cái đạo quán kia, từ xa nhìn lại, cũng không có bảng hiệu kêu gọi quyên góp sửa nhà gì cả, Sư Thanh Huyền nghĩ ngợi lung tung, xem ra tay nghề sửa nhà của thái tử điện hạ cũng tiến bộ hơn nhiều rồi.

Nghĩ tới đây, Sư Thanh Huyền không nhịn được mà bật cười thành tiếng, rồi nhanh chóng hắng giọng một cái, vươn tay định gõ cửa.

Ai ngờ tay Sư Thanh Huyền còn chưa kịp đặt lên cửa, cánh cửa gỗ đã đột ngột mở ra từ bên trong, là thái tử điện hạ đích thân ra tiếp đón, trong mắt ngập tràn sự vui sướng và mong chờ.

"Tam... A, Thanh Huyền, ngươi đến rồi à." Sau khi nhìn rõ dung mạo người trước mặt, Tạ Liên cười gượng, biểu cảm trên mặt lại trở về với dáng vẻ ung dung thường ngày, chỉ là nơi giữa lông mày lại thấp thoáng chút cô đơn và thất vọng.

"Khụ, thái tử điện hạ, đang chờ người sao?" Thấy vậy, Sư Thanh Huyền khẽ sờ mũi, nhớ ra lần này mình đến vẫn chưa báo trước cho y biết, đừng nói là quấy rầy thái tử điện hạ đón khách đó.

"Không có không có, vào trong ngồi đi." Tạ Liên vội vàng mời Sư Thanh Huyền vào nhà, nghĩ ngợi một lúc lại mở miệng nói: "Mà đúng là đang chờ người thật."

Sau khi nghe Tạ Liên kể hết từ đầu tới đuôi những gì đã xảy ra ở núi Lư Đồng ngày ấy, đương nhiên đã lược bớt dáng vẻ thất thố của bản thân khi nhận ra Hoa Thành, cũng như chi tiết làm thế nào để mượn pháp lực. Tới đoạn Hoa Thành hóa thành hàng nghìn hàng vạn con bướm bạc rồi bay mất, Sư Thanh Huyền không khỏi hít mạnh một hơi, vội vàng hỏi: "Hoa thành chủ lợi hại như vậy mà cũng trực tiếp tiêu tan sao?"

"Ta tin hắn sẽ trở lại." Tạ Liên nghiêm túc đáp lại.

"Ngươi tính đợi bao lâu đây?" Như bị lây cảm xúc kiên định của Tạ Liên, Sư Thanh Huyền ngẫn ngơ hỏi.

"Một năm, mười năm, một trăm năm, Tam Lang có thể đợi ta tám trăm năm, dù ta phải đợi hắn thêm tám trăm năm nữa thì cũng có sao đâu." Như cảm thấy không khí quá nặng nề, Tạ Liên mỉm cười, cầm ấm trà đã pha sẵn lên, rót một ly, rồi đẩy tới trước mặt Sư Thanh Huyền. "Tuy cuộc sống chỉ có một mình này khá là vất vả, nhưng ta vẫn sẽ đợi."

Một người nếu đã độc lai độc vãng thành quen, vậy cũng còn tốt, không tới nỗi cảm thấy khó sống. Nhưng nếu từng có người chen chân vào cuộc sống của y, mạnh mẽ nắm lấy tay y, muốn dẫn y tới thật nhiều nơi, làm quen với thật nhiều người, để lại dấu vết mờ mờ nhưng lại vô cùng sâu sắc trong cõi lòng mềm mại của y, tạo ra những hồi ức vui vẻ, sung sướng khó quên của riêng hai người họ, thế thì một ngày nào đó, khi người ấy đột ngột rời xa khỏi thế giới của y, cả đời này e là không còn gặp lại nhau nữa, sợ là y sẽ cảm thấy uất ức tới bật khóc mất.

Nếu biết sớm muộn gì cũng sẽ mất đi, chi bằng không quen biết ngay từ đầu có lẽ sẽ tốt hơn, nhỉ?

Một tay Sư Thanh Huyền cầm tách trà bằng sứ, hơi trà nong nóng nhẹ nhàng bốc lên, từ lòng bàn tay truyền tới cảm giác âm ấm, đáy lòng tự dưng nghĩ tới người kia.

Trong quá khứ, Sư Thanh Huyền tưởng rằng mình rất hiểu "Minh Huynh", cứ nhìn hắn, kề cận hắn, làm chuyện gì cũng thích gọi hắn cùng làm mãi. Mấy trăm năm làm thần quan, những chuyện phong hoa tuyết nguyệt y từng thấy chỉ nhiều chứ không ít, tiếc là phần tâm ý này còn chưa kịp nói ra đã bị sự thật đáng buồn đập nát thành vô vàn mảnh nhỏ.

Mọi chuyện đã qua tựa như một tòa lâu đài nghiêng ngả trên không trung, hoa lệ, tinh xảo, cũng vô cùng yếu ớt. Sau khi chân tướng máu me đầm đìa kia bị vạch trần, tựa như một cơn gió bất ngờ thổi tới, chỉ nhẹ nhàng phảng qua thôi mà lầu các đã sụp đổ.

Làm thế nào mà người kia có thể một mình tu luyện, hành tẩu trong bóng đêm suốt mấy trăm năm, cô độc giết chóc trở thành Tuyệt ở núi Lư Đồng, một mình trà trộn vào Thượng Thiên Đình, giả thành Địa Sư, ẩn núp điều tra chân tướng. Rồi lại nghĩ gì mà ở lại bên cạnh tên Phong Sư đại nhân lúc nào cũng tự cho mình là người bạn tốt nhất này chứ?

Vốn hắn mới là Phong Sư chân chính cơ mà.

Sư Thanh Huyền không dám nghĩ tiếp, cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, muốn đuổi đi khí lạnh trong người.

"Thanh Huyền, ngươi có đói không?" Thấy Sư Thanh Huyền chìm vào trầm mặc, Tạ Liên giương to mắt nhìn một hồi, rồi hỏi.

"Ta không đói, cảm ơn thái tử điện hạ, vậy ta về trước nhé?" Giống như con mèo bị đạp đuôi, Sư Thanh Huyền vội nhảy dựng lên.

"Ha ha ha. Ta đùa thôi! Dạo này tay nghề nấu nướng tốt hơn nhiều rồi!" Tạ Liên nghiêm túc trả lời.

"Thật không... "

Cuối cùng, thật sự không đành lòng từ chối ý tốt của thái tử điện hạ, Sư Thanh Huyền đành nhặt vài củ khoai lang, yên lặng ngồi xổm trông bếp lò, nhìn Tạ Liên vừa sai Nhược Da cắt cải trắng, vừa cắt củ khoai tây trên tay thành khối, cuối cùng đổ hết vào trong nồi. Sư Thanh Huyền nhìn say sưa, động tác trên tay lại không hề chậm lại, chỉ hai ba ngụm đã tiêu diệt sạch sẽ một củ khoai lang.

"Thanh Huyền, giờ ngươi ăn no rồi, lát còn nuốt nổi nữa không?" Tạ Liên nghiêm mặt nói, hệt như bậc cha mẹ đang trách mắng bạn nhỏ trong nhà dám ăn vụng đồ ăn vặt trước khi ăn cơm vậy.

"Nuốt trôi, nuốt trôi mà." Sư Thanh Huyền lại cầm lên một củ cà rốt, xoa xoa mấy cái xong há miệng gặm tiếp.

"Nói tiếp thì ngày đó, ta thấy ngươi vẫn có thể sử dụng quạt Phong Sư, nên giờ mệnh cacshc ủa ngươi vẫn là mệnh cách Phong Sư sao?" Như nghĩ tới chuyện gì quan trọng, Tạ Liên bất ngờ ngẩng đầu hỏi.

"Ừm... Hắn không đổi lại." Khi nhắc tới người đó, cả người Sư Thanh Huyền trở nên cứng đờ, nhất thời không cầm chắc cà rốt trong tay nên nó đã rơi xuống đất.

Thấy vậy, Sư Thanh Huyền vội vàng cúi người nhặt lấy, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, quạt Phong Sư được bọc kỹ trong tấm vải trắng cũng lộ ra ngoài hết phân nửa.

"Thanh Huyền, cây quạt kia của ngươi... có thể cho ta mượn xem chút không?" Ngày ấy, trong nhân trận ở Hoàng Thành, thấy Sư Thanh Huyền lại dùng tới quạt Phong Sư, tạm thời giải quyết mối nguy của Hoàng Thành, trong lòng Tạ Liên đã xuất hiện không ít nghi vấn, chỉ là khi đó còn chuyện khác quan trọng hơn cần giải quyết nên nhất thời quên mất. Lúc này, thấy Sư Thanh Huyền còn cầm theo cái quạt bên người, nghi vấn lúc trước lại không kiềm được mà trào dâng.

Quạt Phong Sư là pháp bảo quan trọng nhất của thần quan Phong, cũng không phải rau cải trắng ven đường, nói sửa là sửa được ngay. Hẳn người đó đã tốn rất nhiều sức lực và trả một cái giá đắt mới khó khăn lắm sửa xong. Dù là vậy, nó cũng chỉ đỡ được một đòn, không biết hành động trước phá quạt sau lại tốn công sửa chữa của Hắc Thủy là có ý gì nữa. Quan trọng hơn, lần trước khi y gặp Sư Thanh Huyền, không biết tên Hắc Thủy Huyền quỷ kia đã làm cách gì mà trong người Sư Thanh Huyền chẳng còn chút pháp lực nào cả, hơn nữa tình huống của y không hề giống với phía Tạ Liên là bị hai luồng pháp chú giam cầm pháp lục trong người. Có thể nói, Sư Thanh Huyền lúc này quả thật là một người phàm từ trong ra ngoài mới phải, thế mà chỉ cần có người truyền pháp lực cho là sử dụng được pháp bảo của thần quan ư?

Nhận lấy cây quạt mà Sư Thanh Huyền đưa tới, Tạ Liên nhắm mắt lại, hai ngón tay khép hờ, nơi đầu ngón tay tỏa ra vầng hào quang, chiếu lên cây quạt. Một lát sau, y mở mắt, trong lòng đã thông suốt.

"Thái tử điện hạ, sao rồi?" Sư Thanh Huyền vẫn chưa nghĩ thông, bèn quay sang hỏi Tạ Liên.

"Không sao hết, nhớ cất kỹ, cây quạt này có linh, ngày nào đó trong thời khắc nguy cấp có thể cứu ngươi một mạng." Tạ Liên gói kỹ cây quạt, trịnh trọng đưa lại cho Sư Thanh Huyền.

Hết chương 4


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net