Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi người một lần nữa về lại chốn cũ sẽ thường so sánh với những điều đã qua ở quá khứ. Sau khi báo một tiếng cho tiểu nhị xong, Sư Thanh Huyền đi ra khỏi nhà trọ, nhìn thấy dân chúng vì mưu sinh mà bận rộn đi qua lại trên đường, không khỏi hơi hơi xuất thần.

Khi Sư Thanh Huyền làm Phong Sư sẽ thường đi đến sân khấu kịch, xem hỉ nộ ái ố và thăng trầm của đời người luôn cảm thấy nhân gian cũng giống như trong kịch bản vậy, vài thập niên ngắn ngủi của cuộc đời con người có sắc có vị hơn nhiều so với tuổi thọ chẳng biết bao giờ mới ngừng của thần tiên.Thế nhưng, sau một lần lưu lạc nhân gian, rồi lại chứng kiến trăm cảnh thế gian, nóng lạnh của tình người, y mới biết được kịch bản sẽ không biết những sự xem thường, dơ bẩn, đáng ghê tởm khi y làm ăn xin thường xuyên gặp phải. Hiện giờ dù chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, bất kể là ngày tháng làm thần tiên sống phóng khoáng trên Thiên Đình, hay là kiếp sống bốn phía gió lùa trong ngôi miếu đổ nát cũng đều xa xôi giống như chuyện cũ từ lâu rồi vậy.

Sự khiếp sợ và không dám nhìn thẳng ban đầu khi y nghe được những gì mà huynh trưởng đã làm, sự sợ hãi và không dám tin khi chứng kiến hết thảy trên đảo Hắc Thủy, cùng với đủ thứ chuyện sau đó cứ ầm ầm ập tới. Đã có nhiều chuyện xảy ra như vậy, cũng đã biết được nhiều như vậy, tâm tình của Sư Thanh Huyền hiện tại đã vô cùng bình tĩnh.

Trốn tránh và bỏ qua của năm ấy, sự vô tình khiến cho người ấy tổn thương, bất kể là cái gì cũng đều cần phải đưa ra quyết định cuối cùng, đều cần phải đi đối mặt với nhau.

Cảm khái xong, Sư Thanh Huyền tùy ý đá hòn đá nhỏ ven đường, trong lòng bắt đầu tính toán nên đi đến nơi nào bắt Quỷ Vương.

Bản thân y không có pháp lực sẽ không dùng được thuật pháp Thông Linh, Tuyệt Cảnh Quỷ Vương lại không ở một chỗ. Sư Thanh Huyền nghĩ thầm, nếu như thật sự không tìm được, y chỉ có thể đi một chuyến lên núi Thái Thương, hy vọng Thái Tử điện hạ có thể nói với Huyết Vũ Thám Hoa kia giúp hỗ trợ truyền lời.

Nhưng trước đó, Sư Thanh Huyền muốn đi đến một nơi đặc biệt trước.

Trấn Bác Cổ cơ bản không có biến hóa nào quá lớn so với lần trước mà Sư Thanh Huyền đã tới.

Ngã tư đường bình thường đến không thể bình thường hơn, kiến trúc với màu tối, nói về sự phồn hoa thậm chí còn không bằng ngôi thành nhỏ phía nam chỗ Lâm gia tiểu công tử. Người lui tới trên đường đều là người dân bình thường mặc quần áo đơn giản, cho nên Sư Thanh Huyền mặc đạo bào trắng, tướng mạo tựa tiên nhân đi lại ở trong đó thật sự quá gây chú ý.

Trong lòng Sư Thanh Huyền hơi thở dài bất lực. Hiện tại y cũng không phải thần quan tùy tiện búng tay một cái là có thể thay đổi y phục nữa. Thôi vậy, chú ý thì cứ chú ý đi, chỉ cần thoạt nhìn không xem ta là người xấu là được rồi. Sư Thanh Huyền nghĩ như vậy, cho dù liên tiếp phải đón nhận ánh nhìn chăm chú của người ngoài cũng có thể bình thản mà đi tiếp.

Biết rõ hy vọng xa vời, nhưng sau khi đi qua mấy cái ngã tư đường, nhìn thấy kiến trúc nhà ở tương tự với nhau, Sư Thanh Huyền vẫn thấy hơi mất mát. Là y đã suy nghĩ quá mức lạc quan tốt đẹp rồi.

Lần trước khi ở Đài Khuynh Tửu, kẻ khiến cho Sư Thanh Huyền không hề nghĩ ngợi mà mở ra pháp trận vô cùng an toàn Tạ Liên đã thiết lập đúng là Hạ Huyền đang đóng giả Bạch Thoại Chân Tiên. Sự nguyền rủa ác độc của Bạch Thoại Chân Tiên không chỉ nhằm vào huynh trưởng, thậm chí ngay cả người trong lòng Sư Thanh Huyền cũng đang bị nguyền rủa...

Đương nhiên, Hạ Huyền đang đóng giả Bạch Thoại Chân Tiên lúc đó cũng không biết hắn đã vô ý tự nguyền rủa chính mình.

Bất kể sau này nhìn lại cảm thấy khôi hài đến mức nào, nhưng tình cảnh lúc ấy thật sự khiến cho Sư Thanh Huyền đột nhiên cảm thấy thân thể co rút lại, ngay cả hô hấp cũng bất tri bất giác ngừng lại sau một lúc lâu. Y nghĩ đến Minh huynh đang trên đường đến đây, lo lắng hắn có thể vì sự nguyền rủa của Bạch Thoại Chân Tiên mà gặp phải chuyện gì đó, Sư Thanh Huyền gần như không hề nghĩ ngợi mà mở ra trận pháp bảo hộ cực mạnh kia.

Lúc sau đương nhiên y rơi vào trong ảo cảnh được thiết kế tỉ mỉ của Bạch Thoại Chân Tiên.

Trong ảo cảnh thật dài thật lâu ấy, Sư Thanh Huyền gần như hóa thành Hạ Huyền thật sự, ngồi tại một chỗ nho nhỏ ở trong trấn Bác Cổ, dùng góc nhìn của chính bản thân cảm nhận hết thảy những gì Hạ Huyền đã trải qua trong suốt quãng đời ấy.

Hết thảy sự thống khổ thảm thiết mà y cảm nhận được trong ảo cảnh tạm thời không nhắc tới, lần này Sư Thanh Huyền đến đây là do tư tâm của mình, muốn nhìn một chút về Hạ gia năm đó, hoặc nói chính xác hơn, y muốn nhìn xem trấn nhỏ năm đó Hạ Huyền sống còn để lại bao nhiêu dấu vết, để cho y có thể ở chốn cũ này gặp được năm người Hạ gia đã rời đi ấy.

Dù sao cũng đã là chuyện mấy trăm năm trước rồi. Về chuyện đời của Hạ Huyền đã sớm trở thành một thần thoại nhỏ bé nào đó ở nơi này, mà dấu vết về cuộc sống của người ấy mà y chứng kiến ở trong ảo cảnh – quán nhỏ ngày xưa, cây đào khi xuân vừa đến đã nở hoa rực rỡ mà Hạ Huyền ngẫu nhiên đề cập tới đã sớm không còn lưu lại dấu vết gì.

Y cũng đã dự kiến được, cũng hiểu được vì sao lại như vậy.

Sư Thanh Huyền dựa vào lan can bên cửa sổ, nhấp một ngụm rượu. Mùi rượu thơm thoang thoảng quanh người y. Sư Thanh Huyền cúi đầu nhìn ly sứ trong tay mình, nhẹ giọng hỏi tiểu nhị đang đứng hầu ở một bên: "Sắp tới có thể có Huyết Xã Hỏa hay không?"

"Khách quan, lần trước ngài xem một lần sinh nghiện à?" Tiểu nhị nở nụ cười rạng rỡ, vội vàng mời chào.

"Hử? Ngươi nhớ ra ta ư?" Sư Thanh Huyền ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ tới lần trước lúc bốn người bọn họ đến hỏi thăm tin tức hình như cũng là ở quán rượu này. Cũng không còn cách nào khác cả, quán rượu trông có vẻ ổn ở trấn Bác Cổ cũng chỉ có mỗi quán này mà thôi.

"Đương nhiên phải nhớ rõ rồi. Một người tựa như thần tiên như công tử đây, sợ là nhìn thoáng qua một lần liền sẽ không bao giờ có thể quên đi được." Tiểu nhị ở một bên cúi đầu khom lưng, vô cùng thuần thục lại rót đầy ly rượu cho Sư Thanh Huyền.

Đáng tiếc hiện tại chỉ có một mình ta. Sư Thanh Huyền thấy hơi buồn cười, lại thấy hơi mất mát khó có thể nói nên lời, nhưng khi lời ra khỏi miệng lại thành: "Cho nên cuối cùng là có hay không có đây?"

"Khách quan, Huyết Xã Hỏa của chốn này vô cùng nổi tiếng, rất nhiều du khách nghe tiếng đã đến xem. Nhưng mà phần lớn chúng đều diễn ra ở trước đêm Hàn Lộ, bình thường ngẫu nhiên cũng sẽ có."

Ngẫu nhiên sẽ có, chính là toàn bộ dựa vào may mắn. Sư Thanh Huyền không nói gì, gật đầu, thả chút bạc vụn ở trên bàn liền khoát tay áo ý bảo tiểu nhị lui xuống.

Ý tưởng ban đầu cũng không hoàn thành được, việc này xem như không thu hoạch được gì, nội tâm Sư Thanh Huyền khó tránh khỏi cảm thấy mất mát. Sắc trời đã dần trở tối, bất tri bất giác, y vậy mà đi tới ngôi miếu Phong Thủy kia.

Phong Sư và Thủy Sư cùng nhau ngã xuống đã lâu, so với lần trước thì ngôi miếu Phong Thủy này càng trông rách nát đến mức không chịu nổi. Tấm bảng cùng tượng thần bị Hạ Huyền phá hủy lúc ấy đã không còn thấy tung tích nữa, trong điện chất đầy đồ vật lạ, một tầng bụi phủ kín thật dày xung quanh kiến trúc. Nhìn hết thảy trước mắt, Sư Thanh Huyền lại nhớ đến huynh trưởng vô cùng chiều chuộng mình, trong lòng giống như bị một cây kim nhọn đâm vào, đau đớn không thôi.

Và cũng là ở trong này, trong tình hình sau khi hiểu được một vài chuyện, y vậy mà lại coi Bạch Thoại Chân Tiên thành Minh huynh, mới không có chút hoài nghi nào, tùy ý để cho hắn nắm tay mình rời đi.

À, phải rồi, quên mất, bọn họ vốn là cùng một người.

Đối với Sư Thanh Huyền mà nói, chuyện đúng sai vào khoảnh khắc đó đã sớm không còn nghĩa lý gì nữa rồi.

Sư Thanh Huyền cứ đứng thẳng người nhìn ngôi miếu Phong Thủy rách nát như vậy. Áo trắng thuần khiết không dính bụi đối lập hoàn toàn với hoàn cảnh đổ nát xung quanh. Y khép mắt, lẳng lặng nhìn lòng bàn tay trắng nõn của mình một lúc lâu, sau đó nhắm mắt lại, chậm rãi nâng tay lên, đưa về hướng phía trước không có một bóng người, ngay vào lúc đó giống như y đang chìm vào trong cảm xúc của mình, thì thào gọi mấy tiếng: "Hạ Huyền..."

Không biết qua bao lâu, tiếng ồn ào ở xung quanh bỗng vang lên, tiếng bước chân hỗn độn từ xa đang đến gần lần lượt thay phiên nhau xuất hiện, tựa như có rất nhiều người sẽ ngay lập tức phi thẳng vào ngôi thần điện nho nhỏ cũ nát này. Có ánh lửa ấm áp lóe lên ở trước mí mắt, Sư Thanh Huyền thấy bất an, hơi trợn mắt muốn tìm xem đến tột cùng là cái gì. Đúng vào lúc ấy, bàn tay còn đang giơ về hướng không người lại đột nhiên rơi vào trong lòng bàn tay hơi lạnh.

Sư Thanh Huyền ngẩng mạnh đầu. Y thấy ở giữa một đám người đội mặt nạ quỷ, nhe răng trợn mắt, hình thù kỳ quái, Hạ Huyền mặc quần áo đen đứng yên ở phía trước. Gương mặt trầm tĩnh, ánh mắt dịu dàng, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay y.

Hết chương 40

Lời tác giả

Bây giờ để cho lão Hạ tặng một tín vật đính ước trước đã!

Thổ lộ thì đương nhiên là không có khả năng thổ lộ rồi.

Nhưng mà hai người đều có hiểu biết mới đối với sự tồn tại của mình trong lòng đối phương.

Nếu chương này cũng không tính là ngược thì yên tâm, mọi thứ sau đó đều hoàn hảo ~

Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nha =w=


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net