Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn vừa mới bước được hai bước, phía sau liền truyền đến mấy tiếng ầm ầm liên tiếp. Hạ Huyền mở mắt ra, đang muốn quay đầu lại nhìn, đùi bị người nào đó ôm thật chặt. Hạ Huyền cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện một loạt âm thanh vừa rồi đều do một mình Sư Thanh Huyền làm ra. Có vẻ y đang tính ngăn Hạ Huyền lại, nhưng uống say khiến cho chân y mềm đi, lúc đứng lên không thể đứng dậy được, ngược lại xô đổ bàn ngọc, chính mình cũng không cẩn thận mà ngã xuống đất.

Bàn ngọc bị đá sang một bên, ly rượu làm bằng ngọc trắng cũng nghiêng ngả. Rượu trong suốt ở trong chậm rãi chảy ra, thấm vào trong lòng đất. Hương rượu nồng đậm quấn lấy hương hoa đào nhẹ nhẹ tràn ngập khắp không khí, len lỏi vào trong hơi thở của Hạ Huyền.

Sư Thanh Huyền ngã ngồi trên mặt đất ngẩng đầu, không hề chớp mắt mà nhìn Hạ Huyền. Đôi mắt trong suốt sáng ngời như ngân hà trên trời cao, ánh nước lấp lánh, khóe mắt lại hơi đỏ lên, bộ dạng như vừa bị ai đó hung hăng bắt nạt vậy.

Cùng với một trận động tĩnh lớn này, cánh hoa đào ở cây đào bên cạnh cũng bị chấn động mà rơi xuống. Đóa hoa màu hồng phấn thật nhỏ bay qua trước mắt hắn, hạ xuống mái tóc đen như mực của người nọ đang ngồi trên mặt đất. Sư Thanh Huyền đang ngã ngồi nhẹ nhàng cong khóe miệng lên, cong thành một nụ cười tựa nư nắng ấm, nhẹ giọng nói: "Lý do chính là, huynh là bạn tốt nhất của ta."

Một câu nhẹ nhàng như thế lại giống như nặng ngàn cân, khi vào đến tai Hạ Huyền đã hoàn toàn thay đổi thành một ý nghĩa khác. Mấy từ bạn tốt nhất này Sư Thanh Huyền cũng đã nói qua mấy lầ. Có lần là vào lúc y đùa giỡn hắn, có lần là y xấu hổ nói nhỏ, cũng có lần là chân thành thổ lộ. Nhưng không có lần nào có thể đả động đến trái tim của Quỷ Vương như giờ phút này.

Mặt hồ trong trái tim yên lặng nhiều năm bỗng nhiên bị ném vào một viên đá, từng trận bọt sóng nổi lên tứ tung. Hạ Huyền quỳ nửa người, càng ngày càng gần với gương mặt đang mê mang của Su Thanh Huyền. Một cánh hoa thật nhỏ chậm rãi bay qua trước mắt, không biết là đúng lúc hay vì cái gì, vậy mà lại dừng ở bên bờ môi còn đọng rượu của Sư Thanh Huyền.

Có vẻ là nhận ra cảm giác khác lạ ở trên môi mình, Sư Thanh Huyền nhíu mày, tính đưa tay lên lau miệng. Cái tay kia vừa mới nâng lên một nửa đã bị Hạ Huyền đang quỳ nửa người nắm lấy thật chặt. Sau đó, Hạ Huyền khép hờ mắt, trong ánh mắt sâu thẳm đang bừng lên từng ngọn lửa. Như sóng ngầm bắt đầu khởi động, ma xui quỷ khiến như thế nào, hắn lại cúi đầu hôn lên bờ môi mềm mại của Sư Thanh Huyền.

Lúc ban đầu là nhẹ nhàng thong thả, môi chạm lấy môi, dần chuyển sang mài nhẵn. Sư Thanh Huyền hơi mở to mắt, không biết là quên trốn hay là không muốn trốn, thân thể vẫn duy trì tư thế ngã ngồi tại chỗ như cũ, tùy ý để cho Hạ Huyền tác loạn ở trên cánh môi của mình. Người nọ giống như đang cực kỳ trân quý lấy cơ hội này, từng chút từng chút nhấm nháp cánh môi mềm mại của Sư Thanh Huyền, dùng đầu lưỡi chậm rãi miêu tả lại hình bờ môi. Sau một lúc, đóa hoa ban đầu dừng ở trên môi Sư Thanh Huyền bị mài ra nước màu hồng nhạt, lưu lại dấu vết nóng bỏng mờ ám ở trên khóe môi hai người.

Bất kể là mấy năm ngắn ngủi bi thảm khi còn sống, hay là mười một năm đối mặt với bầu trời đen sẫm không có mặt trời ở trong núi Đồng Lô, hay là sự phòng bị và cảnh giác tran đầy trong cõi lòng khi lúc mới đầu lên thiên đình, trái tim ban đầu còn dịu dàng của Hạ Huyền hết lần này đến lần khác ở trong sự vỡ mộng mà mà trở nên cứng như bàn thạch, không thể phá vỡ. Nhưng cố tình lại có một người như vậy. Người đó đi tới đi lui trước mặt hắn, không mang theo bất cứ mục đích gì, gọi hai tiếng Minh huynh gọi đến mức vui vẻ ngọt ngào. Cho dù là miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu giả gái đi ra ngoài chơi cùng nhau, y cũng có thể vui vẻ đến uống say mèm.

Hắn đã dùng hận thù để chống đỡ bản thân mình quá lâu rồi, ngẫu nhiên lại có người tới cho hắn mấy viên kẹo, ngược lại khiến hắn không biết làm sao.

Cõi lòng hắn bỗng trở nên mềm mại. Nếu như giờ phút này Sư Thanh Huyền thanh tỉnh, nhất định có thể phát hiện ra vào khoảnh khắc này, trong mắt của bạn tốt chan chứa sự dịu dàng chưa từng có trước đó.

Rồi sau đó, không biết bên nào nhịn không được mà lại dán lên, vươn đầu lưỡi, môi lưỡi gắn bó triền miên, điên cuồng đoạt lấy không khí ở trong khoang miệng của đối phương. Đầu lưỡi mềm mại tác loạn trong khoang miệng của nhau, thỉnh thoảng lại lơ đãng đảo qua nơi mẫn cảm khiến cơ thể run rẩy khó nhịn.

Lúc Hạ Huyền cuối cùng cũng hoàn hồn, đập vào mắt là khung cảnh thế này: Quạt Phong Sư và phất trần mà Sư Thanh Huyền thường mang theo bên người đã sớm không biết bị ném tới nơi nào, còn thân thể của Sư Thanh Huyền lại đang bị hắn đè ở dưới thân. Đôi môi của y đỏ hồng, môi dưới hơi sưng lên, không ngừng mấp máy thở dốc. Hai mắt y phủ kín sương mù, nửa khép hờ, mày thoáng cau lại. Đôi tay như ngọc trắng lộ hẳn ra ngoài không khí, khẽ vươn lên ôm lấy cổ của hắn. Đạo bào chính trang nghiêm chỉnh được Sư Thanh Huyền nâng niu giờ phút này lại bị ai đó kéo ra đôi chút, để lộ một phần ngực trắng nõn cùng xương quai xanh của y.

Hạ Huyền trợn trừng mắt, đồng tử hơi co lại. Sư Thanh Huyền uống say làm sằng làm bậy thì cũng thôi đi, vì sao mình còn làm loạn theo y nữa chứ! Cho dù người nọ có là kẻ thù của mình đi chăng nữa thì hắn cũng không thể dùng cái cách đê tiện này để nhục nhã y được!

Đây chính là tiêu chuẩn đạo đức mà bất cứ người nào từng đọc qua sách thánh hiền đều tôn sùng. Hạ Huyền cắn chặt răng, đang định rời khỏi, ai ngờ Sư Thanh Huyền nhìn như mơ màng, cánh tay lại siết chặt lấy hắn, Hạ Huyền không thể giãy ra ngoài được. Hai người nằm dưới đất, một người muốn chạy trốn, một người lại không cho, kết quả cuối cùng chính là hai người càng ngày càng lui về gần cái hồ. Mắt thấy tay kia của Sư Thanh Huyền buông lỏng ra sẽ kéo theo hai người cùng nhau ngã xuống hồ, Hạ Huyền vội vàng kéo y về phía trước. Hai người thay đổi vị trí, lập tức biến thành Sư Thanh Huyền dựa lên trên người Hạ Huyền.

Động tĩnh lớn tới vậy mà Sư Thanh Huyền vẫn hoàn toàn không có ý định tỉnh lại. Khóe mắt Hạ Huyền quét qua mấy vò rượu đang nghiêng ngả ở dưới đất, số lượng nhiều đến mức khiến người khác phải tặc lưỡi, thầm nghĩ người này hôm nay vì sao lại uống nhiều như vậy. Trong đầu hắn còn chưa nghĩ xong nguyên nhân, Sư Thanh Huyền đang nằm đè phía trên bỗng cúi đầu hôn hắn.

Đôi môi của hai người lại kề sát nhau, cảm giác hoàn toàn không giống với lúc ban nãy. Hạ Huyền khép hờ mắt lại, lặng yên nhìn chăm chú vào người đang đè trên người mình, vô thức cắn xé bờ môi hắn, rồi lại cẩn thận tựa như đang đối đãi với một món bảo vật. Thấy vậy, tim hắn như được ngâm trong nước ấm, sắp tan luôn thành nước.

Một bàn tay của Hạ Huyền đặt lên thắt lưng Sư Thanh Huyền, dùng sức bóp chặt. Tay kia thì đặt ở sau gáy Sư Thanh Huyền, thân thể dùng lực một chút, hai người liền đổi vị trí cho nhau. Hạ Huyền cẩn thận đặt một bàn tay xuống, không để cho đầu Sư Thanh Huyền chạm đất. Hắn cúi đầu xuống, nghiêm túc mà trang trọng hôn lên môi y.

Trong nháy mắt khi hai cánh môi chạm vào nhau, có một ý tưởng hoang đường và lớn mật lặng yên hiện lên trong đầu của Hạ Huyền.

Nếu như mình thật sự là Địa Sư thì tốt rồi.

Nếu như không có những hận thù này thì tốt rồi.

Tín niệm của Tuyệt Cảnh Quỷ Vương dao động, cho dù chỉ là trong một nháy mắt cũng có thể khiến cho núi đổ đất tan.

Hạ Huyền hôn cực kỳ dịu dàng và chăm chú, Sư Thanh Huyền ở dưới thân hắn cũng vô cùng phối hợp, đầu lưỡi mềm mại quấn quít lấy lưỡi của Hạ Huyền, trao đổi không khí với nhau, muốn chiếm đoạt lấy từng tấc từng tấc ở trong miệng đối phương. Một bàn tay của Hạ Huyền thong thả vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của Sư Thanh Huyền, tay kia đang muốn thâm nhập từ cổ áo để chạm vào thân hình ngày thường luôn được che giấu một cách hoàn hảo dưới đạo bào của Sư Thanh Huyền. Đúng vào lúc ấy, một đạo thông linh giống như sấm sét nổ vang ở bên tai Hạ Huyền.

Hoa Thành ở trong trận thông linh thở hổn hển, hét to: "Hắc Thủy, ngươi đang làm cái gì vậy?! Địa Sư đã xảy ra chuyện rồi!"

Để có thể nhốt được một vị thần quan là một việc rất khó, hai vị Quỷ Vương đã phân công rất rõ ràng. Hoa Thành phụ trách sưu tầm thiên tài dị bảo, gia cố trận pháp, mà Hạ Huyền sẽ cung cấp pháp lực để cho trận pháp có thể hoạt động bình thường. Bằng vào chấp niệm và oán hận cường đại này, mấy trăm năm qua mới chỉ có duy nhất một lần này là sai lầm.

Người có thể phi thăng vốn đều không phải hạng đầu đường xó chợ. Cho dù chỉ là sai lầm trong nháy mắt cũng có thể hóa thành thời cơ mà kẻ đó đã chờ trăm năm. Địa Sư thật sự bị nhốt gần trăm năm tự bạo linh lực trong thân thể, tạo ra một chưởng Hỏa Long Khiếu Thiên hừng hực thiêu đốt bảy ngày.

Hạ Huyền chỉ cảm thấy trong nháy mắt hắn như rơi vào một nơi vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương. Ngỡ ngàng một hồi lâu, hắn chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu nhẹ nhàng phủi đi cánh hoa đào đang rơi xuống gương mặt Sư Thanh Huyền. Sau đó, hắn thong thả đứng dậy, nhưng thân thể lại cứng nhắc. Sau khi dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, hắn ôm Sư Thanh Huyền lên giường của điện Địa Sư, sau đó rời đi trong yên lòng.

Bồ Tề Quán.

Ly nước ở trong tay kia đã sớm lạnh lẽo. Trên thực tế, sau ngày ấy, Sư Thanh Huyền tỉnh táo lại đã phát hiện mình đang nằm ở trên giường của Minh huynh. Sau khi say rượu đã xảy ra chuyện gì, y căn bản chẳng nhớ được bất cứ chi tiết nào cả. Chỉ biết là sau ngày ấy, Minh huynh liền biến mất không thấy bóng dáng đâu, mặc cho y oanh tạc trận thông linh cũng không thấy hắn đáp lại. Lần sau gặp lại đã là trong địa lao của Cực Lạc Phường với thái tử điện hạ.

"Thanh Huyền, ngươi tính toán như thế nào?" Từ lúc Hoa Thành đơn giản kể lại từ đầu đến cuối những chuyện đã xảy ra năm đó, Tạ Liên thấy Sư Thanh Huyền không nói được một lời, chỉ nhíu mày trầm tư, vội vàng hỏi.

"Hoa thành chủ, nếu như tâm nguyện đã xong, quỷ nhất định sẽ biến mất ư?" Sư Thanh Huyền không lập tức đáp lại câu hỏi của Tạ Liên, ngược lại quay đầu đặt câu hỏi cho Hoa Thành.

"Nếu như có thể hoàn toàn bỏ qua hận thù và chấp niệm của trước kia, hắn có thể chết đi rồi lại tái sinh."

Hết chương 44


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net