Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ biệt hai người thái tử điện hạ và Hoa Thành, lại uyển chuyển từ chối đề nghị cùng nhau đi của Tạ Liên, Sư Thanh Huyền tìm suốt mười ngày, vừa ngồi xe vừa đi đường, gần như là không nghỉ ngơi quá lâu mới có thể đến làng chài nho nhỏ bên cạnh Nam Hải. Thân là người phàm thật sự có quá nhiều thứ bất tiện, vừa không thể vẽ truyền tống trận, cũng không thể ngự kiếm bay ngay lập tức đến nơi mình muốn đến. Y chỉ có thể chậm rãi đi đường bộ, dùng phương thức của người thường để đi đến nơi mà thôi.

Nhưng mà như vậy cũng tốt. Con đường quá dài, phong cảnh không thú vị nhưng lại khiến cho y có thể vứt bỏ tạp niệm, khiến cho trái tim đang lo sợ bình tĩnh trở lại. Tiếp đó, y lại lo lắng xem đối với những gì đang xảy ra trước mắt này, y nên đi con đường như thế nào mới là đúng.

Cho dù là vị thái tử điện hạ xưa nay dịu dàng có nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm thì Sư Thanh Huyền vẫn có thể nhìn ra được. Nếu phần tình cảm bí mật này bị bộc bạch trước mắt bao người, y chắc chắn sẽ rơi vào hoàn cảnh bị vô số người chất vấn trong sự khó hiểu.

Chợt biết được Hạ Huyền có thể cũng thích mình, nội tâm Sư Thanh Huyền vừa vui sướng lại vừa sợ hãi. Vui sướng là vì người trong lòng mình lại có cùng một tâm tư với mình. Sợ hãi chính là thông qua đủ loại dấu hiệu trong thời gian qua, Sư Thanh Huyền đều có thể thấy được tình trạng trước mắt của Hạ Huyền không phải quá tốt.

Ngày ấy Sư Thanh Huyền chính mắt nhìn thấy Hạ Huyền trói buộc con Bạch Thoại Chân Tiên đang âm mưu tẩu thoát, cùng rời đi ở trong truyền tống trận. Sau đó xảy ra những chuyện gì, Sư Thanh Huyền cũng không biết được. Nhưng mà mỗi khi hồi tưởng lại khuôn mặt cắt không còn một giọt máu của Hạ Huyền trong lồng ngực mình ngày ấy, Sư Thanh Huyền liền cảm thấy ngực đau đớn âm ỉ.

Những lời thổ lộ từ tận đáy lòng bị trì hoãn hết lần này đến lần khác nếu có thể sớm biết mà bày tỏ hết ra ngoài, có phải tất cả vẫn còn có đường sống có thể cứu vãn được, mà không phải rơi vào kết quả không tốt như ngày hôm nay không?

Nhưng ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng hiểu được một điều rằng, sẽ không có cái gọi là nếu có thể sớm biết.

Sư Thanh Huyền lắc đầu, lững thững xuyên qua khu vực sinh sống của ngư dân, khung cảnh trước mắt liền trở nên rộng mở sáng bừng lên.

Ánh chiều tà êm ả rơi trên bãi biển, phủ kín một lớp màu vàng ấm áp lên cát vàng nhỏ vụn dưới chân cùng mặt biển rộng lớn ở phía xa xa. Nước biển cuồn cuộn dâng trào, lóe lên từng đợt bọt sáng. Thật sự là trời đất biển cả cùng chung một màu, đẹp không sao tả xiết. Hương vị ẩm ướt độc nhất của biển đập vào mặt y, tinh thần Sư Thanh Huyền run lên, mỏi mệt do lặn lội đường xa đã sớm trở thành hư vô, nhấc chân đi về phía bờ biển.

Tuy không có sẵn pháp lực ở trong người, nhưng cũng may lúc trước khi Hạ Huyền đặt Sư Thanh Huyền ở Hoàng Thành dưỡng thương đã để lại không ít bạc, khiến cho Sư Thanh Huyền hiện nay không đến mức trong túi không có đồng nào. Vì thế Sư Thanh Huyền liền tính đi đến bờ biển nhìn xem có thể mua một con thuyền hay không.

"Tiểu công tử, ngươi phải rời bến giờ này sao, buổi tối sóng gió lớn lắm." Ngư dân nghi hoặc đáp bằng giọng đặc khẩu âm, trong lòng thầm nghĩ vị tiểu công tử này có dáng vẻ thần tiên thoát tục, đáng tiếc đầu óc không được bình thường cho lắm. Sư Thanh Huyền xấu hổ cười cười, che miệng ho nhẹ một tiếng, lại bỏ thêm một thỏi bạc vào trong tay ngư dân. Ánh mắt của ngư dân kia sáng lên, nắm chặt trong tay không buông, giống như sợ Sư Thanh Huyền sẽ đổi ý. Hắn vội vàng đặt mái chèo vào trong ngực Sư Thanh Huyền, lập tức bỏ chạy.

"..."

Trời chiều dần dần tối đi, hoàng hôn ở chân trời dần dần bị bóng tối của ban đêm thay thế. Ngư dân rời bến đã kết thúc một ngày làm việc vất vả của mình, về nhà nghỉ ngơi. Những ngọn đèn dần dần được thắp sáng tựa sao trời ở khu có cư dân sinh sinh sống phía xa xa, mà bờ cát ban ngày bị sự bận rộn chiếm đóng lại rơi vào bóng tối yên lặng. Thân thể của người vừa mới trọng thương tỉnh lại như Sư Thanh Huyền cũng không quá tốt, chỉ riêng việc dùng sức đẩy con thuyền nhỏ xuống biển đã thở hổn hển liên tục, đầu đổ đầy mờ hôi. Sư Thanh Huyền đang muốn đứng thẳng người dậy nghỉ ngơi trong chốc lát, nước biển ở trước mắt lại nổi lên bọt khí vô cùng quỷ dị.

Sư Thanh Huyền dừng động tác lại, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm nước biển đang vô cùng dị thường kia, trên tay lại âm thầm dồn lực, nắm chặt lấy mái chèo. Bọt khí liên tiếp nổi lên sùng sục, tốc độ càng lúc càng nhanh, giống như có một đứa trẻ bướng bỉnh đang ở dưới nước cầm ống thổi khí chơi đùa vậy. Sư Thanh Huyền đang âm thầm mỉa mai đây là ý tưởng trêu đùa khủng khiếp gì vậy, trong nháy mắt có một vật vô cùng lớn phá nước mà ra!

Rõ ràng vật đó cách Sư Thanh Huyền rất gần, nhưng mà lại không có một giọt nước bắn lên trên người Sư Thanh Huyền. Cũng bởi vì cách nhau quá gần, nương theo ánh trăng, Sư Thanh Huyền mới có thể nhìn thấy rõ thứ ở trước mắt mình chính là một con cá thật lớn. Rõ ràng là hình một con cá, nhưng lại chỉ còn khung xương mà không thấy huyết nhục. Vị trí đôi mắt ở trên cái đầu trông hư ảo là hai lỗ trống vô cùng lớn, bên trong có hai con ma trơi màu xanh đang thiêu đốt.

Sư Thanh Huyền bình tĩnh nhìn con cốt ngư có chút quen mắt này. Một người một cá đối diện với nhau một lúc lâu, cũng không ai có động tác tiếp theo. Tình cảnh này nếu như để cho ngư dân nào đó sau khi ăn cơm chiều xong đi tản bộ tiêu thực nhìn thấy có lẽ sẽ sợ đến mức phải tè ra quần.

Qua một hồi lâu, con cốt ngư kia chậm rãi cúi đầu, đến gần thân thể của Sư Thanh uyền. Chính xác là dựa gần vào bên hông Sư Thanh Huyền. Sau đó, giống như ngửi thấy một hơi thở cực kỳ đáng sợ, nó hơi lui về phía sau, cái đầu càng cúi thấp xuống. Trong đầu Sư Thanh Huyền lập tức nảy lên ý tưởng, thứ ở bên hông của y đúng là cây quạt mà Hạ Huyền để lại cho Sư Thanh Huyền.

Sư Thanh Huyền nhẹ nhành nâng tay lên đặt ở trên đầu lâu của cốt ngư. Xúc cảm lạnh lẽo, y thấp giọng nói: "Dẫn ta đi tìm chủ nhân của ngươi."

Cái đầu khổng lồ của cốt ngư lắc qua lại, thoạt nhìn giống như đang gật đầu. Sau đó nó càng cúi người xuống sát bờ biển hơn nữa, để cho Sư Thanh Huyền có thể leo lên theo khung xương của nó. Sau khi đi lên Sư Thanh Huyền mới phát hiện ở vị trí sau não vậy mà lại có một chỗ khá bằng phẳng, giống như là chuyên để cho người ngồi vào vậy.

Sư Thanh Huyền nhịn không được tưởng tượng đến bộ dạng Hạ Huyền mang gương mặt lạnh lùng đứng ở trên lưng cốt ngư đi tuần tra, khóe môi lập tức cong lên.

Đợi Sư Thanh Huyền ngồi ổn định, cốt ngư liền dẫn y đi vào trong chỗ sâu của Nam Hải. Không nghĩ tới cốt ngư mà Hạ Huyền nuôi lại còn có khả năng này nữa. Lúc trước y đã biết sức chiến đấu đến mức hung tàn của nó, lần này lại phát hiện ra nó còn có công dụng làm vật cưỡi. Trong lòng Sư Thanh Huyền phỏng đoán còn có công dụng nào khác hay không, ý cười trên mặt cũng càng sâu hơn. Gió biển ban đêm thổi qua, tốc độ cốt ngư bơi cũng không nhanh, chậm rãi không xóc nảy, bởi vậy cũng không mang đến cảm giác khó chịu nào cho Sư Thanh Huyền.

Trước mắt dần dần hiện ra một cái bóng đen thật lớn. Bóng đêm quá dày đặc, chỉ có thể nhìn được hình dạng đại khái, thoạt nhìn giống như một con quái vật lớn đang ngủ say. Đó là một hòn đảo đơn độc ở chỗ sâu nhất của Nam Hải, cũng là nơi mà Sư Thanh Huyền đã đặt chân lên hai lần, cả hai lần đều để lại ký ức khắc thật sâu.

Lần này là lần thứ ba. Trong lòng Sư Thanh Huyền thầm nghĩ, có một số việc lần này nhất định phải chấm dứt.

Chân bước trên bờ cái mềm mại, sóng biển cọ rửa đôi chân, Sư Thanh Huyền khó khăn lắm mới có thể bước xuống được. Lúc đã đứng yên ổn ở trên mặt đất, Sư Thanh Huyền xoay người lại sờ cái đầu cực đại của cốt ngư, nhỏ giọng nói cảm ơn. Cốt ngư vô cùng thân thiết cọ bàn tay Sư Thanh Huyền, quay người lại liền lặn vào trong đại dương mênh mông kia. Mặt biển chậm rãi trở lại dáng vẻ yên ả, trên bờ cát chỉ còn lại đúng một bóng người gầy gò mặc áo trắng như tuyết.

Con đường lần trước Hạ Huyền dẫn Sư Thanh Huyền đến phủ Hắc Thủy y vẫn còn nhớ rõ, cũng không khó tìm cho lắm. Ánh trăng dịu dàng xuyên thấu qua cành lá thưa thớt, rơi ở trên đường mòn, chiếu sáng đường đi phía trước của Sư Thanh Huyền. Bởi vậy Sư Thanh Huyền từ bỏ ý định sử dụng bật lửa mà trước đó đã mua ở trong một ngôi thành mà y dừng chân. Bỏ qua ý tưởng sử dụng lửa ở trong đầu, y thuận tay nhặt một cành cây thô to ở trong rừng, liền bước trên con đường mòn sâu thẳm khúc chiết.

Bên tai chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của bản thân cùng tiếng bước chân đạp lên cành lá. Ngoại trừ chúng ra, mọi âm thanh khác đều không có. Sư Thanh Huyền khẽ nhíu mày, cảm thấy chung quanh có vẻ đã im lặng quá mức. Một góc của phủ Hắc Thủy cao lớn đập vào trong ánh mắt, Sư Thanh Huyền cố gắng gạt đi cảm giác bất an ở trong lòng, bước chân nhanh hơn.

Cửa lớn tối đen khép hờ. Sư Thanh Huyền nâng tay lên tính đẩy cửa vào, khóe mắt lại lơ đãng đảo qua cành lá khô vàng đang dính vào trên chân y lúc y bước trên mấy bậc thềm đá ban nãy. Nam Hải nhiều mưa, có lá cây bị mưa ngâm đã uốn thành nhiều nếp nhăn rơi trên thềm đá. Có nhiều lá gần đây mới lạc lên đây, trong lúc lơ đãng giẫm vào sẽ nghe thấy tiếng gãy giòn tan.

Sư Thanh Huyền hồi tưởng dọc theo đường đi, âm thanh đạp nát lá cây vẫn không ngừng nghỉ. Thật giống như không chỉ phủ đệ đen kịt mà mà ngay cả đảo Hắc Thủy cũng đã lâu không có người hoặc quỷ đến ghé thăm.

Trong lòng Sư Thanh Huyền căng thẳng, nâng tay đẩy cửa ra. Cửa lớn màu đen phát ra một tiếng rắc, hai cánh cửa mở ra ở hai bên. Trước mắt y là một cái hành lang tối như mực. Sau đó, từng ánh nến được thắp sáng ở hai bên, chiếu sáng lên con đường ở phía trước.

Hết chương 45 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net