Chương 48 (R18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4k5 chữ full H. Mấy cô hãy chuẩn bị khăn giấy :v

Trong bóng tối văng vẳng tiếng thở dốc dồn dập phát ra từ Sư Thanh Huyền, bên cạnh đó là âm thanh sột soạt khi quần áo cọ sát vào nhau, và nguồn gốc của nó tới từ động tác của vị Quỷ Vương nọ.

Khoảnh khắc ánh đèn dầu vụt tắt, đôi môi lạnh lẽo của Hạ Huyền tức khắc dán lên hai cánh hoa mềm mại, ấm áp của Sư Thanh Huyền.

Lúc đầu chỉ là mơn trớn, sau đó bốn cánh môi dán chặt vào nhau, mút mát, dây dưa. Đôi môi của hai người tìm mọi cách kề sát đối phương nhất có thể, như muốn thông qua đó để cảm nhận được hơi ấm của nhau. Thế rồi, đầu lưỡi đỏ hồng, đáng yêu của ai đó khẽ vươn ra, nhẹ liếm khoé môi của người đối diện một chút như đang thăm dò. Cảm giác ướt át, mới mẻ khiến người kia hoảng hồn, sau một thoáng tạm dừng vì kinh ngạc thì ngay lập tức vươn lưỡi đáp trả. Thế công của người sau mãnh liệt hơn hẳn người trước, không chỉ tóm lấy đầu lưỡi mềm mại chưa kịp rút về của đối phương, mà còn thuận đường thò vào trong khoang miệng, công thành đoạt đất.

Sư Thanh Huyền thở nhẹ một tiếng, Hạ Huyền ăn ngon bén mùi, cử động nơi đầu lưỡi càng thêm kịch liệt, như muốn càn quét mỗi một tấc trong khoang miệng Sư Thanh Huyền. Khi đầu lưỡi hắn lướt qua phần niêm mạc mềm mại bên trên, cả người Sư Thanh Huyền vô thức run lên nhè nhẹ, hai tay vòng qua cổ người bên trên. Sau đó, như không cam tâm chịu yếu thế, y học theo Hạ Huyền, vươn lưỡi định tấn công vào thành trì của đối phương.

Ai ngờ đâu Hạ Huyền đang đè bên trên bỗng bật cười thành tiếng, như thể vô cùng hài lòng khi Sư Thanh Huyền chủ động đến vậy. Hắn nhanh nhẹn quấn lấy lưỡi Sư Thanh Huyền, khiến nụ hôn càng thêm cuồng dã. Bộ não vốn còn đang mơ màng vì nụ hôn sâu của Sư Thanh Huyền bất ngờ tỉnh táo lại, chợt nghĩ sao tên này thuần thục quá vậy, nhưng ngay giây sau, ý thức lại bị quấn vào nụ hôn hoang dã, sâu sắc của người kia.

Môi lưỡi hai người giao triền một lúc lâu, lâu đến mức Sư Thanh Huyền không còn thở ra hơi nữa, Hạ Huyền mới thoáng buông y ra, nhưng cơ thể lại không hề có ý định dứt ra khỏi người Sư Thanh Huyền.

Sư Thanh Huyền thở gấp một lúc, rồi tức giận cau mày, bày ra vẻ mặt lạnh lùng, hỏi: "Kỹ thuật của Quỷ vương các hạ đây không phải có hơi thuần thục quá rồi không?"

Ừm, nếu người đặt câu hỏi không thở dồn dập, hai gò má ửng hồng, y phục xộc xệch, nửa kín, nửa hở thì sẽ càng đáng tin.

Hạ Huyền thấy hơi buồn cười, dáng vẻ này của Sư Thanh Huyền khiến sắc đen trong mắt hắn càng thêm tăm tối, như đang cất giấu một hồi cuồng phong bão tố.

Qua một lát, để trấn an lửa giận của người nào đó nằm dưới thân mình, Hạ Huyền trịnh trọng trả lời: "Ta chỉ hôn đúng hai người."

"Một lần khác, chính là hôm nay."

Hai má Sư Thanh Huyền đỏ rực, như thể máu trong người đã dồn hết lên da mặt trắng nõn của y vậy: "A!"

Không hiểu sao Sư Thanh Huyền lại thét lên một tiếng, sau đó dùng cả hai tay ôm lấy mặt.

Y y y... Sư Thanh Huyền y làm loại chuyện đó bao giờ? Lúc Nào? Lần bắt gian ở ải Bán Nguyệt á hả?

Dáng vẻ xấu hổ của người bên dưới thật quá ngon mắt, Hạ Huyền kéo nhẹ một tay đang ôm mặt của Sư Thanh Huyền xuống, đưa đến bên môi, hôn nhẹ một phát. Không ngoài dự đoán, từ bàn tay của ai kia truyền tới cảm giác run run, đối diện với vẻ mặt xấu hổ và giận dữ khó nhịn của Sư Thanh Huyền, trái tim Hắc Thủy Quỷ Vương nhũn ra, hắn cúi người, hôn lên đôi môi mềm hơi sưng của Sư Thanh Huyền lần nữa.

Lần này, hai người chỉ đơn thuần môi kề môi, động tác nhẹ nhàng, chậm chạp và êm dịu, như đang an ủi thần kinh căng như dây đàn của người nọ.

Sự thật chứng minh chiêu này cực kỳ hiệu quả, Sư Thanh Huyền thoải mái thở ra hai hơi rồi lại vòng tay qua người hắn.

Động tác trên môi không chậm lại, cũng không nhẹ đi, một tay Hạ Huyền đỡ lấy gáy Sư Thanh Huyền, tay kia trượt theo khe áo xộc xệch, luồn vào trong, dán lên da thịt mịn màng, ấm áp của Sư Thanh Huyền.

Ngoài trừ lúc đầu khi bàn tay lành lạnh của Hạ Huyền dán lên người khiến Sư Thanh Huyền vô thức run nhẹ thì sau đó y không còn làm ra động tác phản kháng nào nữa.

Sau khi được ai đó ngầm cho phép, nụ hôn của Hạ Huyền càng thêm sâu sắc, tay cũng trượt dần xuống dưới, bộ y phục rộng thùng thình tạo điều kiện cho động tác của Hạ Huyền càng thêm trơn tru.

Hạ Huyền nhẹ nhàng mơn trớn xương quai xanh của Sư Thanh Huyền, rồi lần mò xuống ngực, bụng, những nơi có thể chạm tay đến đều truyền lại cảm giác da thịt nhẵn mịn, mềm mại.

Sư Thanh Huyền không phải võ thần, trên người không chút tỳ vết, cơ thể cũng không cứng rắn như võ thần. Làn da của y nõn nà, trắng trẻo, chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể để lại trên đó một dấu đỏ khó tiêu tán. Tay Hạ Huyền dừng lại trên bụng Sư Thanh Huyền một lát, sau đó tiếp tục tiến về phía trước, vuốt ve ngực y. Sau vài phút do dự, tay hắn dừng lại trên hạt đậu nhỏ màu hồng phấn bên ngực phải.

Cảm giác tê dại theo đó lan khắp cơ thể, Sư Thanh Huyền còn đang đắm chìm trong nụ hôn dịu dàng của ai kia mở bừng mắt, đồng tử co lại.

Về phần Hạ Huyền, như tìm ra một trò chơi mới vô cùng thú vị, hắn quyết định thất hứa, không nhẹ nhàng mơn trớn nữa mà tiến công, hết xoắn lại nghiền hạt đậu nhỏ kia.

Dưới ngón tay điêu luyện của Hạ Huyền, điểm nhỏ phớt hồng kia run rẩy nhô lên, so với lúc trước quả thật sưng to hơn nhiều.

Cái nơi đã sờ qua hàng trăm lần khi tắm, lúc này lại truyền tới xúc cảm đầy lạ lẫm khi ở trong lòng bàn tay của ai kia. Sư Thanh Huyền ấm ức cắn nhẹ môi dưới của Hạ Huyền như đang lên án, mà cũng có thể là do bất mãn với hắn. Hạ Huyền cau mày, tưởng rằng Sư Thanh Huyền đang ngầm trách mình sao chỉ mải lo cho một bên, thế là hắn lại rướn người hôn lên cánh môi mềm mại, sưng đỏ của y một cách mãnh liệt rồi cúi người, ngậm lấy bên còn lại.

Cảm giác tê dại cũng theo đó mà lan truyền khắp toàn thân, không khó chịu, nhưng cũng không hẳn là khoái cảm, cảm giác đó thật sự rất kỳ lạ, chẳng thể miêu tả thành lời.

Khác hẳn với cảm giác khi được ngón tay vỗ về, chơi đùa, sự ẩm ướt, ấm nóng từ đầu lưỡi bao bọc toàn bộ nơi ấy đã mang tới khoái cảm cực lớn cho y. Bấy giờ, Sư Thanh Huyền chỉ biết dùng tay bịt chặt miệng, ngăn bản thân thốt ra tiếng rên rỉ êm dịu, mềm mại kia.

Cách tấn công của hai bên hoàn toàn khác biệt, nhưng khoái cảm và dục vọng mà chúng mang tới lại giống hệt nhau. Rõ ràng hắn chẳng làm gì, nhưng Sư Thanh Huyền lại có cảm giác bản thân đã bị đánh bại tơi bời. Bất đắc dĩ, Sư Thanh Huyền chỉ đành vươn một tay tóm lấy bàn tay đang tác oai tác oái trên ngực mình của Hạ Huyền, lắc nhẹ như cầu xin.

Quả nhiên Hạ Huyền đã chịu dừng lại, trở về trên người Sư Thanh Huyền, kéo người đang đỏ bừng mặt vào lòng. Hắn mở miệng, giọng hơi khàn khàn, có chút nghẹn ngào, nói: "Không thích?"

Sư Thanh Huyền lắc đầu, rướn người hôn lên khóe môi Hạ Huyền, trịnh trọng trả lời: "Tới lượt ta giúp ngươi."

"..."

Thật sự không thể trách Sư Thanh Huyền, hai người nằm gần nhau như vậy, cả người Hạ Huyền còn dán sát vào người y, dẫn tới y thật sự không thể làm lơ nơi nào đó của hắn, cái nơi bên dưới nóng hầm hập đang cọ vào bụng mình ấy.

Rõ ràng đối phương là quỷ, những chỗ khác cũng lạnh buốt như băng, sao chỗ đó lại nóng tới vậy chứ?

Sư Thanh Huyền lén phỉ nhổ ai kia trong lòng, tay lại lần mò xuống dưới, khéo léo cởi bỏ vạt áo của Hạ Huyền – dù rằng nó đã rơi rụng gần hết nhờ vào nụ hôn nóng bóng kịch liệt ban nãy rồi.

Lúc này dưới lòng bàn tay y chính là cơ ngực và cơ bụng của ai đó, cảm giác cực kỳ rắn chắc, khó trách lúc đánh hắn tay y lại đau như vậy. Suy nghĩ của Sư Thanh Huyền còn chưa kịp bay quá xa thì đã bị thứ gì đó hừng hực như lửa dưới tay kéo trở về.

Sư Thanh Huyền sững sờ.

Kích thước này... không hổ là Tuyệt Cảnh Quỷ Vương!

Sư Thanh Huyền mặt không đổi sắc tóm lấy vật kia, bên tai truyền tới tiếng thở dài thỏa mãn của người đang ôm mình. Sư Thanh Huyền ngước mắt lên nhìn, rồi phát hiện Hạ Huyền nãy giờ vẫn lẳng lặng dõi theo y, trong đôi mắt sâu thăm thẳm kia tràn ngập dịu dàng và yêu thương.

Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, nên dù đáy mắt hắn chỉ là màn đêm tối tăm, Sư Thanh Huyền vẫn có thể nhận ra hình bóng mình phản chiếu trong con ngươi đen láy đó. Trái tim khẽ hẫng một nhịp, như đang dòng nước ấm áp bao quanh, bàn tay bên dưới cũng chầm chậm lay động.

Lúc đầu vẫn còn hơi trúc trắc, Hạ Huyền còn thuộc dạng không thích rên rỉ thành tiếng, thế là Sư Thanh Huyền chỉ đành nhìn chằm chằm mặt của Hạ Huyền, sau đó đưa ra suy đoán bản thân đã dùng sức hơi mạnh khi nhìn thấy hắn bắt đầu cau mày. Khi đã nắm được bí kíp võ thuật, lông mày của người kia nhanh chóng giãn ra, đôi mắt đen láy hơi híp lại, ẩn bên trong không còn mỗi sự dịu dàng nữa mà lẫn thêm chút dục vọng chính Sư Thanh Huyền cũng không biết.

Dục vọng đó ngày càng mãnh liệt, nhưng tận đến lúc tay Sư Thanh Huyền ê ẩm hết cả thì cái thứ to lớn trong tay vẫn chẳng hề có dấu hiệu cho thấy sắp tiết ra hết, thậm chí còn to hơn trước cả một vòng. Sư Thanh Huyền mím môi, đang tự hỏi đối sách trong đầu thì quân của mình đã rơi vào tay kẻ địch, chẳng kịp đề phòng.

"Hạ..." Sư Thanh Huyền đột ngột bị cắt chức, hai mắt trợn trừng, còn chưa kịp nói xong thì bộ phận quan trọng nhất đã thất thủ. Cảm giác sảng khoái dâng trào khiến cho những lời bên môi bị cắt thành từng mảnh nhỏ, cuối cùng thứ lọt ra ngoài chỉ còn tiếng rên rỉ đứt quãng.

Cảm xúc khoái lạc truyền tới từ bên dưới khiến Sư Thanh Huyền chẳng còn tâm tư đâu mà bận tâm đến chuyện khác, bàn tay đang khuấy động cây thịt của Hạ Huyền cũng tạm dừng, phủ hờ lên đó, nhẹ nhàng vuốt ve như có như không, hậu quả là đôi mắt vốn đã nhuốm màu dục vọng của Hạ Huyền càng thêm thâm trầm. Ngón tay giữa phủ lớp kén mỏng của người nào đó lập tức chuyển hướng mơn trớn phần đầu dương vật, kích thích lỗ nhỏ nhạy cảm trên đỉnh, khiến Sư Thanh Huyền chỉ có thể bó tay chịu trói, há miệng thở dốc, khóe mắt cũng theo đó mà lây dính màu tình dục.

Vốn hành vi tác loạn của Hạ Huyền ở trước ngực y đã đủ khơi lên dục vọng tích tụ trong người Sư Thanh Huyền, nay bộ phận bí ẩn nào đó lại bị hắn nắm chặt trong tay, khuấy đảo không chút lưu tình, còn liên tục kích thích vùng mẫn cảm phía trước, dục vọng tích lũy nhiều năm cũng bị kéo ra ngoài ánh sáng. Cảm xúc cực khoái truyền thẳng lên não, Sư Thanh Huyền chẳng còn sức lực nghĩ ngợi lung tung nữa, chỉ có thể chìm nổi trong biển dục vọng theo từng động tác của Hạ Huyền. Trong một khoảnh khắc, đầu óc y trống rỗng, trước mắt như có một luồng sáng trắng tỏa chiếu chói lọi, dục vọng trong người nháy mắt tuôn trào.

Sư Thanh Huyền cảm thấy cơ thể mình trở nên nhẹ bẫng, đến độ phải cố gắng lắm mới có thể dựa vào lòng người đối diện. Sư Thanh Huyền khép hờ mắt suy nghĩ, sau đó để lại dấu răng nho nhỏ trên ngực Hạ Huyền cho hả giận.

Thật là mất mặt quá đi mất.

Bản thân "giúp" hắn cả nửa ngày cũng chưa thấy ai kia bắn, nhưng mới chỉ bị Hạ Huyền đùa giỡn không bao lâu là đã phất cờ trắng đầu hàng.

Lúc đó nơi ấy của mình còn bị Hạ Huyền nắm trong tay, không nhìn cũng biết chắc chắn đã bắn đầy tay Hạ Huyền rồi. Vừa nghĩ tới chuyện thứ đó của mình dính khắp tay hắn, Sư Thanh Huyền không kiềm được mà xấu hổ vô cùng.

Nhưng cảm giác ngại ngùng này không kéo dài quá lâu thì đã ngay lập tức bị nỗi khiếp sợ thay thế, nguyên nhân cũng không có gì đặc biệt, chỉ là tinh dịch trắng đục mà bản thân vừa bắn ra được ai đó bôi lên bộ phận càng thêm bí ẩn, cũng càng thêm nguy hiểm khác mà thôi.

Lúc này, Sư Thanh Huyền bỗng nhớ tới kích thước đáng sợ mà mình vừa cầm trong lòng bàn tay, lòng bỗng thấy ớn lạnh.

Hai người đàn ông thân mật thế nào, thú thật thì Sư Thanh Huyền không biết. Thời gian y phi thăng tương đối sớm, vẫn chưa có hôn phối, cũng chưa từng hẹn hò với ai, sau khi trở thành thần tiên không bao lâu thì bên cạnh đã có Minh huynh, từ đó về sau cũng không còn người nào khác thân mật với y như vậy nữa. Nhưng Sư Thanh Huyền lại có sở thích sưu tầm thoại bản có nội dung kỳ quái, mục đích là để tìm trò tiêu khiển giết thời gian, nên chuyện Long Dương y cũng từng đọc lướt qua một lần. Nhưng khi đó y cũng chỉ là đọc lướt thôi chứ không để ý nhiều, vì y đâu có ngờ có một ngày thứ này lại áp dụng trên người mình, càng không nghĩ tới chuyện kích thước đối tượng của mình lại ghê gớm như vậy...

Hình như Hạ Huyền đã nhận ra sự sợ hãi và bất an của Sư Thanh Huyền, ngón tay đang đặt trước cửa động của Hạ Huyền rụt về, ghé sát lại đặt một nụ hôn lên khóe mắt y, dịu dàng nói: "Ngủ sớm."

Dứt lời, hắn xoay người, định bước xuống giường. Sư Thanh Huyền sửng sốt, không thèm để ý đến tư thế quỷ dị của mình lúc này, vội vàng tóm lấy tay Hạ Huyền đặt lại vào nơi nào đó, ngây ngốc nói: "Không được đi."

Khi Sư Thanh Huyền kéo đầu ngón tay dính đầy tinh dịch của mình đặt lại vào nơi đó, chúng có cơ hội tiến gần về phía lỗ nhỏ hơn. Thế rồi, nhờ sự bôi trơn của tinh dịch, ngón giữa Hạ Huyền thuận đường trượt vào trong, rồi được nếp uốn quanh lỗ nhỏ dịu dàng bao bọc.

"..."

"..."

Mặc kệ khuôn mặt nóng hầm hập của mình, Sư Thanh Huyền mím môi, rồi vươn người môi dán môi với Hạ Huyền, sau đó đẩy ngã người kia xuống giường, tiếp tục nụ hôn triền miên không dứt kia.

Sau khi nhận được sự đồng ý, đáy mắt Hạ Huyền ánh lên ý cười, nhưng chiếm phần nhiều lại là sự dịu dàng và ấm áp tựa làn nước.

Nếu động tác của hắn cũng dịu dàng được như vậy thì tốt.

Ngón tay nào đó của hắn càng ngày càng đào sâu, dưới tác dụng bôi trơn của tinh dịch, quá trình này không quá khó khăn, chỉ là cảm giác nó mang tới tương đối lạ lẫm. Nơi chưa từng được khai hoang dần dần mở rộng, đầu ngón tay mò mẫm ấn lên vách tường bốn phía, khi thấy một ngón tay đã mở được con đường tương đối thoải mái rồi, lát sau, ngón tay thứ hai cũng lần lần xông vào.

Hai ngón tay thong thả lần mò trong nội bích chật hẹp, tìm tòi, thăm dò, lúc ấn nhẹ lúc lại tách ra. Sau đó ngón tay thứ ba gia nhập, nơi bí ẩn chưa từng được khai phá lại đột ngột rơi vào đãi ngộ như vậy khiến Sư Thanh Huyền có cảm giác nơi đó hình như nứt ra rồi. Trong lòng Sư Thanh Huyền thấp thỏm không yên, nhưng rồi lại thấy yên tâm khi nghĩ tới người làm chuyện này với y là Hạ Huyền. Chỉ cần là hắn, y đều cam tâm tình nguyện.

Sư Thanh Huyền mơ màng nghĩ ngợi. Sau khi cảm nhận được ba ngón tay có thể ra vào trót lọt, thuận lợi, Hạ Huyền cúi đầu thở nhẹ một hơi, nói khẽ: "Có thể rồi..."

Dương căn nóng hầm hập lập tức thế chỗ cho ngón ta. Đầu khấc tròn tròn đặt tại miệng lỗ nhỏ, được nó nhẹ nhàng ngậm lấy. Sư Thanh Huyền hít sâu một hơi, nắm lấy tay Hạ Huyền, hai mắt nhắm nghiền. Cảm giác đau đớn, tê tái ập tới.

Việc ba ngón tay ra vào thuận lợi tạo cho Sư Thanh Huyền ảo giác rằng lúc thứ kia của Hạ Huyền tiến vào cũng sẽ đầu xuôi đuôi lọt giống vậy. Nhưng đợi dương căn nóng bỏng, to lớn đó cắm vào lỗ nhỏ mềm mại thật, Sư Thanh Huyền mới hiểu cảm giác bị xé rách là như thế nào.

Dù vậy thì nó cũng chỉ mới vào được khúc đầu, phía sau còn mà một phần thân dài nữa.

Hạ Huyền bên trên lập tức tay chân luống cuống, hình như không biết phải làm sao, lúc hắn định lùi ra ngoài thì Sư Thanh Huyền đã nhanh chân khóa chặt người hắn lại, nhưng nếu tiếp tục cắm vào thì lại không chịu nổi khi nhìn thấy dáng vẻ đau đớn chảy cả nước mắt của ai kia.

Dương vật vốn cương cứng của Sư Thanh Huyền cũng tức khắc mềm xuống, nhìn là biết đau lắm rồi.

"Không... Không sao." Sư Thanh Huyền cất giọng khàn khàn, lẫn chút nức nở. Y sợ Hạ Huyền bỏ qua cho y lần nữa, bèn vội vàng nói thêm: "Không... không cho đi."

Hạ Huyền nửa quỳ trên giường thở dài một hơi, vươn tay thi triển pháp thuật về phía người Sư Thanh Huyền, định dùng cách này giảm bớt nỗi đau của y, hông cũng theo đó mà chậm rãi di động.

Không cần đoán thì Sư Thanh Huyền cũng biết lúc này Hạ Huyền cũng chẳng dễ chịu gì , với tư thế nửa vời này, hắn hẳn phải có sức chịu đựng cực lớn mới có thể kiểm soát không để bản thân xé toạc y ra. Nghĩ vậy, biểu cảm trên mặt Sư Thanh Huyền càng thêm dịu dàng, khóe môi cong cong, kéo tay Hạ Huyền một cái, ý bảo hắn cúi đầu xuống.

Quả nhiên Hạ Huyền không chút do dự mà cúi xuống theo lời y, sau đó trơ mắt nhìn Sư Thanh Huyền rướn lên thơm nhẹ môi hắn, rồi nở nụ cười xấu xa câu lấy cổ Hạ Huyền, kéo hắn lại gần hơn. Kế tiếp, y nghiêng đầu, ngậm lấy vành tai trắng nhợt của hắn.

Hai lồng ngực ép chặt vào nhau, đôi chân Sư Thanh Huyền giang rộng, quấn lấy hông Hạ Huyền, để mặc cho người kia ra vào cơ thể mình. Cánh tay y siết chặt lấy hắn, như muốn dung hòa cả hai làm một. Sư Thanh Huyền hài lòng nhìn vành tai đỏ ửng sau khi bị mình cắn. Trong lúc y còn đang đắc ý, bộ phận bên dưới của người nọ cũng cắm vào chỗ sâu nhất, hoàn toàn vùi mình vào trong người Sư Thanh Huyền.

Hai người đồng thời phát tiếng thở dài thỏa mãn.

Sau đó, người bên trên bắt đầu động đậy. Lúc đầu vì bận tâm cảm nhận của Sư Thanh Huyền, sợ làm quá mức sẽ khiến y đau, nên Hạ Huyền chỉ dám chuyển động thật thong thả, dương vật to lớn hơi rút ra một chút, sau đó lại nhẹ nhàng đẩy vào, chìm sâu vào trong cơ thể đối phương. Thành ruột ẩm ướt, ấm áp của y đầy nếp uốn, mỗi lần Hạ Huyền đâm vào, chúng sẽ nhẹ nhàng mút lấy, siết chặt cái thứ to lớn đó. Kết quả của việc ra vào từ tốn đó là thành ruột của Sư Thanh Huyền dần tiết ra mật dịch, khiến động tác phía sau của hắn càng thêm thông thuận.

Tiếng nước ái muội và âm thanh da thịt chạm vào nhau không ngừng vang lên từ nơi giao hợp, mặt mày Sư Thanh Huyền đỏ bừng, khóe mắt ửng hồng. Quan trọng nhất là sau khi cảm giác tê tái khôn cùng thối lui, sự điên cuồng đầy xa lạ cũng theo đó mà tới, nó mãnh liệt đến nỗi y không thể kiềm được phải há miệng thốt ra những tiếng rên rỉ đầy mị hoặc.

Sư Thanh Huyền tức giận cắn chặt răng, hạ quyết tâm sẽ không để những âm thanh mất mặt đó tràn ra ngoài.

Lúc này Hạ Huyền cũng đã nhìn thấu ý đồ của y. Hắn thoáng ngừng lại vài giây, sau đó hiện lên trong tầm nhìn ban đêm cực tốt của Quỷ vương là khóe mắt đo đỏ và dòng nước mắt sinh lý đang trực trào của ai đó. Bỗng, một suy nghĩ xấu xa xẹt qua đầu hắn.

Suy nghĩ trong đầu vừa thành hình, tên Quỷ vương ác độc lập tức vươn ra hai ngón tay, chuẩn xác tìm được bờ môi mềm của Sư Thanh Huyền, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve, xoa nắn, cưỡng chế người bên dưới phải mở khớp hàm ra. Sư Thanh Huyền cũng đã phát hiện ra ý đồ xấu xa của Quỷ Vương, đôi mắt mang theo hàm ý sâu xa nhìn hắn chằm chằm, rồi thuận theo mà hé miệng, mặc cho hai ngón tay của người nọ thò vào quấy rầy, sau đó đầu lưỡi của y sẽ chớp thời cơ quấn lấy tay hắn.

Đầu lưỡi Sư Thanh Huyền vô cùng mềm mại, nhẹ nhàng liếm mút từng tấc thịt trên ngón tay Hạ Huyền. Khi lướt qua lớp kén mỏng bên hông ngón tay, động tác của y chậm lại, khẽ khàng ngậm mút lấy nó. Khoang miệng Sư Thanh Huyền ấm áp, đầu lưỡi lại vô cùng linh hoạt, hết liếm lại cắn lấy ngón tay hắn. Đôi mắt Hạ Huyền tối lại, động tác bên dưới cũng không nhịn được mà tăng tốc.

Không biết là ai bắt đầu, nhưng hai người như rơi vào vòng lặp vô tận. Ngón tay hắn càng bị đầu lưỡi lắt léo của Sư Thanh Huyền chơi đùa, tốc độ ra vào của Hạ Huyền càng nhanh, lần nào cũng đâm thẳng vào nơi sâu nhất, san bằng, đâm xuyên từng nếp uốn đóng chặt trong hang động nhỏ bé của ai kia, từ đó khám phá ra chốn thiên đường mà trước giờ chưa từng có ai đặt chân đến.

Khoái cảm tích lại dần dần, dương vật vốn mềm xuống vì quá đau cũng đã hiên ngang đứng thẳng, chỗ lỗ nhỏ cũng chảy ra bạch dịch. Dưới thế công mãnh liệt của ai kia, Sư Thanh Huyền chẳng còn hơi sức để ngậm lấy hai ngón tay của Hạ Huyền nữa, cánh môi đỏ tươi mở rộng, Hạ Huyền rút tay ra, để lại sợi chỉ bạc giăng ngang giữa hai người. Lúc này, trên ngón tay đã dính đầy chất lỏng trong suốt.

Sư Thanh Huyền bực bội liếc nhìn Hạ Huyền, yếu ớt mở miệng, định nói gì đó, thì người bên trên lại thúc một cái thật mạnh, đâm vào thật sâu, chạm tới một nơi trước đó chưa từng đụng đến. Hai mắt Sư Thanh Huyền mở lớn, trước mắt một mảnh trắng xóa, dương vật dựng đứng lập tức bắn ra vì thoải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net