Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sư Thanh Huyền lại một lần nữa cảm nhận được điểm đáng tin cậy của Hạ Huyền.

Sư Thanh Huyền bị Quỷ Vương hạ lệnh cưỡng chế tuyệt đối không được xuống giường ngoan ngoãn chui vào trong ổ chăn, co mình lại thành một cục, nhìn thấy bóng lưng cao ngất của Hạ Huyền ở trong phòng tới tới lui lui. Thân thể mệt mỏi rã rời vừa rồi được lòng bàn tay chứa pháp lực của Hạ Huyền xoa nhẹ đã giảm bớt không ít, ngay cả nơi tư mật ở phía sau cũng không còn thấy đau như lúc mới tỉnh lại nữa. Nhìn thấy Hạ Huyền điều chỉnh lửa ở trong lò đến một độ ấm thích hợp, châm huân hương mà y yêu thích lên, Sư Thanh Huyền vui sướng nhìn chằm chằm, trong đôi mắt là ánh nước long lanh: "Hạ Huyền, ngươi thật sự quá tháo vát rồi."

Vị Quỷ Vương được khen là tháo vát nhếch đuôi lông mày, gương mặt đen lại, không nói hai lời cầm lấy áo khoác tuyết trắng vừa rồi ném ở trong giường, lôi người nào đó đang nằm trong ổ căn ra. Tay trái hắn nắm chặt bả vai y, tay phải luồn dưới đầu gối của Sư Thanh Huyền, ôm người từ trên giường ra tới bàn ăn.

Độ ấm ở trong phòng rất hợp lòng người, vậy nên cho dù bỗng nhiên phải rời khỏi ổ chăn ấm áp thì y cũng vẫn thấy thoải mái. Sư Thanh Huyền nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo trước ngực Hạ Huyền, nói: "Ta, ta, ta, ta cũng có thể tự mình đi mà."

Như này hình như hơi quá săn sóc rồi... Sư Thanh Huyền âm thầm nghĩ.

"Không thích à?" Người được ôm nhẹ đến không nói nên lời. Sư Thanh Huyền có vóc người không tính là thấp, nhưng lúc này lại gầy yếu đến độ giống như chỉ còn lại da bọc xương vậy. Lúc này tuy cách một lớp quần áo hơi mỏng, bàn tay hắn đặt ở lưng y cũng có thể cảm nhận được phần xương đang hơi hơi nhô ra. Hạ Huyền nhíu mày, động tác càng trở nên nhẹ nhàng chậm rãi hơn, đặt người ở trong lòng xuống chỗ ngồi. Tay trái của hắn vẫn không rời khỏi bả vai của Sư Thanh Huyền. Bởi vậy, lúc này Sư Thanh Huyền vẫn đang là bộ dạng rúc vào trong lồng ngực Hạ Huyền.

Trong lòng y lúc này đang vui sướng không tả xiết được.

"Thích, ta thích ngươi nhất." Hồi trước người này sểnh ra một cái là sẽ treo cụm từ bạn tốt nhất ở bên miệng, bất tri bất giác nhiễu loạn tâm tư tràn đầy báo thù của Quỷ Vương. Hiện giờ sau khi đánh vỡ được cấm chế, người này thật sự càng nhiệt liệt thẳng thắn hơn nữa.

Sư Thanh Huyền hài lòng nhìn thấy khuôn mặt trầm tĩnh của Quỷ Vương xuất hiện nét vô thố trong nháy mắt. Y từ trong lồng ngực Hạ Huyền chui ra, ngồi thẳng thân mình, cầm lấy bát đũa, lực chú ý trong nháy mắt chuyển tới một bàn đồ ăn thơm ngon phưng phức với đủ loại món ăn.

"Ngươi thật sự quá lợi hại." Đêm qua sau khi Sư Thanh Huyền than ngắn thở dài về trù nghệ của thái tử điện hạ xong, Hạ Huyền nói về sau cứ để hắn làm cho y ăn. Y không nghĩ tới ngay ngày thứ hai đã được nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú đến như vậy. "Còn có cái gì là ngươi không biết làm hay không?"

Hạ Huyền khép mắt xuống, không đáp lại, chỉ là cầm đôi đũa lên, gắp một cục sườn xào chua ngọt vào trong bát của Sư Thanh Huyền.

"Hoa Thành chủ nói những bóng đen chạy trốn đó là thủy quỷ mà ngươi đã từng cắn nuốt trước kia. Pháp lực của ngươi... Không, phải nói chính xác là tu vi ủa ngươi đang khác thường đúng không?" Ăn no bụng rồi, Sư Thanh Huyền nhận lấy khăn lụa Hạ Huyền đưa qua, lau miệng xong liền nói ra chuyện vẫn khiến cho y thấy lo sợ bất an ở trong lòng.

Hiện giờ hai người đã sớm thẳng thắn hết thảy với nhau rồi. Sau này nếu như có chuyện gì cũng phải cùng nhau đối mặt.

Hạ Huyền nghe vậy, nâng mắt nhìn thoáng qua Sư Thanh Huyền. Ánh mắt của hắn khẽ chuyển động, khó có thể nhìn thấy rõ ràng được ở trong đó là cảm xúc gì. Sư Thanh Huyền không khỏi xiết chặt lấy vạt áo khoác, năm ngón tay chậm rãi nắm chặt vào trong lòng bàn tay.

"Những thứ đó đều do chấp niệm nên được sinh ra. Sau khi ta báo được thù lớn, nguyền rủa trên người hắc thủy quỷ cũng sẽ tan đi. Pháp lực của ta quả thật bị ảnh hưởng nhiều."

"Lúc trước ta cũng ngẫu nhiên nghĩ tới rằng sau khi hết thảy chấm dứt, ta muốn đi làm cái gì. Nhưng thân thể ta chết mới hóa thành quỷ, không thể chạy thoát được số mệnh. Ngày mà kẻ thù chết đi cũng chính là ngày mà một con quỷ tiêu tan chấp niệm."

"Nhưng mà không biết làm sao, ngươi lại trở thành biến số duy nhất. Ta không biết phải làm sao với ngươi mới đúng. Giết không được, không bỏ xuống được, cũng không thể ở bên được nữa."

Ở trong trí nhớ của Sư Thanh Huyền, Hạ Huyền hình như rất ít khi nói nhiều chuyện với y đến như vậy. Vào giờ phút này, gương mặt của Hạ Huyền bình tĩnh, ngữ điệu thản nhiên, tựa như hắn chỉ đang kể một chuyện hoàn toàn không liên quan đến hắn. Có đau đớn thật nhỏ từ từ sinh ra nơi ngực trái, Sư Thanh Huyền mím môi, đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy mu bàn tay Hạ Huyền đang đặt trên đầu gối."

"Thật xin lỗi."

"Vì sao ngươi phải xin lỗi?" Sư Thanh Huyền ngẩn ra.

"Trong kế hoạch ban đầu của ta, chuyện ngươi phải làm là không biết gì cả." Sư Thanh Huyền trợn to mắt, thân thể run rẩy nhè nhẹ. Y nhớ rõ trong địa lao lúc ấy, Hạ Huyền đã nghiến răng nói rằng ta đã cho ngươi một cơ hội. Y cũng nhớ rõ những sự ngăn cản hết lần này đến lần khác của Hạ Huyền khi y cố ý muốn đi đến Nam Hải.

"Cho nên... Ngươi không giết ta, cũng không đổi lại mệnh cách của ta... Ngươi còn sửa lại quạt Phong Sư, chăm sóc cho ta rất nhiều khi ta ở Hoàng Thành. Còn có bát bánh trôi kia nữa... Thậm chí vào thời khắc cuối cùng ngươi còn bố trí một căn nhà được thuật pháp bảo hộ, phòng thủ nghiêm mật ở Hoàng Thành cho ta ư?" Âm thanh của Sư Thanh Huyền run rẩy, những cái này tính là gì chứ? Là bồi thường cho y ư?

Y đã từng cho rằng trăm năm bị lừa gạt phản bội ấy cũng không thật sự hoàn toàn là như vậy. Vào lúc mà y nghĩ rằng Hạ Huyền nhất định cực kỳ căm hận mình, người nọ đã sớm dùng phương thức âm thầm dịu dàng để kể rõ tình yêu.

"Lần trấn Bác Cổ đó vốn thật sự là một lần cuối cùng. Ta không biết ngươi vì cái gì sẽ đi đến nơi đó, cũng không dự đoán được mọi thứ sẽ đến nhanh như vậy. Chấp niệm chống đỡ hận thù được hóa giải, lực lượng thủy quỷ còn sót lại này rời đi cũng không phải thứ nằm ngoài kế hoạch của ta." Hạ Huyền lật tay lại, nắm lấy bàn tay đang run nhè nhẹ của Sư Thanh Huyền. Tựa như hấp thụ được sức mạnh, bàn tay bị nắm lấy dần trở nên ấm áp hơn, không hề run rẩy nữa.

Sư Thanh Huyền lại nhớ tới lá rụng chồng chất ở trên bậc thang đi tới phủ, phủ Hắc Thủy trống rỗng. Tất cả mọi thứ vào lúc này đều đã có lời giải thích hợp lý. Nếu như không phải mình quyết tâm đến đây, sợ rằng người này sẽ lựa chọn một mình tiêu tán ở trong cái phủ tối đen này.

"Vì cái gì chứ..." Sư Thanh Huyền cắn môi, trong phút chốc mờ mịt. Y không biết được vì sao người này có thể làm được đến nông nỗi như thế này. Trong lúc suy nghĩ hoảng hốt, lòng bàn tay y được nhét vào một vật cứng có hình dạng quen thuộc. Là cây quạt mà từ lúc tỉnh lại ở Hoàng Thành, y vẫn luôn mang theo bên mình.

"Tuy rằng bây giờ ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng vẫn đủ để ứng phó được mấy chuyện vặt thường ngày. Ngươi không cần quá mức lo lắng như thế." Hạ Huyền nắm lấy bàn tay của Sư Thanh Huyền, đưa tới bên môi, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay y. Hắn lại nói: "Trên đảo này coi như an toàn, nhưng dù sao ngươi cũng cần phải có một vật phòng thân. Cây quạt này đã được ta phù phép, pháp lực liên kết với ta, ngươi có thể sử dụng như thường."

Cây quạt trong tay còn lớn hơn một cỡ so với quạt Phong Sư. Sư Thanh Huyền nắm chặt thân quạt, đôi mắt trong suốt nhìn chằm vào Hạ Huyền, lòng bàn tay vô thức vuốt ve lên hình khắc ở trên thân quạt. Cõi lòng của y cuồn cuộn đến không nói nê lời, thân thể lại nhào vào trong lồng ngực Hạ Huyền.

"Thật xin lỗi..." Rõ ràng hắn mới là người vô tội phải chịu bị hại. Rõ ràng hắn mới là người đáng thương bị đổi mệnh đến mức tan nhà nát cửa. Vì sao hắn có thể làm được đến mức này vì một người không làm gì cả mà hưởng hết mọi thứ của hắn chứ?

"Thanh Huyền." Âm thanh của Hạ Huyền trầm thấp, ôm được người vừa nhào tới.

Sau khi phi thăng, thần quan ở trên Thượng Thiên Đình thân quen với y như huynh trưởng, Bùi tướng quân, thái tử điện hạ đều gọi y là "Thanh Huyền". Duy chỉ có một mình Hạ Huyền mỗi lần gặp đều sẽ gọi cả họ cả tên y. Vào giờ phút âm thanh trầm thấp của Hạ Huyền rơi vào tai y, rõ ràng là cái tên đã được gọi qua vô số lần, nhưng lần này do người ấy gọi, đúng là mang theo độ ấm nóng rực.

"Ừm." Sư Thanh Huyền rầu rĩ đáp lời, lại nói: "Vậy ngươi sẽ không tan biến đúng không?"

"Thanh Huyền." Người ấy lại gọi tên y một lần nữa. Hắn nói: "Hắc Thủy Trầm Chu trước kia là do hận thù tạo thành chấp niệm. Hiện giờ, ta có lẽ đã tìm được một ý nghĩa sống khác rồi."

Nghe vậy, Sư Thanh Huyền đang ở trong lồng ngực hắn ngẩng đầu lên, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đang hơi phiếm hồng. Y liếm môi dưới, mở miệng nói: "Hạ Huyền..."

Y vừa mới dứt lời, Hạ Huyền ở phía trên nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Sư Thanh Huyền. Hắn hình như đang có hứng thú trêu đùa y: "Hiện giờ ngươi còn gọi cả tên của ta?"

Sắc hồng ban nãy nháy mắt lan ra toàn bộ gương mặt, ngay cả vành tai trắng nõn cũng nhiễm sắc hồng. Sư Thanh Huyền trừng mắt nhìn, điều chỉnh đầu một chút, tìm được một tư thế thoải mái ở trong ngực Hạ Huyền, hỏi: "Vậy gọi là gì đây nhỉ? Phu quân?"

"Hay là... Hạ lang?"

Hết chương 50


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net