Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Sư Thanh Huyền còn là ăn mày, cả người từ trên xuống dưới chẳng có lấy một món đồ thừa, ngay cả quần áo để thay đổi hằng ngày cũng không có. Sau đó lại tới Bồ Tề Quán, kể từ lúc bị bắt đi, trang phục, nơi ở, chuyện ăn uống... tất cả đều do pháp lực của Hạ Huyền cũng cấp. Vì thế, khi Hạ Huyền bảo y thu dọn đồ đạc, mang theo mấy món đồ nho nhỏ mà y thích, Sư Thanh Huyền lượn một vòng mới bất ngờ phát hiện hóa ra từ đầu đến chân, từ y phục đến phụ kiện, toàn bộ đều do một tay vị Tuyệt Cảnh Quỷ vương này cho.

Cũng từ cái ngày giữa một núi cống phẩm, Hạ Huyền lại chọn chiếc bình cổ cao kia thì đám Thủy quỷ lớn nhỏ ở đây bỗng nhận ra khẩu vị của Quỷ vương đã xảy ra biến đổi lớn. Chúng như phát hiện tân đại lục nên hệ quả là số lượng cống phẩm đã tăng gấp bội so với lúc trước.

Lúc đầu Hạ Huyền còn nhìn lướt qua một lần, sau đó thì ra lệ cho Quỷ sứ đưa hết đến chỗ Sư Thanh Huyền. Tình huống này đúng là trái ngược hẳn với hồi hai người còn ở Thượng Thiên Đình. Sau hai ngày cảm thấy không quen, Sư Thanh Huyền cũng nhanh chóng thích ứng, dù sao y vốn là người yêu thích những đồ vật quái lạ, huống hồ chi trong đống cống phẩm này còn có một số kỳ trân dị phẩm quý hiếm.

Vậy tại sao lúc trước trông "Minh Huynh" lại nghèo như vậy chứ? Sư Thanh Huyền chau mày, vừa trầm ngâm suy nghĩ về vấn đề đã làm khó y gần trăm năm, vừa vươn hai tay bắt lấy hai món đồ vật sau đó so sánh chúng với nhau. Tay trái là một mặt gương đồng lớn bằng bàn tay, nghe đồn nếu soi chúng thứ không thuộc về mình, mặt gương se phát ra ánh sáng đỏ rực. Trên tay phải là một lư hương xinh xắn, phong cách cổ xưa, hoa văn được chạm khắc tinh xảo, trông vừa tinh tế lại đáng yêu.

"Thích thì lấy hết đi." Hạ Huyền rảo bước tiến vào phòng, đập vào mắt là dáng vẻ cau mày, cắn môi nghiền ngẫm của Sư Thanh Huyền.

Sư Thanh Huyền ngẩng đầu, thả đồ vật trong tay xuống, đứng dậy bước về phía hắn. Sau đó y vươn tay, ôm cái người tỏa khí lạnh kia vào lòng. Mùi máu tươi nhàn nhạt lướt nhẹ trên đầu mũi, Sư Thanh Huyền nhíu mày, hỏi: "Đi đâu về?"

"Xử lý vài chuyện thôi, không bị sao hết." Hạ Huyền cụp mắt, hôn lên trán y, nơi đang nhíu lại. Rõ ràng hai người đã quấn quýt nhau hồi lâu, nhưng vừa thấy mắt vẫn không nhịn được mà xích lại gần, chỉ hận không thể ôm ấp cả ngày, dính nhau như sam thôi.

"Ừm, đi thôi." Sư Thanh Huyền gật đầu, tay trái thu hai món đồ vừa đặt xuống vào trong tay áo; tay phải trượt dọc theo người Hạ Huyền, sau đó nắm lấy bàn tay buông thõng bên người của hắn một cách vô cùng tự nhiên. Cuối cùng, y ngước mắt nhìn thẳng vào người đối diện, hỏi: "Tới Hoàng Thành thế nào đây?"

Trong phạm vi Hắc Thủy Quỷ Vực không thể sử dụng Rút Ngàn Dặm Đất, lần trước ở phủ Hắc Thủy, mọi người tìm được một gian phòng hay nói đúng hơn là một thiền điện có vẽ trận pháp chuyên dùng để truyền tống, mà lần đó cũng trở thành nguồn cơn cho một loạt chuyện xảy ra sau này. Sư Thanh Huyền cụp mắt, tuy y đã hạ quyết tâm sẽ bình thản đối mặt với quá khứ và tương lai, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc y có thể bước vào gian thiền điện kia như không có gì xảy ra.

Mi mắt Sư Thanh Huyền vừa cong vừa dài, giờ khẽ rủ xuống thật sự rất gióng cánh bướm đang đập, đổ bóng xuống đáy mắt. Hạ Huyền cúi đầu nhìn y chăm chú, rồi như biết được suy nghĩ trong đầu y, hắn chợt nâng tay, dịu dàng sờ đầu Sư Thanh Huyền. Cái người đang cụp mắt suy nghĩ kia ngạc nhiên ngẩng đầu, để rồi không kịp đề phòng mà rơi vào vòng tay ai đó.

Giọng nói trầm khàn êm ái như gió xuân thổi tan suối băng vang lên bên tai, Hạ Huyền khẽ thì thầm: "Nhắm mắt lại."

Mặc dù không hiểu đã xảy ra chuyện gì, Sư Thanh Huyền vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Bên tai vang lên tiếng gió thôi, trước mắt bỗng chìm vào bóng tối, một giây sau thì sáng lại như cũ, nhưng không phải ánh sáng vàng ấm áp tỏa ra từ ngọn đèn dầu, mà là ánh sáng mặt trời rực rỡ giữa ban ngày. Tiếng người cười nói loáng thoáng truyền vào tai, Sư Thanh Huyền chầm chậm mở mắt, phát hiện nơi y đang đứng đã sớm không còn là gian phòng ngủ tinh xảo ở phủ Hắc Thủy mà đổi thành ngõ nhỏ tĩnh lặng noi Hoàng Thành.

Trong lúc Sư Thanh Huyền còn đang bàng hoàng, Hạ Huyền đang ôm lấy y bỗng mở miệng nói chuyện, giọng điệu xen lẫn chút sung sướng: "Rút Ngàn Dặm Đất không nhất định phải vẽ trận pháp ra."

". . ." Sư Thanh Huyền cảm thấy hình như trong câu nói của hắn mang theo chút đắc ý thì phải.

Trong tòa nhà ở Hoàng Thành mà Sư Thanh Huyền từng vội vàng lui tới một lần ấy, lúc đó vì trong lòng toàn là dáng vẻ và hành vi lạ thường của Hạ Huyền nên y không có thời gian quan sát tỉ mỉ, giờ lại được người nào đấy nắm tay, chầm chậm lướt qua sân đình, tới một hành lang quanh co. Bấy giờ Sư Thanh Huyền mới nhận ra, bố cục của ngôi nhà này, từ hoa cỏ trong sân cho đến cách bài trí trong phòng, tất cả đều cực kỳ phù hợp với sở thích của y.

Nếu không để ý quan sát trong một thời gian dài, cũng không bỏ nhiều tâm huyết để chuẩn bị thật cẩn thận thì chắc chắn sẽ chẳng bao giờ làm được tới mức độ này.

"Ngươi chuẩn bị từ lúc nào thế..." Sư Thanh Huyền đứng yên trên hành lang khúc khủy, một tay xoa nhẹ khóe mắt ửng hồng vì chua xót, tay còn lại siết chặt bàn tay lạnh lẽo của Hạ Huyền, nhỏ giọng nói.

"Lúc quyết định sửa lại cây quạt." Người bên cạnh dừng bước, Hạ Huyền cũng dừng theo, sau đó quay đầu nhìn Sư Thanh Huyền.

Sư Thanh Huyền trọn trừng đôi mắt sáng ngời, bên trong lấp lánh ánh nước, khóe mắt có hơi đỏ, đáy mắt hiện lên sự bất lực pha lẫn chút uất ức, nhưng chiếm phần nhiều lại là một cảm xúc mềm mại không thể diễn tả bằng lời.

Sư Thanh Huyền nghĩ đến cảnh tưởng Hạ Huyền hóa thân thành đủ loại người để làm bạn bên cạnh y, sau khi cho tên ăn mày chút bạc vụn, đặt thức ăn còn nóng hôi hổi xuống trước cửa miếu, rồi lại để chén trôi nước vừa mềm, vừa ngọt kia dưới tàng cây, hắn sẽ trở lại căn nhà nho nhỏ này, chuyên chú bày biện dựa theo hình bóng căn nhà trong ký ức. Cứ thể làm từng chút một, tích lũy mỗi ngày, mỗi tháng một chút, tạo nên dáng vẻ hiện giờ của nó.

"Ngươi. . ." Cổ họng Sư Thanh Huyền trở nên khô khốc, con người vốn hoạt bát, khéo ăn khéo nói lúc này lại chẳng thể thốt nổi thành lời.

"Ta biết." Hạ Huyền cong khóe môi, bàn tay rộng lớn xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Sư Thanh Huyền, nói: "Giờ tốt rồi mà."

Làn gió êm ái lướt qua hành lang, thổi bay góc áo của hai người. Sư Thanh Huyền vươn tay chỉnh lại mấy sợi tóc bị thổi loạn của Hạ Huyền, cảm xúc tích tụ trong lòng hình như cũng theo gió đi mất rồi. Y mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn Hạ Huyền, nói: "Ừm."

Tách trà nhẵn mịn bằng sứ trắng được nhét vào tay, hơi ấm mơ hồ xuyên qua tách trà, truyền tới lòng bàn tay, miệng khẽ nhấp một ngụm, nhiệt độ vừa phải, hương trà tươi mắt tỏa khắp khoang miệng, sau đó là dư vị ngọt nhẹ.

Trước giờ Sư Thanh Huyền không thích thứ gì có vị đắng, thế nên loại trà này cũng là do Hạ Huyền tìm về cho y, không đắng chút xíu nào.

Sư Thanh Huyền thỏa mãn híp mắt, tựa như chú mèo con ăn no nằm ườn giữ sân phơi nắng, bụng nhỏ trắng hồng ngửa lên trời. Y lại nhấp thêm một ngụm rồi nói với Hạ Huyền: "Thời tiết này làm ta nhớ tới Hoàng Thành sẽ tổ chức hội chùa cực lớn."

"Đúng vậy." Hạ Huyền gật đầu trả lời.

"Lần cuối chúng ta tới chơi đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi." Ngón trỏ của y đặt trên miệng tách trà, chầm chậm vuốt một vòng, đầu ngón tay cũng vì vậy mà hơi nóng lên.

"Lần này có thể đi."

"Nên ý ngươi là chúng ta sẽ đến Hoàng Thành?" Sư Thanh Huyền nghiêng đầu, mắt nhìn về phía Hạ Huyền mang theo ẩn ý sâu xa.

"Ừm." Hạ Huyền gật đầu.

"Thế... ta có thể biến thành dạng nữ không?" Hai mắt Sư Thanh Huyền sáng rực cả lên, y hỏi.

". . ."

"Cây quạt này, lần trước ngươi nói có thể xài là xài thế nào?" Sư Thanh Huyền rút từ bên hông ra một cây quạt giấy màu đen, lắc nhẹ tay mở quạt rồi đặt lên bàn.

Cán quạt được làm từ gỗ đen loại tốt nhất, nhẹ mà chắc; tà quạt trắng như tuyết, không có chút họa tiết hay tranh chữ gì. Hạ Huyền cầm lấy cây quạt, rồi nắm lấy tay Sư Thanh Huyền, nhét quạt vào trong tay y, tay còn lại thì nắm chặt lấy tay Sư Thanh Huyền, ánh sáng nhàn nhạt hiện lên, Hạ Huyền nói: "Ngươi niệm chú đi."

Sư Thanh Huyền trợn trừng mắt, mở miệng thốt ra một câu: "Gió tới!"

". . ."

Cánh cửa vốn đóng chặt bỗng bật mạnh ra hai bên, đập vào tường phát ra âm thanh giòn giã, một luồng gió mát rượt thổi quét vào phòng, đẩy ngã bình phong bên cạnh, còn thổi loạn tóc tai hai người.

"...???" Sư Thanh Huyền sững sờ vì kinh ngạc, quay sang nhìn Hạ Huyền với mái tóc hỗn độn nhưng biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ kia bằng ánh mắt không thể tin nổi, lắp bắp hỏi: "Ngươi... ngươi... ngươi độ pháp lực cho ta? Từ khi nào?"

Y chợt nhớ ra lần này cũng giống cái lần ở Hoàng Thành vậy, nhưng vấn đề là cây quạt trong tay đâu phải quạt Phong Sư đâu.

Trong lúc Sư Thanh Huyền còn đang hoảng hồn và khó hiểu, Hạ Huyền bình tĩnh mặt không đổi sắc sửa sang lại đầu tóc, trả lời: "Không có, nhưng bản chất không khác biệt là bao."

"Khi ngươi cầm cây quạt này, ngươi có thể sử dụng những pháp thuật bình thường, nguồn pháp lực cung cấp cho ngươi chính là ta, chỉ cần có ta ở bên, tức là pháp lực sẽ không biến mất." Hạ Huyền lời ít ý nhiều giải thích: "Nhưng tóm lại đây cũng không phải cây quạt lúc trước của ngươi, nên nếu sử dụng pháp quyết của Phong Sư thì hiệu quả sẽ hơi sụt giảm."

Bằng không hậu quả của câu "Gió tới" ban nãy cũng không đơn gian như đẩy ngã bình phong thôi đâu.

"Thế... có gây ảnh hưởng gì tới ngươi không?" Sư Thanh Huyền vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn, y biết với một Quỷ vương mà nói, pháp lực quan trọng cỡ nào. Rốt cuộc là phải tin tưởng đối phương cỡ nào mới có thể bày ra một trận pháp kết nối, mặc cho y muốn xài bao nhiêu thì xài, mãi mãi không cạn như vậy chứ.

"Không đâu." Hạ Huyền khẽ mỉm cười, lại nói: "Cho dù ta không ở bên cạnh, lượng pháp lực được chứa đựng trong cây quạt cũng đủ để chống đỡ tới khi ta tới." Nói xong, Hạ Huyền cúi đầu hôn lên vầng trán lành lạnh của Sư Thanh Huyền, nói thêm: "Nhưng ta sẽ không để chuyện đó xảy ra."

Sư Thanh Huyền thuận theo ôm lấy hông Hạ Huyền, vùi đầu vào sâu trong lòng đối phương, rì rầm đáp lại: "Nói bậy gì đấy hả."

Hạ Huyền ôm chặt lấy người trong ngực, một lát sau mới chịu kéo người ta ngoài, nghiêm túc nói: "Ta sẽ dạt cho ngươi một pháp thuật để ngươi có thể tự bảo vệ bản thân mình trong lúc cấp bách."

Sư Thanh Huyền mím môi, tuy biểu cảm trên mặt khá kỳ quái, nhưng y vẫn ngoan ngoãn quay đầu nhìn.

Lát sau, một làn nước màu xanh nhạt xuất hiện xung quanh hai người. Bề ngoài lấp lánh ánh nước, lại dịu dàng bao bọc lấy cơ thể của cả hai. Hạ Huyền khom lưng, ghé sát lại gần bên tai Sư Thanh Huyền, nhẹ nhàng niệm xong pháp quyết, sau đó nghiêm túc nói: "Nhớ kỹ pháp quyết đấy, tấm khiên nước này có thể ngăn chặn mọi đòn tất cong từ yêu mà, ngay cả trên Thượng Thiên Đình cũng không có bao nhiều người phá giải được."

"Thật sao, ta nhớ rồi." Cảm giác mất tự nhiên chỉ xuất hiện trong một chớp mắt, y biết người nọ lo lắng cho mình. Sư Thanh Huyền nịnh nọt nắm lấy đầu ngón tay của Hạ Huyền, thè lưỡi nói: "Ta hứa sẽ ngoan ngoan đi theo phía sau ngươi, không chạy loạn, nên... ngươi bảo vệ ta, được không?"

Hết chương 52

Lời tác giả:

Tôi bị nghiện viết Thanh Huyền vừa đỏng đảnh vừa mềm mại rồi, một Phong Sư đại nhân với tính cách như vậy chắc chắn sẽ rất tuyệt vời, y có thể thẳng thắn bày tỏ tình cảm, không phải nói toẹt ra nhưng lại đủ để người khác nghe hiểu, hơn nữa còn biết lúc nào nên đặt mình ở thế yếu để thỏa mãn ham muốn hư vinh của đối phương.

Thật ra tôi muốn viết về một Quỷ vương trong ngoài không đồng nhất, miệng thì nói không quan tâm kết quả lại lén lút bảo vệ người ta cơ, nghe cũng hay nhỉ? Khổ nỗi viết xong lão Hạ trong đêm tân hôn rồi thì lại không nhịn được mà rơi vào hình mẫu dịu dàng, biết chăm sóc.

Cửa ải Hoàng Thành cơ bản đã xong rồi, còn lại đơn giản hơn nhiều.

Chương kế: biến thành dạng nữ đi chùa nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net