Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bánh trôi trắng trắng tròn tròn chen chúc nhau nằm trong một cái bát nhỏ màu trắng, nhìn thật sự rất đáng yêu. Múc một miếng lên ăn thử, vỏ bánh mềm mịn, nhân bên trong có vị ngọt ngào, có thể nhẹ nhàng cắn vụn. Vừng đen nóng hổi chảy ra, thoáng chốc cả miệng đều tràn đầy vị ngọt. Lại uống thêm một ngụm ngan, mùi hoa quế nhẹ nhàng liền tràn ngập khoang miệng, hòa tan cảm giác ngọt ngào kia, dư vị vẫn còn kéo rất dài.

Là hương vị độc nhất của Túy Tiên Lâu, cũng là hương vị trong trí nhớ.

Sư Thanh Huyền buông thìa, mắt hơi nhắm lại, hàng lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, ý thức chậm rãi bay về một phương trời xa xôi.

"Ưm." Sư Thanh Huyền nhíu mày, buông bát nhỏ tinh xảo trong tay, tay trái lấy khăn tay được đặt ra, che miệng lại, nhổ miếng bánh trôi vừa mới ăn vào ra, từ từ bình luận: "Quá ngọt gắt, hương vị của vừng đen bị che lấp hết rồi, không ngon, không ngon."

"Giờ cũng không phải Tết Nguyên Tiêu, có bán là mừng lắm rồi." Chàng trai áo trắng ở đối diện đang nghiêng người tựa vào lưng ghế cũng nhíu mày. Khuôn mặt người nọ có sáu phần tương tự với Sư Thanh Huyền, nhưng trên gương mặt lại toát ra ngạo khí ngút trời, tay chậm rãi phe phẩy cây quạt, bên trên cây quạt viết một chữ Thủy. Đây đúng là Sư Vô Độ.

Phong Sư Thanh Huyền, Thủy Sư Vô Độ, một ôn hòa một cao ngạo, là giai thoại một nhà có hai người phi thăng nổi danh đã lâu ở trên Thượng Thiên Đình. Thành thần được xem là việc rất khó rất khó, lại có thể có được huynh đệ ruột thịt cùng nhau phi thăng, đây là trường hợp mấy ngàn năm cũng khó có thể gặp được.

"Khó ăn đến như vậy à? Nếu đệ thích thì ta đến Túy Tiên Lâu mời đầu bếp nấu cho đệ cũng được." Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khổ sở của Sư Thanh Huyền ở đối diện, cầm ly trà lên phải uống vài ngụm nước trà mới tiêu được, Sư Vô Độ thu cây quạt lại, nói.

"Khụ khụ. Ha ha ha không cần không cần. Thật ra huynh không cần hà tất phải như thế, chờ đến Tết Nguyên Tiêu đi ăn không phải là được rồi à ha ha ha." Bị lời nói của huynh trưởng nhà mình làm cho kinh sợ, Sư Thanh Huyền liên tục ho khan, vội vàng ngăn cản. Có đôi khi huynh trưởng quả thật quá mức cưng chiều mình, suốt ngày tặng pháp bảo linh khí chất đầy trong điện. Nếu như y không ngăn cản, chỉ sợ ngày mai điện Phong Thủy lại có thêm một vị đầu bếp nữa rồi.

"Ừm, ăn xong rồi thì đi thôi. Mới lúc nãy Kiệt Khanh thông linh, Địa Sư mới nhậm chức rốt cuộc đã phi thăng." Sư Vô Độ gật đầu, đứng lên, nói với Sư Thanh Huyền.

Tiên Kinh ngoại trừ văn thần và võ thần còn có vài vị thần linh tương đối đặc biệt. Đó là Phong Thủy Lôi Địa Vũ, được dân gian xưng tụng gọi là Ngũ Sư. Thủy Sư chưởng thủy, quản thủy vận khắp Ngũ Hồ Tứ Hải. Phong Sư chưởng tin tức Bát Phong, thông khí hậu Ngũ Vận. Địa Sư chưởng quản công trình thổ mộc và kiến trúc nhân gian. Lôi Sư, tên thường gọi là Thiên Lôi, chưởng khí tượng. Vũ Sư chưởng mưa rơi, cũng kiêm chưởng nông nghiệp. Chức trách của năm vị này đều liên quan trực tiếp đến kế sinh nhai của lê dân bá tánh, bởi vậy cực kỳ đặc biệt, không thể thiếu. Huynh đệ Sư gia chiếm hai vị trí ở giữa, Vũ Sư cùng Lôi Sư thì Sư Thanh Huyền cũng đều gặp qua. Chỉ có mỗi vị Địa Sư này là từ lúc Địa Sư cũ giáng chức cho đến giờ, Địa Sư vẫn chậm chạp không có ai phi thăng. Không biết là chưa có người thích hợp xuất hiện, hay là ở giữa có thiên cơ nào đó không thể tiết lộ.

"Ồ? Rốt cuộc đã phi thăng rồi à? Vậy phải đến chúc mừng một phen rồi." Nghe vậy, Sư Thanh Huyền lập tức quăng bát bánh trôi khó ăn kia ra sau đầu, cũng đứng lên theo huynh trưởng, mở quạt Phong Sư ra, nói: "Vậy chúng ta lấy Đông Hải Dạ Minh Châu kia làm lễ vật đi, đệ nghĩ là tặng được đấy. Đệ sẽ nói tiểu thần quan ở trong điện đưa đến điện Địa Sư, chúng ta trực tiếp đi qua đó là được rồi."

"Ừm." Sư Vô Độ gật đầu, mở cây quạt của mình ra, vỗ ba lần lên mặt trước, lại quay ngược lại vỗ ba lần nữa. Ba làn sóng ở trên mặt quạt chậm rãi chảy qua lại, ngay lập tức, từng dòng nước nhỏ chui ra từ dưới nền đất, bao vây hai người ở giữa, nhưng lại không thấy góc áo của hai người dính chút ẩm ướt nào, quả nhiên là vô cùng thần kỳ.

Vào lúc thấy Truyền Tống Trận sắp sửa thành hình, khóe mắt Sư Thanh Huyền đảo qua, thoáng nhìn thấy đồ vật được đặt ở trên bàn nhỏ mà hai người vừa mới ngồi ở đó. Đôi mắt y chợt lóe sáng, vung tay lên sử dụng thuật pháp lấy vật từ khoảng cách xa. Vào một khắc cuối cùng trước khi Truyền Tống Trận hoàn thành, y đã bắt được món đồ nọ ở trong lòng bàn tay của mình.

Vị trí Địa Sư đã trống hồi lâu rốt cuộc có người đến nhậm chức, Thượng Thiên Đình thật sự nổ tung. Giờ phút này trong điện của vị Địa Sư mới phi thăng đông như trẩy hội, các vị thần quan lui tới khắp nơi, ngay cả có một vài thần quan hàng năm không thấy mặt mũi đâu cũng xuất hiện ở đây. Tiếng nói chuyện chúc mừng không dứt bên tai, cả điện vui mừng, rất náo nhiệt.

Nhưng có vẻ Địa Sư đại nhân mới phi thăng thoạt nhìn cũng không phải kiểu tính cách thích nói chuyện, có hơi im lặng quá mức. Hắn cũng chỉ lễ phép nói cảm tạ với chúng thần quan đến chúc mừng, chỉ liếc mắt một cái với lễ vật, không hề xem lấy một cái. Đôi mắt bình thản lạnh lùng đảo qua mặt các vị thần quan, không muốn nói quá nhiều, càng giống như đang tìm người nào đó.

"Ngươi cũng thể hiện quá rõ ràng rồi, vẫn còn nhiều thời gian. Ngươi nên kết giao nhiều hơn với một vài thần quan đi, đối với ngươi cũng không phải quá xấu." Thông linh của Hoa Thành thản nhiên vang lên bên tai Hạ Huyền. Nghe vậy, Hạ Huyền lặng lẽ nhìn về phía ngọn đèn có ấn dấu Tử Linh Điệp. Hắn chỉ liếc mắt một cái, mặt không đổi sắc trả lời người kia: "Ta đã đợi quá lâu rồi."

"Tùy ngươi vậy. Đừng bại lộ nhanh quá đấy, ta cũng không muốn ngay từ đầu đã phải thu thập cục diện rối rắm đâu. Vậy đi đây." Hoa Thành nói xong câu này liền trực tiếp ngắt thông linh.

Cùng lúc đó, tầm mắt của Hạ Huyền cũng nhìn về phía cửa.

Vừa bước vào cửa chính là hai chàng trai mặc áo trắng có dung mạo tương tự sáu phần với nhau. Người đứng trước thấp hơn một chút, trên đạo bào màu trắng có thêu hoa văn thanh phong, phất trần vắt ngang qua cánh tay, tay phải nắm chặt một cây quạt, trên mặt quạt viết một chữ Phong. Người đó có gương mặt thanh tú, giữa mi tâm điểm chút chu sa, mũi cao thẳng, dáng người rất đẹp, không thoa son nhưng môi vẫn hồng hào, trên gương mặt mang ba phần ý cười, khóe miệng cũng cong lên, tựa như gió xuân thoáng thổi qua đây. Mà vị ở đằng sau có thân hình cao lớn hơn một ít, ở góc đạo bào màu trắng cũng thêu riêng hoa văn hình gợn sóng. Cây quạt của gã cũng có nét tương đồng với người đằng trước, đang nhẹ nhàng lay động, ở trên mặt quạt viết một chữ Thủy. Gương mặt của gã với người kia cực kỳ giống nhau, nhưng lại hiện lên nét ngạo mạn khinh cuồng.

Hạ Huyền nhìn chằm chằm vào chàng tai ở phía sau, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt thành tuyền, các đốt ngón tay rung lên rất khẽ.

Chính là gương mặt này, chính là khuôn mặt xuất hiện trước khi mình chết. Nó đã vô số lần xuất hiện ở trong những giấc mộng sau này của hắn, trong những năm tháng đau khổ ở núi Đồng Lô không có thiên lý kia đã chống đỡ hắn giết hết vạn quỷ, lao ra khỏi Đồng Lô. Tơ máu trong mắt hắn bắt đầu tràn ra, Hạ Huyền nhắm chặt mắt lại. Hoa Thành nói đúng, thời cơ còn chưa chín muồi, chân tướng vẫn chưa hiện lên mặt nước, tạo ra phiền phức chỉ khiến cho sự tình càng thêm phức tạp. Vì thế hắn lại mặt không đổi sắc, dời tầm mắt của mình đi.

Chàng trai có dáng người cao hơn nghiêng người nói gì đó với một vị khác, rất nhanh liền rời khỏi. Hạ Huyền thấy thế, đang định ngầm gọi một phân thân đi theo, bên tai lại vang lên một âm thanh trong trẻo.

"Địa Sư đại nhân, tại hạ Phong Sư Thanh Huyền, chúc mừng phi thăng." Mới vừa rồi còn cách khá xa, hắn nhìn cũng không thấy rõ ràng lắm. Hiện giờ y đến gần, hắn mới phát hiện rằng khi người này cười rộ lên, khóe môi cong lên vô cùng rõ ràng, đôi mắt trong tỏa sáng lấp lánh, giống như có ánh sáng.

"Đa tạ, tại hạ Minh Nghi." Nụ cười của thanh niên đối diện vô cùng thân thiện, ánh mắt trong trẻo, không có nửa phần tạp chất, Hạ Huyền không khỏi nhìn người này thêm một chút.

"Ha ha ha, ta có lễ vật nho nhỏ, mong đại nhân vui lòng nhận cho." Mới vừa tiến vào điện là Sư Thanh Huyền đã chú ý tới người nọ. Cũng không phải vì cái gì khác, chỉ là vị Địa Sư đại nhân này thật sự quá mức anh tuấn so với những người y từng gặp. Đường nét sắc bén, đôi mắt sâu lắng có hồn, mũi cao thẳng, thân hình cao gầy, thần sắc bình thản, chính là dáng vẻ của ngọc thụ lâm phong.

Sư Thanh Huyền mới vừa rồi cũng quan sát một chút, phát hiện vị Địa Sư mới nhậm chức này có vẻ không mấy hứng thú với lễ vật của chúng thần quan, trong lòng có chút không yên tâm. Mà khi thấy Địa Sư nhìn chằm chằm thứ trong lòng bàn tay mình, vẻ mặt dạt dào hứng thú, y không khỏi sinh nghi, cũng nhìn lại theo tầm mắt của đối phương. Bấy giờ y mới phát hiện thứ mình đang nâng trong lòng bàn tay không phải hộp lễ vật gì cả, mà là một hộp bánh hoa quế mới vừa rồi thuận tay lấy được ở tửu lâu kia!

Đúng rồi, vào một khắc cuối cùng khi Truyền Tống Trận của Sư Vô Độ hoàn thành, Sư Thanh Huyền sử dụng thuật pháp lấy vật từ khoảng cách xa, đúng là muốn mang theo hộp bánh hoa quế đã được đóng gói cẩn thận kia.

Nhưng ai mà biết được, lúc tặng lễ vật lại lấy nhầm đồ rồi!

"Ha ha ha ha ha! Cái này cái này cái này, ta ta ta, thật xin lỗi!!" Máu nóng trong nháy mắt từ lòng bàn chân vọt thẳng lên đỉnh đầu, Sư Thanh Huyền chỉ cảm thấy mặt mình nóng quá mức rồi. Khi y đang nghĩ thầm rằng như thế này quá mức dọa người, muốn nhanh chóng tạo ra một trận gió thổi mình bay ra ngoài cách xa vạn dặm mới tốt thì vị Địa Sư đại nhân đối diện lại mặt không đổi sắc, cầm một cái bánh lên bỏ vào trong miệng, nói: "Rất tốt, đúng lúc ta đang đói bụng."

Vị Địa Sư đại nhân này thật sự rất thú vị đó! Sư Thanh Huyền vừa rơi lệ đầy mặt vừa lặng thầm nghĩ như vậy.

Hết chương 8


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net