Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Huyền cảm thấy mình vừa mới lên Thượng Thiên Đình đã chọc phải phiền phức lớn.

Ngày ấy hắn thật sự rất đói bụng, đứng hồi lâu ở trong đại điện, nghênh đón lễ vật chúc mừng, ứng phó đám thần quan tới lui đã quá đủ phiền phức rồi. Để tránh cho việc nói nhiều thành nói sai, hắn dứt khoát dùng tính cách ban đầu của mình ra ứng đối, tạo ra một hình tượng cao lãnh hoàn hảo cho Địa Sư Nghi mà mình đang cải trang, trực tiếp bỏ qua được phiền phức nói nhiều nói bậy kia. Nhưng cho dù là như thế, chỉ là đứng giữa đại điện mà thôi, bụng hắn đã cảm thấy vô cùng đói khát.

Lúc Hạ Huyền vẫn còn sống đã từng gặp tai ương phải sống trong lao ngục. Đồ ăn cũng chỉ tạm có thể no một chút, nếu như gặp phải quản ngục mất hứng, ba bốn ngày không được cho ăn cũng là chuyện bình thường. Thói quen đó duy trì lâu như vậy đã tạo ra một cái dạ dày dễ cảm thấy đói bụng. Sau khi hắn thành quỷ, đặc tính này cũng không biến mất, khi thì ăn uống quá độ, khi thì mắc bệnh kén ăn.

Bởi vậy, khi người nọ mang theo ý cười trong trẻo lấy ra một hộp bánh hoa quế, cũng không biết là do người ấy cười quá mức chói mắt như nắng hè, hay là bánh hoa quế ở trong lòng bàn tay người ấy nhìn qua sáng bóng mê người. Trong lúc đó, như bị ma xui quỷ khiến, hắn nhất thời không thể nhịn xuống được, liền tiện tay cầm một cái lên. Sau đó thậm chí còn bị Hoa Thành biết được, vì chuyện này mà cười nhạo hắn một cách rõ ràng suốt ba ngày liên tiếp.

Càng khiến cho Hạ Huyền không biết nói gì chính là không biết mình đã làm cái gì không đúng mà sau ngày ấy, vị Phong Sư đại nhân cả ngày tươi cười kia lại thường xuyên cố ý hoặc vô tình xuất hiện ở trước mặt mình. Có khi là hắn vừa ra khỏi cửa điện liền đụng phải Phong Sư "đúng lúc" đi đến nơi giải quyết kỳ nguyện. Có khi là vào lúc tụ họp ở đại điện Thần Võ, người nọ cười tủm tỉm bảo mình ngồi vào vị trí "đúng lúc" đang trống ở bên cạnh y. Cũng có khi, vị Sư Thanh Huyền kia kích động trực tiếp gửi một tin thông linh tới cho hắn: "Minh huynh, huynh vừa mới lên Thượng Thiên Đình không bao lâu, rất nhiều chỗ vẫn chưa quen thuộc lắm đúng không? Ta đưa huynh đi dạo chơi nha?"

Hạ Huyền bắt giam Địa Sư thật sự, giấu diếm thân phận Tuyệt Cảnh Quỷ Vương, ẩn núp ở trên Thượng Thiên Đình cũng vì một nguyên nhân quan trọng duy nhất. Đó là hắn muốn biết vị Thủy thần quan kia rốt cuộc có liên quan gì đến với cái chết của mình. Hắn vừa bước lên được Thượng Thiên Đình liền lập tức phân tán phân thân ra để điều tra, đương nhiên rất nhanh liền biết rõ vị Phong Sư cả ngày xuất hiện ở trước mặt mình chính là đệ đệ ruột thịt của người nọ. Cho nên hắn cũng vui vẻ nhận lấy, biết thời biết thế, để mọi việc thuận lý thành chương, muốn thu hoạch thêm càng nhiều tin tức.

Sư Thanh Huyền suy nghĩ vô cùng đơn giản.

Ngày ấy sau khi chuyện tặng sai lễ vật xảy ra, Địa Sư mới nhậm chức không hề tức giận, ngược lại rất quan tâm đến mình, cho y một bậc thang để hạ xuống. Phải biết rằng hơn trăm vị tiên quan ở Thượng Thiên Đình này có thể thuận lợi vượt qua thiên kiếp đứng hàng tiên ban, thật ra cũng không dễ ở chung giống như mặt ngoài. Những loại chuyện như cung vàng điện ngọc, nghi thức lạc thành lại tặng sai lễ vật rốt cuộc xử lý như thế nào, toàn bộ đều dựa vào tâm tình của mọi người. Có người lòng dạ phóng khoáng cũng không để ý, giải thích rõ ràng thì mọi chuyện đều sẽ qua. Nhưng nếu như gặp phải người có hẹp hòi nông cạn ích kỷ sẽ cho rằng đây là ỷ vào chuyện phi thăng sớm mà ra oai phủ đầu, như thế mối hận thù này cứ như vậy mà thành. Người có thể thành thần ai mà không phải là vương hầu quý tộc ở chốn nhân gian, công thành danh tọa, phần lớn đều có trong mình vài phần kiêu ngạo, cũng có mấy kẻ là không phải thiện lương gì cho cam.

Cho nên Sư Thanh Huyền ngoại trừ cảm kích Địa Sư không hề để ý đến chuyện mình tặng sai lễ vật hôm đó, trực tiếp bỏ qua phiền toái này, mà y còn cảm thấy rằng Địa Sư này tuy rằng trên mặt thoạt nhìn là thần sắc lạnh lùng thản nhiên, nhưng thái độ làm người lại phóng khoáng rộng rãi, đáng giá kết giao thân thiết. Sư Thanh Huyền y xưa nay làm việc quang minh lỗi lạc, đương nhiên cũng càng thêm thiên vị người có tính cách giống như mình. Có lẽ vì muốn báo đáp tình cảm khoan dung này, hơn nữa còn có tâm lý áy náy vì chuyện trước kia tác động, Sư Thanh Huyền thường xuyên xuất hiện trước mặt Địa Sư, hay dẫn đối phương đi khắp nơi để quen thuộc Thượng Thiên Đình hơn, kết bạn với thần quan khắp nơi. Cho nên hai người này khoảng thời gian này thường xuyên ở cùng một chỗ với nhau.

"Thủy sư huynh, gần đây sao lại không thấy Thanh Huyền đâu? Không phải y thường xuyên sẽ ở cùng một chỗ với huynh sao?" Ngày hôm đó, Đế Quân vẫn giống như thường triệu tập chư vị thần quan nghị sự ở điện Thần Võ, các văn thần võ thần từ to đến nhỏ đều đến đông đủ. Bùi Minh mặc áo nhung đi đến bên cạnh Sư Vô Độ, ngồi xuống, tùy ý mở miệng hỏi. Sau đó gã thấy bàn tay đang phẩy quạt của Sư Vô Độ hơi dừng lại, thái dương hiện lên gân xanh thoắt ẩn thoắt hiện. Thấy như thế, Bùi Minh hơi hơi kinh ngạc, đang muốn mở miệng hỏi lại, chỉ thấy từ bên kia cửa địa, người đi vào đúng là Phong Sư Thanh Huyền và một nam tử mặc áo đen.

Sư Thanh Huyền mặc đạo bào màu trắng không biết đang nói cái gì với công tử áo đen, vui vẻ thể hiện ra mặt. Vị công tử áo đen mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì biến hóa quá nhiều, nhưng bước chân lại không nhanh, vẫn luôn duy trì việc bước đi cùng lúc với Sư Thanh Huyền.

"Ừm... Đó là... Địa Sư Minh Nghi?" Bùi Minh sờ cằm, chợt nghe thấy Sư Vô Độ ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng.

Mắt thấy hai người kia chọn hai chỗ trống song song bên cạnh nhau liền ngồi xuống, Sư Vô Độ trầm mặt, mở miệng nói: "Thanh Huyền, lại đây." Nghe vậy, Sư Thanh Huyền liếc mắt nhìn qua, nhìn Hạ Huyền ở bên cạnh mặt không đổi sắc, cười tủm tỉm nói: "Ca, đệ ngồi cùng một chỗ với Minh huynh là được rồi."

"Thủy Sư huynh, huynh xem đi, đệ đệ lớn rồi như bát nước đổ đi." Bùi Minh cười to nói.

"Suốt ngày đi theo người khác làm gì? Nhiều ngày qua đệ đi đến chỗ nào? Điện Phong Thủy cũng không thèm trở về." Nghe vậy, Sư Vô Độ không muốn đáp lời, không thèm nhìn đến Bùi Minh đang cười một cách khoa trương bên cạnh.

"Hai ngày trước Minh huynh có kỳ nguyện, đệ đi xem náo nhiệt chút thôi." Sư Thanh Huyền cười hì hì nói.

"Kỳ nguyện của người khác đệ đi theo làm gì." Sắc mặt Sư Vô Độ vẫn âm trầm như trước, vỗ mạnh một phát lên bàn của Bùi Minh đang cười đến run rẩy ở bên cạnh, hung dữ nói: "Đừng có cười!"

"Đúng, đừng nên đi." Sư Thanh Huyền còn chưa kịp trả lời, chợt nghe thấy Hạ Huyền mới vừa nãy vẫn luôn một mực trầm mặc giả chết lại mở miệng nói.

"Hả! Minh huynh, huynh thật sự không có lương tâm chút nào! Ngày hôm qua huynh còn nói ta là bạn tốt nhất của huynh!" Nghe vậy, Sư Thanh Huyền giận dữ nói.

"? Ta chưa nói, là ngươi nói mà."

"Ta nói thì lại như thế nào hả! Ta không phải bạn tốt nhất của huynh ư?"

"..." Hạ Huyền quyết định tiếp tục giả chết.

Hết chương 9


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net