Sống lại chỉ để yêu em lần nữa 1-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                

Chương 1: Sống lại

Edit: Thanh Thạch

Vương Đại Hổ biết rõ mình đã chết, chết tại cái đêm mưa kia, chết ở dưới dao của một mụ điên không biết xông ra từ chỗ nào.

Một dao cắm ở tim, mất mạng tại chỗ.

Hắn trơ mắt nhìn chính mình bị đưa vào nhà xác, bị đưa vào lò hoả thiêu, rồi trở thành một bình tro cốt chôn dưới mộ.

"Nói như vậy, hiện giờ tôi là quỷ?" Vương Đại Hổ cười khổ.

Trong truyền thuyết, chỉ có những hồn phách vẫn mang nặng "tình cảm" với cuộc sống mới có thể biến thành quỷ, mà Vương Đại Hổ cũng hiểu được sở dĩ mình còn chưa có đi "đầu thai chuyển thế" là vì trong lòng hắn không bỏ xuống được một người.

Bảo bối của hắn, vợ của hắn, Nhiên Nhiên của hắn.

Bởi vì không bỏ xuống được, cho nên hồn phách của hắn vẫn theo bên người cậu, dù chỉ có thể nhìn, hắn vẫn muốn được ở bên cậu.

.

"Đại Hổ, ăn cơm đi!" Lý Thanh Nhiên ngồi trước bàn ăn, ôn nhu gọi.

Trên bàn bốn đĩa thức ăn, hai bộ bát đũa.

Trong phòng một người.

Một quỷ.

"Tích tắc, tích tắc..." Chỉ có tiếng kim giây chậm rãi nhích.

Hai giờ sau, Lý Thanh Nhiên lẳng lặng đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ ăn trên bàn, đổ từng đĩa vào thùng rác rồi đi vào phòng ngủ, nằm lên giường.

Vương Đại Hổ nặng nề theo phía sau cậu.

Trên giường Lý Thanh Nhiên cứ nằm như vậy, không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt vô thần mở thật to.

"Vẫn không ngủ được sao?" Vương Đại Hổ đau lòng khẽ vuốt lên đôi mày cậu.

Từ khi hắn chết, Nhiên Nhiên liền không ngủ một giấc nào.

Mỗi đêm, mỗi đêm, cứ như vậy mở to mắt lặng lẽ nhìn.

"Đại Hổ." Lý Thanh Nhiên khẽ gọi.

"Anh ở đây!" Vương Đại Hổ đáp: "Anh ở đây, anh ở đây, anh vẫn ở bên cạnh em mà!!..." Hắn quỳ xuống bên người Lý Thanh Nhiên, khóc đến tê tâm liệt phế: "Nhiên Nhiên, anh vẫn ở đây mà! Đừng ở đây tra tấn mình nữa, đừng như vậy nữa... Van em... Đừng như vậy nữa!"

Anh chết rồi, nhưng em còn sống mà!

Nếu cái chết của anh tra tấn em thành như vậy, như vậy anh thà rằng chúng ta chưa bao giờ yêu nhau.

Cho nên –

Nhanh quên anh đi!

.

Vương Đại Hổ mất được một tháng, Lý Thanh Nhiên thôi việc, mỗi ngày chỉ lẳng lặng ngồi ngây ở nhà từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn.

Vương Đại Hổ mất được hai tháng, Lý Thanh Nhiên học được hút thuốc và uống rượu, khiến cho thân thể vốn đã gầy càng trở nên ốm yếu không chịu nổi.

Vương Đại Hổ mất được ba tháng, Lý Thanh Nhiên bị xuất huyết dạ dày được đưa vào viện, nhưng tại một giờ trước ca phẫu thuật khẩn cấp, lại không thấy bóng dáng.

Không ai biết cậu đi đâu, trừ Vương Đại Hổ.

Ban đêm tối đen, bia mộ lạnh băng.

Trên di ảnh, Vương Đại Hổ vẫn như cũ cười đến vô tâm vô phế.

Lý Thanh Nhiên nhẹ nhàng áp má mình lên.

"Anh thật sự đã chết!" Giọng cậu trầm mặc và đau thương, nghĩ tới ngày xưa người ấy từng chỉ tay lên trời mà thề rằng sẽ yêu thương cậu cả đời, thanh âm Lý Thanh Nhiên bỗng trở nên ngập tràn hận ý: "Đồ lừa đảo!"

Nhìn Lý Thanh Nhiên gầy đến không còn nhận ra nổi, Vương Đại Hổ ở giữa không trung bối rối xoay quanh: "Nhiên Nhiên, mau quay lại bệnh viện đi! Dạ dày của em vừa mới ngừng chảy máu, đừng có chạy lung tung nữa!"

"Đại Hổ!" Đột nhiên, Lý Thanh Nhiên thì thào nói: "Em mệt mỏi, thật sự mệt lắm! Em muốn gặp anh, nên là tha thứ cho em nhé."

"Nhiên Nhiên... Nhiên Nhiên... Em muốn làm gì? Đừng làm chuyện điên rồ!" Giữa không trung, Vương Đại Hổ hoảng sợ nhìn Lý Thanh Nhiên lấy từ túi quần ra một con dao.

Khuôn mặt cậu rất lãnh tĩnh, bình tĩnh đến tuyệt vọng.

"Đây là tín vật anh tặng em khi chúng ta kết hôn, em nhớ rõ lúc ấy anh nói: Nhiên Nhiên, anh đời này nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc, nếu về sau anh phản bội em, khiến em tổn thương, em liền dùng con dao này đâm chết anh... Anh biết không? Khi nghe được những lời đó, em thật sự vô cùng vui sướng!"

Một giọt, hai giọt, nước mắt lạnh lẽo chảy xuống.

Đây là lần thứ hai Vương Đại Hổ nhìn thấy Lý Thanh Nhiên khóc.

Lần đầu tiên là lúc hắn chết, khi ấy cậu ôm hắn cả người đầy máu khóc điên cuồng mà tuyệt vọng.

Lần này lại là bình tĩnh mang theo những hồi ức ngọt ngào.

Thoáng chốc, một loại dự cảm cực xấu nổi lên trong lòng Vương Đại Hổ.

Hắn liều mạng gào thét, liều mạng bắt lấy con dao trong tay Lý Thanh Nhiên.

Nhưng mà, vô dụng.

Bởi vì hắn là một con quỷ.

Bởi vì hắn đã chết từ lâu.

Khi lưỡi dao sắc bén cứa sâu vào cổ tay nhỏ bé yếu ớt kia, khi máu tươi chẳng khác nào vòi nước chảy tràn ra ngoài.

Vương Đại Hổ tan vỡ.

Trên thế giới này có chuyện gì đau đớn hơn so với việc trơ mắt nhìn người mình yêu chết đi ngay trước mặt mình mà bản thân lại không thể làm gì?

Những gì mấy tháng nay Lý Thanh Nhiên phải trải qua, giờ tới phiên hắn.

"Nhiên Nhiên... Nhiên Nhiên..." Giây phút này, Vương Đại Hổ thật sự hận, hận vô cùng, hắn hận mụ đàn bà đã giết hắn.

Hắn càng hối hận, cực kỳ hối hận.

Nếu biết chính mình sẽ chết sớm, lúc trước hắn không nên dây dưa với cậu.

Như vậy, cậu có lẽ sẽ không làm ra cái loại chuyện ngu ngốc này.

"A a a a a —-" Trái tim Vương Đại Hổ thật đau, rất đau, so với lúc trước bị đâm một dao còn đau hơn: "Ai tới, ai tới, cứu em ấy đi... cứu Nhiên Nhiên của tôi...."

Giữa những tiếng rên rỉ thống khổ, hắn tận mắt chứng kiến chiếc áo sơ mi trắng tinh nhiễm đầy máu đỏ.

Nhiễm lên bia mộ lạnh băng của hắn.

"Đại Hổ." Lý Thanh Nhiên trượt xuống mặt đất, hai tay nâng lên hướng về hư không, trên mặt cậu là nụ cười thoải mái như được giải thoát, nhưng khi Vương Đại Hổ muốn cầm lấy, nhẹ rơi.

"Thanh Nhiên —-" Một tiếng rống thê lương vang lên.

Vương Đại Hổ chỉ cảm thấy dưới chân mình bỗng nhiên nứt ra một khe hở, hắn cứ thế rơi xuống mãi không ngừng, đầu óc quay cuồng mà mất đi ý thức.

.

"Đại Hổ, Đại Hổ..." Có giọng nói bên tai gấp gáp gọi hắn, mí mắt Vương Đại Hổ giật giật, chủ nhân giọng nói nhìn thấy, càng thêm nóng nảy gọi: "Đại Hổ, Đại Hổ...."

Vương Đại Hổ cuối cùng từ từ mở mắt, ánh vào mi là một khuôn mặt đầy nếp nhăn.

"Tốt rồi, tốt rồi, thằng bé tỉnh lại rồi!" Một giọng nam khàn khàn vang lên: "Sau gáy thằng bé vẫn còn sưng, tý nữa tôi đi trạm xá thôn lấy ít thuốc tiêu sưng, qua vài ngày là lại nhảy nhót như thường ý mà."

"Phải, phải, Đại Hổ của bà không có việc gì!" Bà lão ôm lấy hắn từ trên giường vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đại Hổ còn đau không? Nhìn mặt đầy nước mắt này..."

Vương Đại Hổ phát ngốc, hoặc là nói cực kỳ không thể tin được.

Hắn dùng sức chớp mắt, không xác định hỏi: "Bà nội?"

"Ừ! Bà đây." Bà lão đau lòng vuốt ve khuôn mặt cháu mình: "Đứa nhỏ này sao lại nghịch như vậy, chơi cái gì không tốt lại cứ muốn trèo lên cây hoè, xem đi, từ trên cây ngã đập đầu xuống đất, làm bà sợ muốn chết!"

Vương Đại Hổ lúc này triệt để ngây ngẩn cả người.

Sao lại thế này?

Rốt cuộc là sao thế này?

Bà nội không phải đã qua đời từ nhiều năm trước sao? Còn có... còn có giọng nói của mình... sao lại nghe giống như là, giống như là...

Cả người run rẩy, Vương Đại Hổ nâng lên hai tay.

Ngăm đen, mập mạp, rõ ràng là tay trẻ con.

"Đại Hổ, cháu làm sao vậy, ông ơi mau đến đây xem, Đại Hổ nhà mình hình như không ổn lắm!" Sợ cháu mình ngã đến hỏng đầu, bà lão vội vàng kêu lên.

Vương Thủ Dân cũng sốt ruột, liền nhanh chóng tiến lên nhìn kĩ: "Hổ Tử, cảm thấy thế nào, đầu có đau không?"

Vương Đại Hổ chớp mắt, hoảng hốt trả lời: "Ông nội... cháu, cháu năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Thằng bé này hỏi cái gì vậy! Sang năm cháu không phải lên bảy sao?" Ông lão vừa thấy không tốt, khoác lại áo bông vừa mới cởi ra: "Không được, để tôi mang Đại Hổ lên bệnh viện huyện một chuyến đi!"

Lúc này, Vương Đại Hổ ngược lại khá bình tĩnh, không biết nghĩ tới cái gì, hắn biến sắc, vội kéo áo ông lão: "Ông, cháu không sao, vừa rồi tỉnh dậy có hơi chóng mặt, giờ tốt hơn nhiều rồi!"

Hai cụ vẫn không yên lòng.

Đặc biệt bà nội còn hỏi vài thứ như là: Ba mẹ cháu tên là gì? Nhà cháu ở đâu? linh tinh.

Thẳng đến khi Vương Đại Hổ trả lời đầy đủ mới thôi.

Biết rằng cháu mình thật sự không sao, hai cụ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại dỗ Vương Đại Hổ ngủ rồi mới một người đi trạm xá mua thuốc, một người đi vào bếp làm cơm trưa.

Đợi đến khi hai người đều đi ra khỏi phòng, Vương Đại Hổ đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt.

Thật ra đến bây giờ hắn vẫn như đang lọt trong sương mù.

Mình như thế nào lại biến thành trẻ con?

Không! Chính xác mà nói, mình như thế nào lại quay về trước đây?

Là đang nằm mơ sao? Nhưng là trên đời sẽ có giấc mộng nào chân thật như vậy sao?

Sờ sờ trên gáy tuy đã dán miếng băng nhưng vẫn u lên một cục khiến hắn đau đến run người.

Đối với chuyện mình ngã từ trên cây xuống, Vương Đại Hổ vẫn còn chút ấn tượng. Nhớ rõ kiếp trước mình không cẩn thận ngã đập đầu, được đưa lên bệnh viện huyện cấp cứu. Chính vì việc này mà mẹ mình vẫn thầm trách ông bà nội, thậm chí nhiều năm sau cũng không đưa Vương Đại Hổ về thăm.

"Như vậy nghĩa là tôi thật sự trở về quá khứ... Tôi, tôi thật sự lại là người sao?" Cảm nhận được hơi ấm toát ra từ thân thể mình, trên khuôn mặt mập mạp toét ra một nụ cười rõ ngốc.

Không có làm quỷ, vĩnh viễn đều không thể hiểu được nỗi khổ của quỷ.

Cái loại cảm giác chỉ có thể nhìn, chỉ có thể nghe, lại không thể chạm đến, không thể đáp lại.

"Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên.........." Vương Đại Hổ cắn chặt chăn đắp trên người, từng giọt nước mắt như dòng suối chảy xuống. Hắn nhớ tới hình ảnh Lý Thanh Nhiên cắt cổ tay, hình ảnh cả người cậu đều là máu nằm trước mộ mình, thân hình nhỏ bé thống khổ không ngừng run rẩy.

Quả nhiên, vẫn không thể nào buông tha cậu được!

Trên mặt Vương Đại Hổ toát lên biểu tình kiên định, nếu ông trời đồng ý cho mình cơ hội sống lại một lần, như vậy lúc này đây, hắn nhất định sẽ càng thêm, càng thêm yêu thương cậu.

Cho nên –

Nhiên Nhiên, chờ anh.

Chương 2: Thanh Nhiên

Edit: Thanh Thạch

Bởi vì đầu Vương Đại Hổ bị thương nên bà bắt hắn nằm trên giường đến nửa tháng cũng không được xuống đất.

Thẳng đến hôm nay – Tết ông Công ông Táo mới được giải phóng.

"Cạch cạch cạch..." Từ sáng sớm bà nội đã lục tục ở trong bếp, hết thái rau lại băm thịt.

"Đại Hổ! Có mệt không, vào nhà nghỉ đi, cẩn thận đừng để cứa vào tay." Bà lão nhìn cháu mình ngồi trước bếp lò đút củi, khuôn mặt hiền từ nói.

"Bà nội, cháu không mệt, bà mới mệt, bà làm từ sáng đến giờ rồi, hay bà nghỉ ngơi một lúc đi!"

Nghe thằng cháu nói mà ấm cả lòng, bà cảm động đến ánh mắt đều ướt. Đứa nhỏ này sau vụ ngã cây lần trước thế mà trở nên hiểu chuyện, cũng không nghịch ngợm như hồi trước, còn biết quan tâm người khác. Thật sự là một đứa trẻ ngoan.

"Bà không mệt, hôm nay là Tết ông Táo, tý nữa còn phải tiễn Táo quân lên trời, đồ cúng phải chuẩn bị đầy đủ, nếu không Táo quân sẽ trách tội đó!"

Vương Đại Hổ nghe xong không khỏi toét miệng cười.

Loại ngày hội truyền thống như thế này đối với nông thôn ở vùng Đông Bắc rất là quan trọng, đồ đạc chuẩn bị một chút cũng không thể sai, so với ở thành phố thú vị hơn nhiều.

Cả ngày trôi qua trong bầu không khí bận rộn chuẩn bị, bận rộn cằn nhằn.

Thẳng đến bốn giờ chiều, ông nội Vương Đại Hổ mới cùng hắn quỳ xuống trước bức tranh Táo quân.

Bởi có tập tục nam không cúng Trung Thu, nữ không cúng ông Táo nên trong phòng bếp chỉ có hai ông cháu.

Bức hoạ đầy màu sắc treo trên tường bếp ám khói đen.

Bàn thờ hình chữ nhật bày bốn đĩa quả, bốn đĩa bánh.

Ông nội nghiêm túc nhỏ giọng khấn trong chốc lát rồi cầm chiếc đũa ngâm trong bát mật lên.

"Cháu bôi mật cho Táo quân đi."

Vương Đại Hổ dạ một tiếng, đứng dậy nhận lấy chiếc đũa, bôi lên miệng Táo quân trong bức tranh. Đây là một tập tục ở vùng Đông Bắc, người ta cho rằng nếu bôi mật lên miệng Táo quân thì ông ta sẽ không thể nói bậy trước mặt Ngọc Đế.

Vương Đại Hổ bởi vì đã từng làm quỷ, trải qua chuyện sống lại khó tin như vậy, nên đối với thần tiên gì đó tỏ ra khá "kính trọng".

Dùng đầu đũa tinh tế vẽ một đường, hai ông cháu lại cúi lạy vị thần rồi mới đi vào phòng,

Bà nội đã dọn xong bàn ăn, bên trên bày năm sáu đĩa sủi cảo, hương vị phải nói là khiến cho người ta muốn nuốt luôn cả lưỡi.

"Hổ Tử đói bụng rồi phải không! Mau ăn đi, tý lạnh là không ngon nữa đâu!" Bà trước tiên liền gắp môt viên sủi cảo vào bát sứ trước mặt hắn.

Vương Đại Hổ cười cười, cũng không ăn ngay mà với lấy bình rượu trên bàn.

Trước mặt ông bà, rót cho mỗi người một chén, cũng đổ cho mình một cốc lớn nước lê[1] loại năm hào một chai.

Lúc này hắn mới nâng cốc tủm tỉm nói: "Ông nội, bà nội, Đại Hổ chúc ông bà ngày càng vui vẻ, thân thể khoẻ mạnh, vạn sự như ý."

Nói xong còn đặc biệt một ngụm uống hết cả cốc nước trái cây.

"Ngoan lắm!" Vương Thủ Dân rất vui, nhìn cháu mình như vậy, tương lai nhất định có tiền đồ.

Bà nội lại càng mừng, vỗ vỗ hắn vài cái, đứa cháu bảo bối còn biết hiếu kính bọn họ, sao lại không mừng cho được.

Vương Đại Hổ hai thế làm người, hơn nữa hắn cũng thuộc dạng khéo ăn khéo nói, không đến vài phút liền khiến cho ông bà mặt mày hớn hở, mắt híp đến không thấy phương hướng.

Khi mọi người trong nhà đang vui cười ăn sủi cảo, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng chó sủa lớn.

Ngày nay ở nông thôn hầu như nhà nào cũng nuôi một con chó giữ nhà, mà con berger nhà hắn rất lợi hại, chỉ cần có người đến gần sân là sủa.

"Để tôi đi xem, chắc có người đến!" Ông nội khoác thêm áo bông rồi bước ra ngoài.

Chỉ thoáng chốc liền vội vàng quay lại.

"Thế nào?" Nhìn thấy sắc mặt ông không tốt, bà nhanh hỏi, Vương Đại Hổ cũng vểnh tai nghe.

"Ai! Lý Trường Quý kia lại làm loạn, ném Tú Mai trên sân mà đánh túi bụi, tôi phải qua xem thế nào."

Vương Thủ Dân là thôn trưởng thôn Hưng Nghiệp, trong thôn xảy ra chuyện, ai cũng tìm ông đầu tiên.

"Thật là muốn chết a! Sống bình thường không muốn lại cứ suốt ngày muốn nháo, Tú Mai sớm muộn gì cũng sẽ bi tên điên kia đánh chết." Bà than thở: "Đáng thương nhất chính là thằng bé Nhiên Nhiên kia, có một người ba như vậy, ai!"

"Oanh...." Giống như sét đánh khiến trước mắt Vương Đại Hổ bay một đống sao.

Nhiên, Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên nào?

Không đợi hắn nghĩ nhiều, bên kia Vương Thủ Dân đã xốc mành chuẩn bị đi ra ngoài: "Tôi đi qua xem, hai bà cháu cứ ăn trước đi."

Vương Đại Hổ từ trên ghế nhảy xuống, kêu to: "Ông nội, cháu cũng đi!!"

Ông lão vốn không đồng ý nhưng không chịu nổi Vương Đại Hổ mè nheo, liền nắm lấy tay hắn vội vàng bước đi.

Hai ông cháu cộng thêm một thím chạy lại đây gọi, ba người đi về phía đầu thôn đông.

Đi hồi lâu mới thấy một căn lều tranh lẻ loi cũ nát không chịu nổi.

Lúc này, đã có một ít người trong thôn đứng vây xung quanh.

Vương Đại Hổ sốt ruột, rút khỏi tay ông nội, ỷ vào mình người bé nhanh như chớp chen vào giữa đám người.

Chỉ thấy trong sân một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ăn mặc lôi thôi, một tay xách dao phay, một tay túm lấy người phụ nữ "Bang bang bang..." mà đánh.

"Đừng đánh mẹ mà, ba đừng đánh mẹ nữa..." Thanh âm non nớt như tiếng mèo con ám ách thê lương, thân hình nhỏ gầy cố ôm lấy ống quần người đàn ông, trên mặt loang lổ nước mắt.

Vương Đại Hổ chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, khuôn mặt kia, cho dù hoá thành tro hắn cũng nhận ra.

Người đàn ông vẻ mặt điên cuồng, giơ chân lên, đạp một phát vào ngực đứa trẻ, lập tức khiến cho thằng bé văng thật xa.

Vương Đại Hổ quát to một tiếng, ánh mắt thoáng chốc đỏ bừng. Nhanh như chớp, nháy mắt liền đánh thẳng tới bụng người đàn ông, thân mình nghé con lập tức khiến gã té ngã.

"Thằng khốn, mày đánh ai!" Vương Đại Hổ ngồi trên cổ gã, giơ lên nắm đấm nhỏ liên tục đánh xuống mặt người đàn ông, người tuy bé nhưng lực vẫn là rất lớn, chỉ chốc lát liền đánh đến máu mũi giàn giụa. Vương Thủ Dân đứng một bên lúc này mới tỉnh lại, sợ cháu mình chịu thiệt, hai ba bước chạy lại, trước tiên đá con dao phay bên cạnh ra xa rồi mới hô: "Đứng nhìn làm gì, Lý Trường Quý phát bệnh, còn không lấy dây thừng trói hắn lại."

Trưởng thôn đã mở miệng, mọi người tự nhiên nghe theo, chỉ chốc lát sau liền trói gô tên lôi thôi kia lại, còn mấy thím trong thôn chạy tới đỡ người phụ nữ bị đánh đến mặt mũi bầm dập đứng dậy.

"Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên.... Em thế nào, không sao chứ?" Vương Đại Hổ chân như nhũn ra quỳ gối bên người đứa bé, ôm lấy cơ thể xanh tím nhẹ nhàng lắc lắc.

"Mẹ..." Ngực bị đạp một cước, Lý Thanh Nhiên đau đến cuộn chặt thân mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết ứ bầm, miệng lại vẫn cố chấp gọi mẹ.

Vương Thủ Dân nhìn thoáng qua, thở dài, gọi người đem hai mẹ con đưa đi trạm xá, Vương Đại Hổ tất nhiên không để ý ngăn trở cũng đi theo.

Ngồi trên xe đẩy, hắn ôm thân hình suy yếu vô cùng của Nhiên Nhiên, khó chịu giống như trái tim bị ai đó bóp chặt.

Rõ ràng bằng tuổi với hắn, lại gầy đến trơ xương, quần áo mặc trên người vá chằng vá đụp, vừa nhỏ vừa cũ, cổ tay cổ chân lộ ra bên ngoài đều nứt nẻ đỏ bừng. Nhiên Nhiên của hắn sao lại phải chịu khổ như vậy, sao lại khổ như vậy chứ?

Vương Đại Hổ không kiềm được mà khóc.

Nước mắt nóng bỏng rơi xuống mặt Lý Thanh Nhiên, cậu chậm chạp mở mắt, nhìn người đang ôm chặt lấy mình, nghi hoặc nhíu mày.

"Nhiên Nhiên, có phải là đau chỗ nào không? Cố nhịn, chúng ta sắp tới bệnh viện rồi! Đến bệnh viện liền không đau nữa!" Vương Đại Hổ ôm cậu, thanh âm ôn nhu dỗ dành.

Lý Thanh Nhiên nhìn bộ dạng hắn vô cùng lo lắng, đề phòng trong mắt chậm rãi tan đi.

Cậu nghĩ: Đây là ai vậy?

.

Trạm xá trong thôn Hưng Nghiệp kỳ thật chỉ là một căn nhà ngói ba gian, trong đó có một bác sĩ trung niên chừng năm mươi tuổi cùng một hộ sĩ trẻ.

Bác sĩ Hứa kia nghe nói năm đó bị điều đến đây cải tạo lao động, tuy rằng sau này được minh oan, thế nhưng ông không có con cái cũng không trở về thành phố, ngược lại ở trong thôn làm bác sĩ. Y thuật của ông vô cùng tốt, chẳng những có thể khám bệnh chích thuốc, mà đối với trung y thảo dược gì đó cũng có chút nghiên cứu. Cái gáy Vương Đại Hổ lần trước sưng thành một cục, chính là bác sĩ Hứa đắp ít thảo dược lên miệng vết thương, không qua vài ngày liền tiêu đi. Cho nên người trong thôn có cái gì đau đầu nhức óc đều luôn tìm ông, vô cùng tin tưởng.

Mẹ của Lý Thanh Nhiên – Khổng Tú Mai lần này bị thương rất nặng, thời điểm được người đưa tới thì đã hôn mê.

Toàn bộ trạm xá hỗn loạn một hồi, cuối cũng vẫn là bác sĩ Hứa lên tiếng đuổi mấy người đến xem náo nhiệt ra ngoài. Vương Thủ Dân vốn cũng muốn kéo Đại Hổ đi, nhưng đứa cháu bảo bối lại cứ như bị ma nhập sống chết nhất định muốn ở cùng thằng bé nhà họ Lý. Không có biện pháp, Vương Thủ Dân đành phải để Đại Hổ ở lại, ông còn phải đi báo với nhà mẹ đẻ Khổng Tú Mai nữa.

Lý Thanh Nhiên nằm trên giường bệnh truyền nước, hai mắt vô thần mở to ngây ngốc nhìn trần nhà.

Vương Đại Hổ bê chậu nước ấm lại đây, cầm khăn mặt treo trên tường nhúng ướt, bắt đầu cẩn thận giúp cậu lau mặt.

"Anh Đại Hổ giúp em lau người nha, sẽ không đau đâu!" Vừa nói vừa giơ tay định cởi áo Lý Thanh Nhiên.

Thân thể đứa bé rụt mạnh lại, giống như con thú nhỏ hoảng sợ run rẩy.

"Không có việc gì! Không có việc gì!" Đại Hổ đau lòng, vuốt ve khuôn mặt cậu: "Nhiên Nhiên ngoan! Anh không lau nữa, không lau nữa."

Âm thầm thở dài, Vương Đại Hổ chỉ dùng khăn giúp đứa nhỏ lau mặt và tay chân.

Nhìn làn da bầm tím phủ đầy vết nứt, hắn khổ sở khụt khịt mũi.

"Nhiên Nhiên...." Vương Đại Hổ đột nhiên cúi người, hôn lên trán cậu, ánh mắt ngập tràn kiên định nói: "Từ nay về sau, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để em chịu bất kỳ thương tổn nào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net